Nam Thần Nhà Tôi

Lúc Dương Yến mang cơm quay lại, Lâm Thanh Dung cũng vừa tan tầm trở về.

Trước đây Lâm Thanh Dung sống ở Đường Ngụ, vốn đã ký hợp đồng ba năm. Không ngờ lại bị lừa, chủ cho thuê nhà lại là kẻ phạm tội hình sự nhiều lần, chuyên làm ăn đầu cơ trục lợi. Đúng lúc nhà trọ của Dương Yến vẫn còn phòng trống, liền dứt khoát để cô ấy đến ở, thu một nửa tiền thuê nhà.

" Dương Yến, cậu tốt quá, về nhà còn nhớ đến tớ!" Lâm Thanh Dung ôm Dương Yến hôn mạnh hai cái, hưng phấn nói: " Thực nghiệm hôm nay của tớ xong rồi, chờ một lát ra ngoài ăn mừng thôi!"

" Chúc mừng ở nhà không giống nhau hả?" Dương Yến rất buồn bực: “ Sao lại còn chạy ra ngoài làm gì?"

Lâm Thanh Dung bất mãn nói: " Đương nhiên là muốn ra ngoài mua sắm rồi. Cậu xem tớ đến Nam Thành lâu như thế rồi, ngay cả cuối tuần cũng đều ở đây vẽ bản thiết kế, chưa từng ra ngoài chơi bao giờ."

Dương Yến ngẫm lại cũng đúng.

Cuối tuần hai tuần trước, bộ phận kế hoạch rất bận rộn, lúc đó cô đang nghỉ ngơi, Lâm Thanh Dung tăng ca ở công ty.

" Được rồi, lát nữa tớ dẫn cậu ra ngoài chơi một chút."

Lâm Thanh Dung sợ để cơm đến ngày mai không thể ăn được, liền ăn luôn bây giờ, khen ngợi: " Oa, Dương Yến, tay nghề nấu ăn của mẹ cậu tốt thật đấy, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi này."

" Mẹ tớ trước kia là đầu bếp." Dương Yến nói: “ Một mình mẹ phải nuôi ba đứa, có đôi khi ra ngoài bận không về được, tớ liền ở nhà nấu cơm, sau đó em trai tớ cũng biết làm cơm."

Còn Quách Nhược Linh, vô cùng mong manh yếu ớt, cái gì cũng không chịu học.

" Ha, cậu còn có em trai hả?" Lâm Thanh Dung đẩy đẩy kính, tò mò hỏi: " Vẫn còn đang đi học sao?"

" Ừ, trường học khép kín nghiêm ngặt, mấy tháng không gặp được một lần." Dương Yến gật đầu: “ Hơn nữa trường học của bọn nó cũng rất kỳ lạ, không cần thi tốt nghiệp, đều thi tuyển ở trong trường."

" Chắc chắn em trai cậu học rất tốt." Nói xong, Lâm Thanh Dung ôm bát tiếp tục: “ Tớ nhớ ra rồi, sáng sớm lúc tớ quay về lấy đồ, vừa lúc thấy Tưởng Song Kỳ ra ngoài, bên cạnh có một cậu bé, dáng dấp rất cao, hormone tràn đầy. Cậu nói xem, có phải cô ta cắm sừng Tổng Giám đốc Phương rồi không?"

" Chắc không đâu. Cậu bé kia không phải là bạn thì cũng là vệ sĩ của cô ta." Từng tiếp xúc mấy lần, Dương Yến thấy trong mắt Tưởng Song Kỳ, ngoài Phương Tinh Nghị ra, sẽ không để ý đến đàn ông khác.

Huống chi, cô ta cũng không thể nuôi trai dưới con mắt của Phương Tinh Nghị.

" Thực sự rất ngầu, giống như Cổ Thiên Lạc vậy." Lâm Thanh Dung cắn đũa, mơ mộng nói: " Nếu tớ có thể tìm được bạn trai cao như vậy thì tốt biết mấy."

Nói xong, lại thở dài hai tiếng: " Nhưng mà làm công việc này, bận chết đi được, chưa từng có thời gian chơi bời thì lấy đâu ra thời gian tìm bạn trai. Cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì cả!"

Dương Yến mím môi cười không ngừng: " Không việc gì, chờ lát nữa dẫn cậu đi ra ngoài ngắm trai đẹp, dưỡng mắt."

" Dương Yến, tớ yêu cậu chết mất!"

Dương Yến mở laptop xử lý công việc một lát. Trong hòm thư có mấy văn kiện mà Phương Tinh Nghị gửi, khiến cô nghi ngờ, ngày đó nói chuyện với Phương Tinh Nghị, cô không nghe vào.

Nhân tình này không phải đã xong rồi sao? Vì sao cô còn phải giúp anh xử lý văn kiện?

Người trong bộ phận thư ký không cần làm việc sao?

" Dương Yến, đi thôi!" Lâm Thanh Dung đã tắm xong, ăn mặc đẹp đẽ, thúc giục Dương Yến.

Dương Yến quay lại nhìn, suýt chút nữa bật cười.

Đều tại vẻ ngoài Lâm Thanh Dung quá non nớt, lại mặc quần áo như học sinh, búi tóc tròn, gầy gầy, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, khiến người ta chỉ cảm thấy đáng yêu.

Lâm Thanh Dung nhìn một chút, buồn bực hỏi: " Sao vậy, tớ mặc quần áo không đẹp hả?"

" Không phải cái này, cậu đáng yêu thật đấy." Dương Yến nín cười: " Rất nhiều nơi nhất định sẽ không cho cậu vào."

" Vóc dáng tớ thấp tớ đã tổn thương lắm rồi, cậu còn đả kích tớ?"

" Được được, tớ không nói nữa." Dương Yến quay lại phòng ngủ thay quần dài, tiện tay xách một cái túi xách, ra ngoài với Lâm Thanh Dung.

Chín mười giờ tối chính là thời điểm náo nhiệt của thành phố, xe trên đường như nước, sáng rực một khoảng trời.

Dương Yến sợ dáng vẻ của Lâm Thanh Dung không được vào quán bar, định dẫn cô ấy đi dạo quanh Thanh Ba. Lâm Thanh Dung không vui, trực tiếp tìm chỗ vui chơi cui vẻ, kéo Dương Yến lên xe.

Sau khi đi dạo một vòng thì đến cửa Câu lạc bộ Thiên Nhạc Cung.

" Chỗ này không phải đã đến rồi sao?" Nhìn thấy bảng hiệu câu lạc bộ này, Dương Yến liền nghĩ đến cái ngày say rượu đó. Đó quả thực là sai lầm lớn nhất trong đời, cô có hơi mâu thuẫn.

" Nhiều người, rất náo nhiệt đấy!" Lâm Thanh Dung rất hưng phấn: “ Tớ đã tra rồi. Đây là chỗ chơi vui nhất Nam Thành. Bên trong có rất nhiều trai đẹp. Chỗ này tớ chưa vào chơi bao giờ đâu. Đi thôi!"

Lâm Thanh Dung thích nhất là những nơi ồn ào náo nhiệt. Vừa lúc đây là chỗ cô ấy chưa tới bao giờ, liền túm lấy Dương Yến kéo vào. Từ cửa lớn đi vào, hai vệ sĩ chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dung một cái, cũng không hề ngăn cản.

Ánh đèn bên trong lờ mờ, người đi đi lại lại giống như những bóng ma.

Có bồi bàn dường như nhận ra Lâm Thanh Dung ta người mới, đón tiếp hỏi cô muốn chơi cái gì. Dương Yến đã gặp nhiều loại người, trong lòng hơi bực bội, ngăn bồi bàn lại, nói: " Còn phòng không?"

" Rất xin lỗi, các phòng đều được đặt trước hết rồi. Hay là các cô ngồi ghế dài đi." Bồi bàn chỉ vào vị trí ghế dài cho Dương Yến, đối diện với sân khấu, xung quanh cũng không có nhiều người lắm.

Dương Yến thấy cũng được, liền kéo Lâm Thanh Dung đi qua đó ngồi, gọi chút rượu.

" Ồ, chỗ cao cấp đúng là khác biệt mà." Nhìn chàng trai trẻ đẹp biểu diễn trên sân khấu, mắt Lâm Thanh Dung sáng lên: “ Chỗ này đúng là dễ quan sát, Dương Yến, cậu nói xem có đúng không?"

" Ừ." Dương Yến mơ hồ đáp lời, ánh mắt liếc chàng trai trẻ đẹp trên sân khấu một cái liền dời đi, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ quấn khăn tắm của Phương Tinh Nghị.

Đúng là mỹ nam tắm. Nhìn gầy gò, nhưng dáng người lại rất đẹp, tràn đầy sức mạnh, khăn tắm bên hông buông lỏng, khiến người ta muốn nhìn đến cùng.

" Phụt, khụ khụ!" Nghĩ quá nhiều rồi. Dương Yến còn chưa nuốt rượu vào đã bị sặc, gương mặt nóng bừng.

Cô đang nghĩ cái gì thế này?

" Cậu không sao chứ? Uống một ly rượu cũng sặc được hả?" Lâm Thanh Dung thấy gương mặt của Dương Yến đỏ ửng, ồ lên: “ Thì ra là do anh đẹp trai trên sân khấu, cô nàng Dương Yến của chúng ta đã rung động rồi."

" Không phải, cậu đừng có nói lung tung." Dương Yến uống rượu giấu đi sự xấu hổ.

" Người đẹp, chỉ có hai người thôi sao?"

" Hay là chơi cùng nhau đi?"

Một nhóm nam nữ lại gần, trong tay còn cầm xúc xắc. Lâm Thanh Dung thích ồn ào vui vẻ, chào hỏi mọi người cùng ngồi xuống. Không lâu sau, chỗ ghế dài náo nhiệt hẳn lên.

Dương Yến mới đầu vẫn còn cảnh giác, ngồi một bên quan sát, sau đó lại bị người khác kéo vào chơi, càng không thể dứt ra, liền hãm sâu vào.

Trong đám người ồn ào náo nhiệt, vẫn có một ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Dương Yến đang chơi kia.

Một người đàn ông mặc quần áo màu đen thấy mấy người Dương Yến chơi vui vẻ, càng uống càng hăng thì lặng lẽ rời khỏi, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Nhà họ Phương------

Phương Tinh Nghị xử lý xong công việc, lúc về nhà đã hơn mười giờ, vẻ mặt mỏi mệt.

Sau khi vào nhà mới phát hiện ông cụ vẫn còn ngồi ở phòng khách xem tin tức.

" Ba, muộn thế này rồi sao ba còn chưa đi ngủ?" Phương Tinh Nghị đi về phía phòng khách, cau mày nói: " Bác sĩ nói cơ thể ba không tốt, mười một giờ phải đi ngủ."

Anh còn gọi người giúp việc trong nhà ra, kêu người giúp việc đưa ông cụ đi ngủ.

" Cơ thể ba ba biết, con đừng có như bác sĩ, lải nhải nhiều như thế." Ông lão hừ một tiếng, tất nhiên rất là không vui: “ Con về nước vẫn luôn bận rộn ở công ty, đến nhà cũng chẳng về. Nếu ba không chờ con, không biết đến lúc nào mới có thể nói chuyện với con nữa."

" Là con sai, bận rộn công việc không về nhà." Phương Tinh Nghị đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh ông, bất đắc dĩ nói: " Chờ con xử lý xong công việc, con sẽ ở nhà với ba, được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui