Nam Thần Nhà Tôi

Cô rất nghiêm túc nói với Phương Tinh Nghị: “Em thà nằm trong quan tài còn hơn là đi nhảy bungee!”

Phương Tinh Nghị không nhịn được liền bật cười.

Đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lúc kiểm tra vé, xuất chiếu này rải rác chỉ có mấy người xem, Dương Yến và Phương Tinh Nghị đi vào trong, xuyên qua hành lang đi vào phòng chiếu phim.

Đèn trong phòng chiếu phim đã được tắt hết, một mảng tối đen.

Phương Tinh Nghị sợ Dương Yến không nhìn thấy đường, muốn dắt cô đi, Dương Yến lại cảm thấy phía sau còn có người, ngại ngùng, nên không để cho anh dắt đi, đợi đến lúc tìm được chỗ ngồi, chân lại không biết đá phải cái gì, trực tiếp ngã vào người đàn ông.

Phương Tinh Nghị dùng tay giữ lấy eo cô, khẽ mỉm cười nói: “Cô Dương, có phải em quá vội rồi?”

“Bị vấp ngã.”

Dương Yến lẩm bẩm, chân tay lúng túng đứng dậy từ trên người anh, kết quả không cẩn thận lại ngã trở lại, tay chống lên ngực anh, ngăn cách lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên người anh.

Phương Tinh Nghị hỏi: “Lần này cũng vậy?”

“…”

May mắn là tất cả đèn trong rạp chiếu phim đã tắt, không để lộ ra khuôn mặt và đôi tai ửng đỏ của Dương Yến, cô khẽ ho một tiếng, đứng dậy, bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, nhét bỏng ngô vào miệng.

kể về sự tàn bạo của Đảng quốc xã đối với người Do Thái, trong doanh trại tập trung của Đảng quốc xã, người cha đã dùng trí tưởng tượng của mình để bảo vệ con trai không bị tổn thương, cuối cùng ông lại chết một cách thảm thương.

Mấy năm trước, Dương Yến đi du học, thời gian còn hẹn hò với Hứa Cung Diễn cũng đã cùng nhau đi xem bộ phim này, lúc đó sau khi xem xong cô đã khóc như mưa, dùng hết cả một bịch khăn giấy.


Lúc đó Hứa Cung Diễn còn cười cô.

Sau mấy năm, một lần nữa xem lại bộ phim này, kết thúc là nụ cười của người cha với người con, vẫn khiến Dương Yến không thể buông bỏ được.

Lúc đèn trong phòng chiếu phim được bật lên, mặt cô vẫn đầy nước mắt.

“Bộ phim do con người làm ra, có chiều sâu, nhưng em cũng không cần phải khóc thành như thế này.” Phương Tinh Nghị đưa giấy cho cô, còn di chuyển nói: “Anh muốn lấy một cái chậu đến đây, có phải có thể lấy được một chậu nước mắt của em?”

Dương Yến bất ngờ ngước lên nhìn anh.

Cô nhớ lại những gì Hứa Cung Diễn nói sau khi xem phim xong:

“Câu chuyện đều là do con người viết ra, chiến tranh thực sự, phân biệt chủng tộc còn đáng sợ hơn đây rất nhiều. Anh nên lấy một cái chậu qua, nhìn nước mắt của em có phải sẽ lấy được một chậu?”

Ánh đèn trên đỉnh đầu lóe lên hai lần, lúc sáng lúc tối.

Dương Yến chạm vào khuôn mặt của người đàn ông, trước mắt có chút mơ hồ, dường như trong đầu có hai khuôn mặt đang chồng lên nhau.

Sao lại chuyện buồn cười như vậy chứ?

Không, Thường Phúc bên kia cũng không cho cô câu trả lời không phải sao?

Thấy khuôn mặt Dương Yến lại đầy nước mắt, giống như đang có chuyện gì rất thương tâm, Phương Tinh Nghị nắm lấy tay cô, bất lực nói: “Anh không nên nói em già mồm, em khóc đi, dù sao khăn giấy cũng rất nhiều.”


Dương Yến kéo tay áo của anh lau nước mắt, vẫn còn khóc thút thít: “Phương Tinh Nghị, em muốn ăn lẩu.”

Liếc nhìn tay áo bị cô làm bẩn, Phương Tinh Nghị chỉ có thể thở dài.

“Được rồi, bây giờ sẽ đi.”

Sau khi đến quán lẩu, Dương Yến vừa ngồi xuống mở điện thoại ra, liền nhìn thấy tin nhắn mới của Ngự Văn Đình, hỏi cô đang ở đâu, nói sự thật, Ngự Văn Đình nói sẽ liên lạc lại với cô, chuyện anh ta đến đừng nói với Phương Tinh Nghị.

Dương Yến cảm thấy rất khó hiểu.

Cô với Ngự Văn Đình cũng không quá thân thiết, anh ta tìm cô làm gì?

Năm phút sau, Ngự Văn Đình lại gửi một tin nhắn qua messenger, nói đang đợi cô ở lối đi an toàn dưới tầng một. Dương Yến chỉ có thể nói với Phương Tinh Nghị một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Đến lối đi an toàn ở tầng một liền nhìn thấy Ngự Văn Đình, Dương Yến không chịu được nói: “Anh Ngự, bên kia là quán cafe, gặp nhau ở đó không được sao, anh cứ như lén lén lút lút vậy…”

“Nhiều người.”

Ngự Văn Đình nói ngắn ngọn, giọng nói lạnh lùng, đưa cho Cô một món quà

“Đừng đừng!” Dương Yến lùi về phía sau, cảm thấy món quà này giống như một quả bom, khiến cô sợ hãi: “Nếu như anh muốn tặng quà, chuyện trước đây xin thứ lỗi, cái này thì không cần đâu.”

“Không phải.”


“A, vậy là gì?” Dương Yến sững sờ mấy giây, sau đó biểu cảm của cô cứng lại: “Anh Ngự, anh, anh không phải thích tôi đấy chứ, nên món quà này…”

Khuôn mặt Ngự Văn Đình có chút u ám, có một loại dắt lừa thuê không nói nên lời.

Anh ta lạnh lùng nói: “Cô Dương nghĩ quá nhiều rồi, món quà này là cho con của bạn cô, tính cách này của cô, cũng chỉ có lão nhị nhìn trùng, những người đàn ông khác sẽ không nhìn trúng đâu.”

“Có thể được anh Phương nhìn trúng, cũng xem như tôi có bản lĩnh.” Dương Yến cười khẩy, không hề khách khí đánh trả lại anh ta: “Không giống anh Ngự, không có người đàn ông nào nhìn trúng.”

Cô dừng lại một chút, cố ý nói: “Nghe nói sau khi Cô Tống lấy được Tống Thị, ngày nào cũng có một công tử nhà giàu tìm cô ấy, muốn đưa cô ấy đi chơi, cũng không biết Cô Tống thích ai. Ôi chao, nếu như tôi là Cô Tống, mỗi ngày tôi sẽ cùng một người đàn ông ăn cơm, cẩn thận lựa chọn một người chồng tương lai.”

“Lão nhị nói không sai, cái miệng này của cô, thật sự rất khéo ăn khéo nói.” Ngự Văn Đình lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Dương Yến khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn vì lời khen. Món quà này anh có muốn gửi nữa không? Bụng tôi đang rất đói, nhanh còn về ăn cơm.”

Ngự Văn Đình đưa hộp quà cho cô: “Tôi tình cờ nhìn thấy trong cửa hàng, hi vọng cậu bé sẽ thích. Nếu như cậu bé có thích cái gì, phiền cô nói cho tôi biết.”

“Cậu bé nhà bạn tôi cũng không thân với anh, tại sao anh lại đối xử tốt với cậu bé như vậy?”

“Cậu bé rất đáng yêu, cũng rất có bản lĩnh.” Ngự Văn Đình nhớ lại, mặc dù mới gặp Trường Bình có hai lần, cậu bé kia khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái, trong lòng cũng rất ấm áp.

Dương Yến than thở: Quả nhiên là cha con!

Liếc nhìn anh ta, ở cùng với Ngự Văn Đình lâu như vậy, Ngự Văn Đình vẫn luôn lạnh lùng với cô, lại nhìn Trương Bình, bọn họ cũng mới gặp nhau có hai lần mà thôi, vậy mà đã tặng quà cho cậu bé!

Sau khi tạm biệt Ngự Văn Đình, Dương Yến ôm hộp qua quay lại quán lẩu.

“Vội vàng đi ra ngoài, là muốn mua lễ phục cho anh sao?” Phương Tinh Nghị hỏi, giơ tay lên muốn lấy hộp quà.


“Đừng làm loạn, không phải cho anh đâu.” Dương Yến vỗ vào tay của anh, giọng điệu không được tốt nói: “Được một người đàn ông có tính tình thối tha giao phó, muốn đưa món quà này cho bạn của anh ta.”

Ánh mắt của Phương Tinh Nghị có chút khó chịu: “Người đàn ông nào?”

“Đừng có ăn giấm chua linh tinh!” Dương Yến nhét một miếng thịt vào miệng anh: “Ăn đi, đừng nói chuyện nữa.”

“…”

Dương Yến gửi tin nhắn messenger cho Trường Bình, muốn hẹn cậu bé, lại không ngờ Trường Bình vì trước đó tập luyện ở phòng tập, không cẩn thận bị gãy chân, Tống Tịnh Hòa bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi.

Cô hỏi địa chỉ Trường Bình, định qua tìm cậu bé.

Phương Tinh Nghị dường như vẫn canh cánh trong lòng “người đàn ông có tính cách thối” trong miệng của Dương Yến, một tấc cũng không rời, không thể là Dương Yến khóc cười.

Quan trọng cô cũng không dễ nói chuyện.

Dương Yến giả bộ bảo anh đưa cô về tiểu khu, vẫn luôn lặng lẽ quan sát, đợi sau khi Phương Tinh Nghị lái xe rời khỏi tiểu khu, lúc này mới đi ra từ của khác, rời khỏi tiểu khu.

Sau khi đến tiểu khu cao cấp của Trường Bình, Dương Yến tìm số nhà, cuối cùng cũng tìm được nhà của cậu. sau đó ấn chuông cửa.

Không lâu sau cửa đã được mở ra, cậu bé tự mình ra mở cửa, bên trái chống một cái nạng, nhìn thấy Dương Yến liền nở một nụ cười rạng rỡ: “Chị!”

Dương Yến nhìn thấy cậu bé như thế này, không nhịn được liền bật cười, sau khi vào nhà, cô đưa hộp quà cho Trường Bình, mỉm cười nói: “Đây không phải là quà của chị, là của cha em.”

“Thật sao?” Trường Bình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại hỏi: “Chị, sao chị lại quen cha em thế?”

“Chị quen mẹ em, đương nhiên cũng quen cha em.” Dương Yến xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Cha em nhờ người đưa đến chỗ chị, kêu chị chuyển đến cho em. Nhanh mở ra xem thử đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận