Nam Thần Nhà Tôi

cô Tư ngồi trước vị trí của Phương Tinh Nghị, bên cạnh là Phương Cẩn Linh, ý tứ không cần nói cũng rõ ràng.

Thấy Dương Yến bước vào phòng hội nghị cấp cao, Phương Cẩn Linh cau mày nói: "Dương Yến, bộ phận của cô là ở chỗ Phương tổng tiền nhiệm vừa thành lập, lại không được cho phép, cô cũng chỉ là là giám đốc, không nên có mặt ở đây."

Dương Yến nghe những lời mà Phương Cẩn Linh nói cùng với những lời của Khương Tịnh khi lần đầu tiên cô đến đây đều hoàn toàn giống nhau.

Còn là " Phương tổng tiền nhiệm", đá Phương Tinh Nghị ra nhanh như vậy à?

Dương Yến cười lạnh: "Tôi ở bộ phận của Phương tổng thành lập nhưng cũng dưới sự chứng kiến của của các cấp cao, không biết giám đốc Phương nói không thông qua người khác là có ý gì? Không thông qua các cổ đông hay các vị phó tổng đây?"

"Trừ khi chủ tịch đổi người, nếu không thay đổi cấp cao thì cổ đông cũng không được nhúng tay vào, mà trách nhiệm của các vị phó tổng là giúp CEO quản lý công ty, tôn trọng quyết định của CEO."

Phương Cẩn Linh bị cô phản bác làm thay đổi sắc mặt, cười lạnh: "Ăn nói thật lanh lợi."

"Được rồi, tính toán với hậu bối làm gì." cô Tư nói.

Phương Cẩn Linh cũng không nói nữa.

Đối với cổ đông mà nói, Dương Yến mặc dù là người của Phương Tinh Nghị, nhưng trong mắt họ chẳng coi ra gì, ngoại trừ Phương Cẩn Linh thì không ai trong số họ liếc mắt chú ý đến cô.

Hội nghị rất nhanh đã bắt đầu, đúng như Dương Yến suy đoán, đều liên quan đến chuyện tai nạn xe của Phương Tinh Nghị.


Phương Chính Á nói: "Tinh Nghị là cháu của tôi, sự cống hiến của nó đối với Phương thị tôi đều thấy, không ngờ nó lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chân giữ không được mà còn đang hôn mê bất tỉnh."

Phó tổng Tôn cũng nói: "Tinh Nghị có thể ở bệnh viện điều trị, nhưng Phương thị không thể đợi được nữa, chỉ trong ngày hôm nay Phương thị đã tổn thất 60.000 tỷ, Phương thị cần một người lãnh đạo.”

Đây cũng là điều mà tất cả các cổ đông không muốn.

cô Tư trông hiền lành, bất động thanh sắc, nhưng chỗ ngồi của cô ta đã chứng minh tất cả.

Phó tổng Tôn và phó tổng Cao từ lâu đã thèm khát vị trí này, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Thậm chí phó tổng Tôn còn nói: "cô Tư chúng tôi đều biết cô muốn cống hiến cho Phương thị. Nhưng ông Phương cũng đã nói, Phương thị nhiều nhất chỉ có thể có hai người của nhà họ Phương.”

"Quy tắc của anh tôi, tôi chắc chắn sẽ không phá vỡ." Phương Chính Á nói: "Cháu trai của tôi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, không biết khi nào có thể tỉnh lại, bây giờ Phương thị chỉ có thể trông chờ vào Cẩn Linh mà thôi."

Dương Yến ngồi cuối bàn hội nghị, xem buổi diễn đặc sắc này.

Cô cũng biết lúc lợi ích được đặt lên àng đầu, có những người lộ ra diện mạo xấu xí âm u hơn cô tưởng.

Trong cổ đông có mấy người đã được Phương Chính Á liên lạc riêng, hai bên đã thỏa thuận với nhau, lần này bọn họ sẽ đứng về phía của Phương Chính Á, nói thay bà ta.


Còn có một nửa số cổ đông ở nước ngoài không đến, phó tổng Tôn và phó tổng Cao chắc chắn sẽ thua Phương Chính Á.

Chuyện Phương Chính Á quản lý Phương thị dường như ván đã đóng thuyền rồi.

Dương Yến biết khi cô mở miệng sẽ kéo về nhiều kẻ thù nhưng cô phải đứng lên: "cô Tư và giám đốc Phương, tính thêm Phương tổng đang nằm viện đã có ba người Phương thị rồi."

Phương Chính Á không ngờ đến lúc này Dương Yến sẽ xuất đao, ánh mắt xảo trá không nói, ngữ khí ôn hòa: "Không phải tôi nói rồi sao, Tinh Nghị đang hôn mê, không có khả năng quản lý Phương thị."

"Phương tổng không đủ khả năng, nhưng anh ta vẫn chưa bị khai trừ khỏi Phương thị, vẫn còn là người của Phương thị." Dương Yến bình tĩnh nói: "Cho nên, vị trí này ngài ngồi rồi thì chính là phá vỡ quy tắc của Phương thị, thanh danh của nhà họ Phương."

"Dương Yến!" Phương Cẩn Linh bên cạnh cô cơ hồ đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Nơi này đều là cổ đông và phó tổng, nào có chỗ cho một giám đốc như cô mở miệng."

Dương Yến cũng không tức giận, chỉ là hỏi các vị cổ đông: "Các ngài mời chúng tôi đến đây, nhưng không cho chúng tôi quyền nói à? Vậy ý kiến của chúng tôi để đâu?"

"giám đốc Dương nói không sai, Phương tổng dù hôn mê nhưng vẫn là người của Phương thị." Phó tổng Tôn nhân cơ hội nói: "Nếu cô Tư nhúng tay vào, chính là làm trái với quy tắc của ông Phương."

Các cổ đông đau đầu căng thẳng, những người ủng hộ Phương Chính Á cũng không dám lên tiếng.


Ông Phươngo vị trí này cho Phương Tinh Nghị, quyền nắm giữ cổ phần của Phương thị trong tay, cổ phần trong tay ông và trong tay của Phương Tinh Nghị cộng lại lớn hơn tất cả các cổ đông.

Hơn nữa, ông Phương nói một là một, mạnh mẽ vang dội, nếu bọn họ thật sự phá vỡ nguyên tắc sẽ bị đá ra dễ như trở bàn tay.

Phương thị là một miếng thịt béo bỡ, có ngu mới buông ra.

Phương Chính Á ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Dương Yến, tối hôm qua trong bệnh viện vừa gặp phải Dương Yến ở đại sảnh, bà ta chưa từng nhìn thẳng vào cô gái này, bây giờ là lần đầu tiên.

Bà ta biết người của bộ phận thư ký đã bị phó tổng Tôn và phó tổng Cao mua chuộc rồi, thậm chí trên dưới Phương thị cũng có không ít người của hai người, đáng thương cho cấp dưới của Phương Tinh Nghị.

Không ngờ bên cạnh Phương Tinh Nghị còn có một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, chỉ là một giám đốc thấp hèn mà dám thách thức bà trước mặt nhiều người như vậy, thật mất mặt.

"Vị thư ký Dương này, cô nói rất đúng." Phương Chính Á cười nói: "Phương Tinh Nghị vẫn là người của Phương thị, nên tôi không thể đảm nhiệm chức chủ tịch nếu không sẽ phá vỡ quy tắc của Phương thị."

Bà ta đứng dậy, năm tháng không làm bạc tóc bà ta, ngược lại còn thêm sự uy nghiêm. "Nhưng nếu cô phạm phải, nhúng tay vào quyết định của cổ đông, tôi sẽ sa thải cô."

Dương Yến đoán Phương Chính Á sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ là bà ta sẽ nói như vậy, sắc mặt không biến nói: "cô Tư, ngài không phải là người của Phương thị, không có quyền sa thải tôi."

Phương Chính Á hướng tầm mắt về phía phó tổng Tôn: "Phó tổng Tôn, người vượt qua quy tắc như vậy, ông thật sự có thể lưu lại sao?"

Sắc mặt Dương Yến nặng nề.

Mặc dù bộ phận của cô là do Phương Tinh Nghị đích thân lập ra, nhưng bây giờ Phương Tinh Nghị đang nằm viện, Phương Chính Á lui về sau, người có thể đảm nhiệm chức chủ tịch chỉ còn phó tổng Tôn và phó tổng Cao.


Tùy tiện chọn một trong hai người trở thành chủ tịch, đều có thể sa thải cô.

Phó tổng Tôn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo này, nhưng vẫn giả vờ như bị làm khó: "Năng lực làm việc của giám đốc Dương rất mạnh, thật sự ưu tú, có điều vi phạm vẫn là điều kiêng kỵ."

Phương Chính Á nhìn Dương Yến, trong đôi mắt ôn hòa lộ ra vài tia sắc bén, còn mang ý coi thường, giống như là đang nhắc nhở Dương Yến, cô không có tư cách để chống lại, bà ta cũng không đặt cô vào mắt.

Hô hấp Dương Yến loạn nhịp, cô dùng ngón tay bấm vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh, não nhanh chóng tìm cách đối phó.

Sau mười mấy giây suy nghĩ, cô toát mồ hôi đầm đìa.

Lúc Dương Yến động môi, ổn định nhịp thở muốn nói lần nữa, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, Tống Tịnh Hòa dìu một ông lão đi vào.

"Họp gì vậy a? Náo nhiệt như vậy."

Dương Yến nghe giọng nói có chút quen liền quay đầu nhìn, phát hiện người Tống Tịnh Hòa dìu chính là vị lần đó cô đã giúp giải vây trong cửa hàng quần áo khi bị làm khó, còn mời cô đi ăn lẩu và cho cô ý kiến.

Các cổ đông trước bàn hội nghị lần lượt đứng dậy chào hỏi ông.

"Ông Phương."

Ngay cả Phương Chính Á cũng đi qua, bà ta gạt Tống Tịnh Hòa ra, tự mình đến đỡ ông cụ, dìu ông đến vị trí cao ngồi. "Thân thể anh hai vẫn chưa khỏe, sao lại ra ngoài rồi?"

"Bác sĩ cho tôi ra ngoài đi bộ, tránh cho thân thể không linh hoạt." ông Phương cầm gậy đặt qua một bên: "Tôi nghe nói cổ phiếu của Phương thị đang tuột dốc lợi hại nên đến xem tình hình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận