Nam Thần Nhà Tôi

Một lúc sau, anh mới mở cửa.

Anh vừa bước vào đã thấy ánh lửa, phát hiện Lâm Thanh Dung đang dùng bật lửa đốt bức tranh trong tay, ngọn lửa cháy rất to, dọa anh chạy gấp rút đến đó.

Anh ném bức tranh trong tay cô xuống, vội vàng cởi áo khoác dập tắt lửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh mặt mắng cô: “Em không muốn sống nữa đúng không?”

Lâm Thanh Dung không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn áo khoác trên sàn.

“Hôm đó lúc cậu ta đến đưa cơm cho tôi, tôi cảm thấy dáng người cậu ta rất đẹp nên nhờ làm người mẫu, không hiểu sao khi vẽ lại ra người khác, cậu ta nhìn thấy đã hỏi tôi đó là ai?”

Một lúc sau, anh mới nhận ra cô đang nói đến bức tranh này, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.

“Tôi nói đó là người đàn ông tôi yêu.” Ánh mắt Lâm Thanh Dung trống rỗng, không có một tia sáng, giọng điệu cũng không dao động: “Từ giờ trở đi, anh ấy đã chết rồi, tôi cũng sẽ không yêu nữa.”

Lục Văn Thù đứng đó, cả người cứng nhắc.

Lâm Thanh Dung giãy giụa, thoát khỏi tay anh, không hề nhìn anh mà đi tới bên giường, vén chăn lên rồi nằm xuống giống như từ nãy giờ ở đây chỉ có mình cô vậy.

Anh đứng đó, ngón tay hơi co giật, ngồi xổm xuống lấy áo khoác ra, cầm bức tranh đã cháy đen lên.

Anh dùng tay lau sạch bức tranh, thấy khuôn mặt người đàn ông vẫn chưa bị đốt cháy, khi thấy ánh mắt trìu mến của người đó thì nở nụ cười… người đó là anh!

Lúc này, tim Lục Văn Thù thắt lại đau khổ, ngón tay vuốt ve bức tranh đang run lên.

Hóa ra trước giờ cô chưa từng vẽ người khác.


Người cô yêu và người cô vẽ chỉ có mình anh.

*

Hai tháng nay, Dương Yến dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ, cộng thêm hậu thuẫn của gia tộc Kexil, thuyết phục từng chính khách nổi tiếng trong danh sách, chỉ có một người tên là Macit.

Người này kinh doanh vải vóc, mặc dù không thể so với những chính khách khác, nhưng ông ta cũng là người cực kỳ quan trọng trong danh sách.

Nửa tháng nay, Dương Yến đã gọi cho Macit vô số cuộc, thậm chí còn đưa ra điều kiện đặc biệt về một số công thức nhuộm màu trên vải khó nhuộm, nhưng đối phương thờ ơ không động lòng.

Cuối cùng, Macit cũng đưa ra lời nhắc nhở mơ hồ: “Cô Dương, tôi rất muốn làm giao dịch với cô, nhưng hết cách rồi, đồ đối phương cho có giá trị cao hơn.”

“Đối phương là ai?”

“Tôi không biết, chuyện này tự cô Dương đi tìm hiểu thì hơn.”

Cúp máy, Dương Yến nhíu chặt mày.

Cứ xem như mấy chính khách nổi tiếng kia ủng hộ Kỷ Gia Trí, nhưng ít nhiều cũng biết Hứa Cung Diễn được Bác Nội Nhĩ yêu thương nhất, cơ hội giành chiến thắng là rất lớn, nếu không thì cô cũng không thể dễ dàng thuyết phục bọn họ như thế.

Nhà tư bản lấy lợi ích làm đầu, ai có ưu thế lớn hơn thì ủng hộ người đó, nếu không thì án binh bất động, không công khai ủng hộ Kỷ Gia Trí và Hứa Cung Diễn.

Ngoài anh ta, còn ai không muốn Hứa Cung Diễn lấy lại tư cách thừa kế nữa?

Dương Yến suy nghĩ mấy chuyện này tới đau đầu, vì thất thần nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không chú ý đến Hứa Cung Diễn đang bước vào, đến khi một bát súp nóng hổi đặt trước mặt.


“Súp bồ câu mới hầm xong đó.” Hứa Cung Diễn ngồi xuống cạnh cô, thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì không khỏi đau lòng: “Có phải Macit lại từ chối em?”

“Đúng vậy.” Dương Yến thở dài, ngón tay mảnh khảnh xoa bóp huyệt Thái Dương: “Ông ta nói có người mua chuộc ông ta không cho ký vào văn kiện, nhưng không nói cho em biết là ai.”

Hứa Cung Diễn nói: “Ông ta không ký thì bỏ đi, em đừng bận tâm nhiều như thế, tâm trạng bất ổn sẽ không tốt cho thai nhi.”

Cô nghe vậy thì xoa bụng mình.

Cô đã mang thai hơn ba tháng rồi, còn là thai đôi, có điều bụng vẫn chưa lớn.

Nếu không phải mỗi đêm cô đều lén lút đo tim thai, phát hiện vẫn bình thường, cô thật sự lo lắng.

Dương Yến bưng bát súp bồ câu lên, uống một ngụm nhỏ rồi nói với anh: “Ông ta không đồng ý, chúng ta vẫn còn cách khác, có lúc muốn thắng phải dùng biện pháp xấu xa một chút.”

“Em đã sớm nghĩ ra cách này nên bảo anh đi điều tra tư liệu ông ta sao?” Hứa Cung Diễn hỏi.

“Em chỉ tăng thêm tính đảm bảo, ai biết ông ta lại bị mua chuộc.” Dương Yến cũng không ngờ đến tình huống đột ngột này: “Ông ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, không thể nào không có nhược điểm.”

Cô lại hỏi: “Anh đã điều tra ra tư liệu về Macit chưa?”

“Chương Thanh đang sắp xếp, chiều nay sẽ gửi đến điện thoại em.” Hứa Cung Diễn cốc nhẹ vào mũi cô: “Em đúng là ngày càng tiến bộ, thật sự không biết ai đã dạy em tốt như vậy.”

Anh nói xong mới nhận ra điều khác thường, sắc mặt khẽ thay đổi.


Đôi mắt Dương Yến cũng lóe lên, rất nhanh đã nở nụ cười: “Khi tiếp xúc với những chính khách này, chắc chắn tư duy, cách nói chuyện sẽ thay đổi, anh quên rằng con người là động vật cấp cao nhất à, học điều gì cũng nhanh.”

Hứa Cung Diễn cười hơi mất tự nhiên: “Ừm, em nói rất đúng.”

“Anh sao rồi?” Cô đổi một chủ đề thích hợp, lo lắng hỏi: “Tim anh còn đau không?”

“Cơn đau đã giảm nhiều rồi, cũng không ho ra máu nữa.” Giọng nói Hứa Cung Diễn ấm áp, trầm thấp: “Bác sĩ nói chỉ cần anh giữ cảm xúc ổn định, uống thuốc đúng giờ, có thể sống thêm nửa năm nữa.”

Dương Yến khó chịu, không uống nổi súp bồ câu nữa.

Cô thấp giọng nói: “Xin lỗi, nếu trước đây em cẩn thận một chút, có lẽ kế hoạch của Kỷ Gia Trí sẽ không thực hiện được, phòng thí nghiệm kia cũng sẽ…”

“Không phải lỗi của em, An An.” Hứa Cung Diễn vuốt mái tóc dài mềm mại của cô: “Con người Kỷ Gia Trí rất ác độc, em cũng biết rõ, cho dù em cẩn thận đến đâu cũng không đề phòng được anh ta.”

Dương Yến mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng anh lại đặt tay lên môi cô, lắc đầu: “An An, em đừng tự trách, có em ở bên, cho dù là nửa năm, anh cũng mãn nguyện rồi.”

“Nhưng em muốn anh sống lâu hơn nữa.” Cô nói mà mắt cay cay.

Cô quyết tâm dẫn anh tới nước Y, muốn dựa vào anh để đối phó Kỷ Gia Trí, thay Tưởng Song Kỳ báo thù, và chăm sóc cho anh, không muốn thấy anh chết trẻ.

Nhưng cô không tìm được người giúp đỡ mình.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Hứa Cung Diễn thấy cô bỗng rơi nước mắt thì vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Ngộ nhỡ bé con cũng khóc thì làm thế nào? Chẳng phải vẫn còn nửa năm nữa sao, có lẽ đến lúc đó, kỳ tích sẽ xuất hiện.”

Dương Yến bỗng ôm bụng, kinh ngạc hô lên: “Hình như bảo bối đá em.”

“Thật sao?” Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng xoa phần bụng bằng phẳng của cô, anh không khỏi lo lắng: “Em đã mang thai hơn ba tháng rồi, sao không thấy to hơn chút nào nhỉ?”


Dương Yến cười nói: “Không sao, tối nào em cũng đo tim thai, có thể là do bọn trẻ hấp thụ chất dinh dưỡng khá chậm, lớn lên cũng chậm, đến bảy tám tháng bụng sẽ to như quả bóng thôi.”

Hứa Cung Diễn nghe vậy thì sửng sốt: “Trước đây em đã mang thai rồi à, sao hiểu rõ thế?”

“Em đã hỏi trên mấy nhóm trên mạng về nuôi dạy con.”

“Không được, khi nào có thời gian chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại cho an toàn.” Anh nói xong, ánh mắt dừng lại nơi bụng bằng phẳng của cô.

Anh do dự một lát rồi ngẩng đầu hỏi Dương Yến: “Anh có thể nghe nhịp tim của bọn trẻ không?”

Anh hỏi dè dặt như vậy khiến cô mềm lòng, nhưng mấy giây sau, cô vẫn nhẫn tâm từ chối: “Em hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ trưa một lát, anh vẫn còn chuyện cần xử lý mà phải không?”

Đáy mắt Hứa Cung Diễn thoáng qua một tia hụt hẫng nhưng rất nhanh anh lại mỉm cười: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đây.”

“Vâng.”

Đợi anh đi rồi, cô nhìn bụng mình một lát, không vuốt nữa, sợ vuốt nhiều nhau thai sẽ quấn vào cổ bé.

Cô biết anh thật sự muốn nuôi cô và bảo bối nhưng cô chỉ muốn bù đắp cho anh, để anh khỏe mạnh, có cuộc sống riêng của mình, không xem cô là tất cả.

Đây là con của cô và Phương Tinh Nghị, cho dù cô và anh có cãi nhau đến đâu, anh cũng có quyền được biết chuyện này.

Đợi chính miệng anh nói không cần đứa bé này nữa thì cô sẽ nuôi con một mình.

Hai tháng nay, cô luôn bận rộn, không có thời gian bận tâm chuyện khác, giờ chợt nhớ đến anh, trong lòng chua xót khó chịu.

Anh sống như thế nào?

Đã tìm bạn gái mới chưa, có ném con mèo của cô đi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận