Nam Thần Nhà Tôi

Đến ngày thứ năm, vết thương của Lục Văn Thù đã khép lại thành một tầng sẹo mỏng, anh vui mừng nhảy nhót, tràn trề tinh thần.

Sau khi bác sỹ nói không có vấn đề gì nữa, Phương Tinh Nghị mới làm thủ tục xuất viện cho anh.

Ngày anh ra viện, đúng vào ngày lễ Giáng sinh, buổi sáng vừa bắt đầu, trên trời đã bồng bềnh trôi những bông hoa tuyết nhỏ nhắn, có vẻ như sắp có trận tuyết lớn.

Sau khi Lục Văn Thù quay về khách sạn, trực tiếp phi ngay lên tầng.

Đợi Lâm Thanh Dung vừa mở cửa, anh liền nhào đến ôm chặt lấy cô, hôn mạnh vài cái: “Bảo bối, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết rồi, tại sao em không thèm đến viện thăm anh một lần thế?

“Aiya anh đừng hôn.” Lâm Thanh Dung lẩm bẩm, sợ đập vào vết thương, liền đẩy mặt anh ra: “Phương Tổng với anh Ngự không phải đã luân phiên đi chăm sóc anh rồi sao!”

“Anh chẳng cần bọn họ nhé!” Lục Văn Thù tỏ vẻ tủi thân: “Anh ngày ngày ngóng em đến, thế mà đến điện thoại của anh em cũng không nghe.”

Anh kéo tay cô đặt vào vùng ngực mình: “Em sờ đi, tim anh vẫn còn đang đau đây này.”

Lâm Thanh Dung muốn rút tay lại, nhưng anh lại ấn chặt vào.

Cách một lớp vải áo, lòng bàn tay Lâm Thanh Dung cảm nhận được nhịp đập con tim anh, thịch thịch thịch.

Lâm Thanh Dung đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Sự khó chịu ấy, không biết từ đâu tỏa đến, khiến khóe mắt cô cay cay, mím chặt môi không biết nên nói gì.

“Bảo bối, làm sao thế?” Lục Văn Thù nhìn cô cắn môi không lên liếng, có chút luống cuống, liền ôm lấy cô: “Anh nói đùa thôi, anh không có giận em, anh biết em lo cho anh quá nên mới không đi ra viện.”


“Em chẳng thèm lo cho anh nhé.”

“Được được, vậy em đừng khóc, không kẻo người ta lại nghĩ anh bắt nạt em bây giờ.”

Lâm Thanh Dung đập nhẹ vào anh một lúc, rồi vùi đầu trong ngực anh: “Đúng là anh đã bắt nạt em. Tại sao anh lại đỡ viên đạn ấy, mặc kệ không được à?”

“Không được, em là bạn gái của anh, à không là vợ chưa cưới của anh.” Lục Văn Thù nghĩ tới hai người họ sớm đã đính hôn, anh còn cứ gọi là bạn gái, thật là thiểu năng quá.

Anh sờ đầu Lâm Thanh Dung, ngữ khí nghiêm túc: “Em không chỉ là vợ chưa cưới, mà còn là bảo bối của anh, rất quan trọng cực kì quan trọng, thân làm một người đàn ông, nếu bảo vệ không tốt bảo bối của mình, thật quá là thất bại đi chứ.”

Lâm Thanh Dung trong lòng càng không thoải mái.

Cô thật sự ghét cái cảm giác này, sao lại đa sầu đa cảm như thế.

Một chốc mềm lòng vụt qua tim, Lâm Thanh Dung hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lục Văn Thù...”

Lục Văn Thù nhếch mày lên: “Ừ?”

“Em muốn....” Cô mím môi lại, những lời ấy bị nghẹn lại trong cổ họng, không biết phải nói gì.

Lục Văn Thù cúi đầu hôn Cô một cái, cười toe toét: “Anh biết, muốn đón giáng sinh đúng không? Ừ, đây cũng chính là ngày lễ đầu tiên chúng ta qua cùng nhau ”

Lâm Thanh Dung đến cơ hội nói chuyện cũng không có, Lục Văn Thù liền kêu ca bụng đói, kéo cô đi nhà ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa sổ là những bông tuyết đang lập lờ trôi.


Lục Văn Thù liên tục cằn nhằn, nói năm ngày nay ở trong viện bí bách thế nào, bên cạnh không phải Phương Tinh Nghị thì lại là Ngự Văn Đình, anh sắp ở đấy phát mốc lên rồi.

Lâm Thanh Dung chỉ yên lặng lắng nghe.

Không lâu sau, một đoàn người của Dương Yến cũng xuống ăn cơm.

Ngoại trừ Lục Văn Thù, Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình chẳng hứng thú mấy với lễ Giáng sinh, nhưng mà nếu Dương Yến thấy thích, bọn họ sẽ cùng nhau đón Giáng sinh.

Hôm nay là đêm giáng sinh, bên ngoài rất náo nhiệt, sau khi ăn cơm, Lục Văn Thù liền đề xuất ra ngoài đi dạo.

Phương Tinh Nghị nhìn anh ta một cái: “Vết thương của anh không sao đấy chứ?”

“Năm ngày rồi, sớm đã khỏi rồi!” Lục Văn Thù khí thế tràn trề, kéo Lâm Thanh Dung vào lòng: “Đây là ngày lễ đầu tiên tôi với tiểu tiên nữ cùng nhau đi qua, nhất định phải lưu thật nhiều kỷ niệm đẹp chứ.”

Phương Tinh Nghị chán không muốn nghe anh ta nói.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người họ thu dọn đồ một lượt, cùng nhau ra ngoài.

Ngày giáng sinh đúng vào thứ bảy, cho nên ngoài đường người rất đông, bông hoa tuyết nhỏ bé rơi xuống mặt đất, được một lúc liền tan mau, làm cho mặt đất ướt nhẹp, khí lạnh tỏa khắp nơi.

Các cửa tiệm bên đường đều trang trí đồ giáng sinh, hoặc treo hình đầu tuần lộc trên khung cửa.

Cực kỳ có không khí lễ hội.


Phương Tinh Nghị sắp xếp hết mọi thứ, có điều cũng sợ Kỷ Gia Trí cắn lại một miếng, lại tìm cái gì đó, ra ngoài đi dạo cũng không cách Dương Yến nửa bước, khiến Dương Yến dở khóc dở cười.

“A, cái khăn này đẹp quá!”

Đi qua cửa hàng trang sức, Dương Yến liếc mắt nhìn thấy trong tủ kính, chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt quấn trên cổ ma nơ canh, liền kéo Phương Tinh Nghị đi vào trong cửa hàng.

Cô bảo người nhân viên lấy chiếc khăn xuống, chỉnh lại một chút, rồi kiễng chân quàng lên cổ Phương Tinh Nghị, sau đó đứng ra xa ngắm nghía vài cái, rất mãn ý: “Rất hợp với áo khoác của anh!”

Dương Yến cầm mác áo đi đến quầy thu ngân thanh toán.

Thanh toán xong, cô nhìn Phương Tinh Nghị lắc lắc cái hóa đơn, cười nói: “ngài Phương đã tặng cho tôi bao nhiêu quà như vậy, hôm nay tôi cũng tặng lại ngài Phươngt món quà. Giáng sinh vui vẻ nha!”

Phương Tinh Nghị lườm Cô một cái: “bà Phương tính toán thật cao siêu, tôi tặng cô mấy món quà gộp lại cũng lên đến con số thiên văn rồi, cô lại chỉ tặng tôi một chiếc khăn hai vạn yên Nhật.”

“Đây là chiếc khăn tận tâm chọn lựa nhé.” Dương Yến thanh minh lại lời anh: “ngài Phương, những món quà kia của anh giá trị không nhỏ, nhưng tiền không nằm trong tay tôi, chiếc khăn này lại là do tôi thực chất bỏ ra hai vạn yên Nhật để mua nhé!”

Phương Tinh Nghị hết cách rồi: “Được, em nói gì cũng đều có lý.”

Dương Yến hừm một tiếng.

Lúc từ trong tiệm trang sức đi ra, tuyết rơi có chút dày hơn, trên mặt đất đã dồn lên một lớp tuyết mỏng trắng xóa.

Phương Tinh Nghị mở áo khoác ra, kéo Dương Yến quấn gọn vào trong.

“Tôi không lạnh.” Dương Yến muốn chui ra khỏi áo anh: “Tôi rất lâu rồi chưa nhìn thấy tuyết, để tôi xem xem, nếu như tuyết rơi nhiều, buổi tối còn có thể chơi ném tuyết đó!”

“Không được, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh.” Phương Tinh Nghị lại kéo cô vào, giống như ôm một đứa trẻ: “Ngoan nào, đợi tối tuyết dồn lên nhiều rồi xem.”

“Thật nhỏ nhen!”


“Em nếu như là của nhà người ta, xem tôi có lo hay không.”

Dương Yến bĩu môi, có chút không thích thú, Phương Tinh Nghị cúi đầu hôn Cô một cái: “Nhìn món quà từ tấm lòng em tặng cho tôi, quay về nước, hạng mục Chúng Thành tôi sẽ dẫn dắt em.”

“Thật sao?” Dương Yến mắt sáng lên: “Sau khi xử lý xong việc của Phó tổng Triệu, tôi nhàn rỗi quá, cảm thấy một chút thách thức trong công việc cũng không có, sắp muốn từ chức đến nơi rồi.”

Phương Tinh Nghị cười: “Có tiền cầm, công việc nhẹ nhõm, em còn cảm thấy không tốt?”

“Người khác chắc là có thể, tôi thì không.” Dương Yến ôm lấy lưng của anh, cố làm ra vẻ nói: “ Tôi phải để cho mình một đường lui chứ, ngộ nhỡ Phương Thị không cần tôi nữa, vẫn còn có đường sống.”

“Ý của bà Phương là, tôi với Phương Thị đều không thể dựa dẫm được nữa?”

“Đợi chứng nhận nhé!”

Hai người sát kề bên nhau, nói nói cười cười bước đi, dấu chân dài lưu lại trên lớp tuyết mỏng, cho đến khi hai người đi qua bên đường, một bóng người từ trong góc đi ra.

Áo khoác đen của người đàn ông phủ một lớp tuyết mỏng, cả tóc cũng vậy, hai tay anh đút vào trong túi áo, nhìn theo hai bóng dáng mờ nhạt, đẩy cửa bước vào trong tiệm.

Người nhân viên nhìn người đàn ông toàn thân ướt đẫm, sau tấm kính là một đôi mắt xanh biếc, có vẻ như là người nước ngoài.

Cô ta không biết tiếng anh, định gọi đồng nghiệp ra giúp đỡ, người đàn ông liền lên trước, dùng tiếng Nhật hỏi: “Vừa rồi người phụ nữ mặc áo khoác đen, đến đây đã mua gì vậy?”

“Anh là bạn của họ sao?”

Hứa Cung Diễn gật gật đầu: “Hôm nay là ngày giáng sinh, tôi muốn biết cô ấy đã mua gì.”

Người nhân viên cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nghĩ cô gái đó đã mua khăn đeo cho bạn trai rồi, tại sao người này lại muốn biết cô gái ấy đã mua gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận