Nam Thần Nhà Tôi

Ngự Văn Đình có chút âm u nhìn anh ta: “Nếu như cậu muốn đi bơi như vậy thì tôi có thể đưa cậu đi.”

Lục Văn Thù: “Đại ca, anh vừa nhìn chính là...”

“Anh đủ rồi đó, ngậm miệng lại đi!” Lâm Thanh Dung canh thời gian chuẩn xác nhét miếng bánh mì vào miệng anh ta: “Anh muốn bị ném đi làm mồi cho cá mập để em tìm một người bạn trai mới à?”

Lục Văn Thù lập tức không nói nữa: “Không được, em yêu à, người đàn ông của em chỉ có thể là anh”

Lúc ăn cơm, trên mặt Tống Tịnh Hòa mang ý cười, vui vẻ hòa đồng nói chuyện, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn tới Ngự Văn Đình.

Làm cho Dương Yến cũng ngại nói chuyện với Ngự Văn Đình.

Mười giờ sáng, du thuyền đã đến bến cảng Đông Kinh, mọi người thu dọn đồ đạc xuống du thuyền.

Dương Yến nhớ đến nụ hôn lạnh lùng của Hứa Cung Diễn trong phòng khiêu vũ vào tối hôm qua, một lời anh ta cũng không nói, cũng không biết đến đây để làm gì.

Chỉ là theo dõi cô thôi sao?

Lúc thuê xe đi vào nội thành, Ngự Văn Đình mở cửa xe, nhưng Tống Tịnh Hòa giả vờ như mình không nhìn thấy, đi qua phía bên kia chiếc xe tự mở cửa leo lên.

“Vậy cám ơn đại ca.” Dương Yến không còn cách nào khác, đành phải cắn răng bước lên xe.

Nhìn vẻ mặt Ngự Văn Đình lạnh lùng ở phía sau xe taxi, Dương Yến quay đầu hỏi Tống Tịnh Hòa: “Tối hôm qua khiêu vũ vẫn còn rất tốt mà, hai người lại cãi nhau sao?”

Lâm Thanh Dung cũng tò mò nhìn sang.


Tống Tịnh Hòa hừ một tiếng: “Vốn dĩ buổi tối hôm qua tâm trạng tôi rất tốt, muốn nói với anh ấy về chuyện của Trương Bình, nhớ đến anh ấy vẫn chưa giải thích chuyện của người phụ nữ kia liền hỏi một câu, cô biết anh ta trả lời tôi như thế nào không? Anh ấy nói lễ giáng sinh hôm đó, bạn trai của người phụ nữ đó đã đến đón cô ta, khăn quàng cổ của người bạn trai đó cũng giống với anh ấy.”

“Được, cứ cho rằng khăn quàng cổ giống nhau, chiều cao, bóng lưng cũng không thể y hệt nhau nhau chứ? Anh ấy nói là do người của công ty đã nhìn nhầm! Cả công ty có vài trăm người, đều không có ai biết được bóng lưng của ông chủ bọn họ như thế nào à?”

“Tôi hỏi thêm hai câu nữa, vậy mà anh ấy lại nói tôi kiếm chuyện vô cớ!” Tống Tịnh Hòa nghiến răng nghiến lợi, có thể nghe thấy thái độ của cô ấy đối với Ngự Văn Đình là giận đến cỡ nào: “Rõ ràng anh ta với người phụ nữ kia có chuyện mờ ám.”

Dương Yến sờ cằm suy nghĩ: “Tôi thấy đại ca không phải là loại người như vậy, nói không chừng người của công ty nhận không ra. Lục Văn Thù có thể bị người phụ nữ khác câu dẫn, nhưng đại ca thì không.”

“Đúng, tôi đồng ý với Yến.” Lâm Thanh Dung mím mím môi buồn bực nói: “Trước kia trong điện thoại của anh ta đều là ảnh của người mẫu chân dài, ảnh ngực, còn gửi danh thiếp bốn phía cho người khác, y như là một tên ngựa giống.”

Dương Yến dở khóc dở cười: “Có người nói bạn trai mình như vậy như cô à?”

“Đó là tính cách của anh ấy!” Lâm Thanh Dung lẩm bẩm, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tống Tịnh Hòa: “Mặc dù đại ca là người lạnh lùng, giống như mọi người trên toàn thế giới đều thiếu nợ anh ấy, nhưng anh ấy là một người nặng tình, qua bốn năm trời anh ấy còn đối với cô nhớ mãi không quên. Chuyện này nếu như đổi thành tên cặn bã Lục Văn Thù, tôi và hắn mà chia tay hai ngày, có lẽ hắn đã tìm đến người tình mới rồi.”

Thấy hai người đều nói như vậy, Tống Tịnh Hòa cũng cảm thấy Ngự Văn Đình không có khả năng làm ra loại chuyện đó: “Vậy tôi phải tin anh ấy thôi, nhưng mà thái độ của anh ấy rất đáng ghét, trước cứ chiến tranh lạnh vài ngày rồi hẵng nói.”

“Chiến tranh lạnh bốn năm trời còn chưa đủ hay sao?” Dương Yến bất đắc dĩ cười cười: “Cô vẫn nên nói với anh ấy về việc của Trương Bình sớm sớm đi, cho anh ấy thời gian để thích ứng.”

Tống Tịnh Hòa vén vén tóc miễn cưỡng nói: “Anh ấy có gì mà phải thích ứng? Nuôi con trai của anh ấy trắng trắng mập mạp, mệt mỏi cũng chính là tôi, anh ta cũng chỉ cống hiến có một con t*ng trùng!”

“Cô, bọn cô...” Lâm Thanh Dung miệng há thật to, vô cùng chấn động: “...đều có con luôn rồi?”

Tống Tịnh Hòa gật đầu.


Trên đường đến khách sạn đều là Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung rôm rả nói hết mọi chuyện với nhau, bao gồm cả việc làm sao cô biết Trương Bình là con của Tống Tịnh Hòa và Ngự Văn Đình, và đã làm thế nào để che giấu Ngự Văn Đình.

Lâm Thanh Dung giống như đang nghe một bộ kịch, miệng cũng không khép lại được.

Chuyện này thiệt là thích thích nha!

Khách sạn trên tờ quảng cáo là khách sạn Nato nổi tiếng ở trung tâm Đông Kinh, nhưng nó chỉ còn phòng thường.

Sau khi đến khách sạn, Dương Yến nhìn thấy khách sạn đang có hoạt động, liền dùng tiếng Nhật nói chuyện với người ở quầy lễ tân, đổi phòng thường thành phòng Tổng thống sang trọng, có không gian to lớn.

Ba cô gái mang theo hành lí đứng trước thang máy, không thèm để ý đến mấy người đàn ông đi sau.

“Ở một số phương diện nào đó của phụ nữ, họ thật sự có kẻ thù chung.” Lục Văn Thù khịt mũi nhìn Ngự Văn Đình: “Người duy nhất biết nói tiếng Nhật đã đi rồi, chúng ta làm sao để nhận phòng?”

Vẻ mặt Ngự Văn Đình lạnh lùng: “Cậu hỏi tôi làm gì?”

“Nếu không phải do đại ca và chị dâu cãi nhau, anh em chúng ta cũng sẽ không túng quẫn như vậy.” Lục Văn Thù thở dài: “Nhưng tại sao hai người lại cãi nhau?”

Ánh mắt Ngự Văn Đình trầm xuống, hung hăng nhấc cánh tay của anh ta lên và vật xuống đất.

Lục Văn Thù đau đớn kêu la.

“Đại ca, dù gì tôi cũng là em trai của cậu, cậu cũng thật là độc ác.”


“Nhà tôi chỉ có duy nhất một mình tôi.”

“Chúng ta cũng đã bái trời bái đất, còn thân hơn cả anh em ruột.” Lục Văn Thù dùng bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng mà nói.

Ngự Văn Đình cười cười lạnh lẽo: “Ngược lại tôi hi vọng lúc đầu mình không thiếu suy nghĩ như vậy, làm anh em với người ngu ngốc như cậu.”

“Đại ca công kích người nhà...”

Phương Tinh Nghị không muốn trở thành tâm điểm của đám đông, bỏ lại hai người bọn họ đứng đó mà đi đến quầy tiếp tân, dùng tiếng Anh hỏi phòng mà mấy người Dương Yến đã đặt.

Rất nhanh, anh ta cũng đã đặt xong phòng cùng một tầng, sát vách phòng tổng thống của Dương Yến.

Lục Văn Thù nhanh chân đi đến chỗ của Phương Tinh Nghị, nhìn thẻ phòng trong tay anh ta, cười hắc hắc: “Đặt được phòng Tổng thống, chắc chắn là bọn Dương Yến các cô ấy cũng ở sát bên? Tâm tư của nhị ca thật tinh tế.”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: “Tay.”

Lục Văn Thù nhanh chóng vươn ra.

Phòng tổng thống trên tầng cao nhất được trang trí theo kiểu dáng châu Âu, có bốn năm phòng ngủ, phòng chơi cờ và chơi bài cũng có, rượu đều là loại cao cấp, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở “đắt tiền”, vô cùng sang trọng.

Sau khi Lục Văn Thù đã cất đồ đạc, không cần mặt mũi mà chạy đi tìm Lâm Thanh Dung, trong phòng chỉ còn lại Ngự Văn Đình và Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị hỏi anh ta: “Cãi nhau à?”

“Ai mà biết cô ấy!” Ngự Văn Đình nhíu chặt mày, vẻ mặt như núi băng: “Tối hôm qua cô ấy không biết phải nói gì, đột nhiên lại hỏi tôi chuyện của quản lý cao cấp Ba Lan.”

“Tôi giải thích với cô ấy rằng khăn quàng cổ của bạn trai cô quản lý kia giống của tôi, bị mọi người ở công ty nhìn nhầm, cô ấy lại không tin, còn nói tôi nói dóc. Tôi nói em không tin thì thôi, cô ấy liền đột nhiên đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ.”


Phương Tinh Nghị lắc đầu bất lực: “Cậu không để người bên New York tra thử sao, gọi cho cái cô quản lý đó một cuộc điện thoại, không phải là có thể giải thích rõ ràng rồi sao?”

Ngự Văn Đình im lặng rồi lại nói: “Rõ ràng chỉ là chuyện khăn quàng cổ giống nhau, tại sao phải làm phức tạp như vậy?”

“Nhưng cô ấy sẽ không nghĩ chỉ là khăn quàng cổ giống nhau, công ty có nhiều người như vậy mà mắt ai cũng mù à, không nhận ra bóng lưng ông chủ của mình?” Phương Tinh Nghị giải thích với Ngự Văn Đình: “Cậu cũng không nên nói câu “không tin thì thôi”, câu này đã liên quan đến vấn đề thái độ của cậu.”

“...” Ngự Văn Đình xoa xoa mi tâm: “Phụ nữ thật phiền phức.”

Phương Tinh Nghị cười cười: “Chị dâu chỉ là giận ngoài mặt, nếu như thật sự tức giận thì sớm đã quay về rồi, đến đây là muốn cho cậu một cơ hội. Đại ca, tôi khuyên hai người nên nhanh chóng làm lành đi.”

“Làm như thế nào?”

Phương Tinh Nghị nghĩ nghĩ, vẫn là không nói với anh ta, chỉ nói: “Chị dâu muốn cho cậu một bất ngờ, có lẽ là tối hôm qua muốn tặng cậu, kết quả đã bị đại ca chọc cho tức giận.”

Ngự Văn Đình ừm một tiếng, có chút mất tinh thần: “Nhưng mà tôi không có kinh nghiệm gì, cậu có đề nghị nào không?”

“Tôi cũng không có kinh nghiệm nha.”

“Vậy mà cậu lại nói một đống, giống như là người rất hiểu phụ nữ.”

“Bởi vì tôi cũng đã từng chọc giận phụ nữ như vậy, cho nên rất hiểu.” Phương Tinh Nghị sắc mặt tiếc nuối, lúc trước chiến tranh lạnh với Dương Yến còn để lại kí ức mới như ngày hôm qua, khiến cho hiện tại cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Đúng là không thể chọc giận phụ nữ.

“Để tôi gọi Lục Văn Thù trở về, hỏi hắn một chút, dù sao kinh nghiệm của hắn cũng phong phú.”

Phương Tinh Nghị nói, lại thu dọn một chút rồi muốn đi đến sát vách tìm Dương Yến, cửa vừa mở liền phát hiện Dương Yến đang đứng ngoài cửa, giơ tay lên hình như đang muốn nhấn chuông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận