Nam Thần Nhà Tôi

“Nhà của em là đặc biệt, nên anh đừng nghĩ nhiều!”

“Vậy cũng không được.” Hứa Cung Diễn nói: “Anh gửi danh sách bảo Chiến Thương tới trung tâm thương mại mua rồi, có lẽ đợi một lát sẽ tới. Anh sợ mẹ em có thành kiến với anh, không chịu gả em cho anh.”

“Hầy, anh thật là...” Dương Yến cũng không biết nên nói gì, cuối cùng đành nghe theo anh.

“Khi nào anh quay lại nước R?”

“Không quay lại nữa, mấy ngày nữa một mình Chiến Thương quay lại là được.” Hứa Cung Diễn bóc vỏ nho rồi đưa cho cô: “Công ty bên này đang bận, anh sẽ ở lại với em, đến lúc đó cùng nhau đi.”

Dương Yến ừ một tiếng: “Vậy sau khi ăn sau xong, buổi chiều có thời gian rảnh chúng ta đi chọn nhẫn đi.”

Đầu ngón tay của Hứa Cung Diễn dừng trên má cô, cuối cùng trong đôi mắt chứa đựng ý cười nhẹ nhàng.

“Được.”

“Ăn cơm thôi.” Mẹ Dương mang canh từ trong phòng bếp ra, đánh gãy cuộc trò chuyện khanh khanh ta ta của hai người.

Dương Yến kéo Hứa Cung Diễn vào phòng ăn.

Cô múc một chén canh cho Hứa Cung Diễn: “Món canh xương mà mẹ em nấu rất ngon, anh nếm thử xem!”

Hứa Cung Diễn uống hai ngụm, cười khen: “Uống ngon quá. Hôm nay anh mới phát hiện, kỹ năng nấu nướng của em tốt như vậy đều nhờ bác gái.”

“Này này, khen mẹ em thì khen, đừng lấy nó ra hại em.” Dương Yến dùng cánh tay đụng anh, hừ nói: “Cẩn thận sau này em không mang anh tới đây nữa, để cho anh không được ăn cơm mẹ em nấu!”

“Được được, là lỗi của anh, nói lời không nên nói.”

“...”

Mẹ Dương ngồi đối diện nhìn hai người đấu võ mồm.

Chàng trai trẻ đó luôn nở nụ cười trên mặt, trong mắt đều là con gái nhà bà, giống như trong mắt chỉ có thể chứa đựng nó.

Sợ tóc của Dương Yến rơi vào bát canh, còn lấy dây buộc tóc giúp cô buộc mái tóc dài lên.

Từng hành động của người đàn ông đều rất dịu dàng.

Mẹ Dương nhìn tất cả mọi thứ vào trong mắt, cảm thấy nếu Dương Yến kết hôn với người đàn ông này, cũng rất tốt.

Cơm nước xong, Dương Yến giúp mẹ Dương thu thập bát đũa.

Mẹ Dương vô tình liếc qua, phát hiện phần đỉnh bụng của Dương Yến chạm vào cửa tủ chén bát, có hơi phình ra, chợt hiểu ra gì đó, kéo người vào góc: “An An, con, con mang thai?”

Thấy mẹ Dương phát hiện, Dương Yến không giấu diếm nữa: “Vâng, là mang thai.”

“Mấy tháng?”

“Hơn năm tháng.”

Mẹ Dương nhìn chằm chằm vào bụng cô một lúc lâu, dường như không biết phải phản ứng như thế nào: “Của ai?”

“Con cũng đã đưa bạn trai về nhà rồi, mẹ nói của ai được?” Nói xong Dương Yến quay lại bật vòi nước, cọ rửa bát đũa trong bồn rửa: “Con mang thai mà thôi, mẹ đừng ngạc nhiên.”

“Để mẹ, để mẹ, không cần con rửa.” Mẹ Dương vội vàng lấy khăn lau khô tay cho Dương Yến: “Nước rửa bát sẽ làm hại tay, con đang mang thai thì đừng đụng vào nữa.”

Dương Yến đầu đầy hắc tuyến: “Cũng không hại đến đứa nhỏ, mẹ, mẹ đừng như vậy.”

“Ở nhà mẹ đẻ ít làm việc, cũng đâu phải mẹ không rửa được.” Mẹ Dương vửa rửa vừa hỏi cô: “Bởi vì mang thai nên con mới muốn cùng Tiểu Hứa kết hôn sao?”

“Không phải, con thật sự muốn kết hôn với anh ấy.”

“Chuyện lớn như vậy, sao con lại không nói cho mẹ?” Mẹ Dương lại nhìn bụng cô, giọng điệu bất mãn: “Nếu mẹ không phát hiện, có phải tận đến lúc sinh cũng không nói cho mẹ biết đúng không?”

“Con sợ mẹ lo lắng, mới không nói cho mẹ.” Dương Yến đau đầu: “Dù sao cửa hàng của mẹ cũng rất bận.”

“Con, cái đứa trẻ này thật là, cửa hàng có bận cũng đâu quan trọng bằng cháu? An An à, nếu không con xin công ty nghỉ dưỡng thai đi, về nhà mẹ chăm sóc con, mang thai không đủ dinh dưỡng là không được.”

“...”

“Đúng rồi, An An, mấy đứa? Có tới bệnh viện khám thai đúng kỳ hay không?”

“...”

Dương Yến chịu không nổi sự oanh tạc của mẹ Dương, lén chuồn ra khỏi phòng bếp, cầm lấy áo khoác túi xách rồi giục Hứa Cung Diễn nhanh đi.

“Sao vậy?” Hứa Cung Diễn hỏi: “Chiến Thương còn chưa mangđồ qua.”

“Sau khi mẹ em phát hiện em mang thai thì lải nhải quá nhiều, em chịu không nổi.” Dương Yến nhanh chóng đổi giày, đẩy cửa ra: “Chúng ta đi trước đã, bảo Chiến Thương đưa đồ đến là được.”

“Được.”

Dương Yến mặc áo khoác vừa bước ra đến cửa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới, sắc mặt bỗng cứng đờ.

“Tiểu Yến, về rồi sao cháu?” Miya Diệc mỉm cười chào hỏi Dương Yến.

Dương Yến gật đầu: “Bác gái.”

Miya Diệc cũng giơ giỏ tre trong tay ra nói với Dương Yến: “Mấy đối tác của công ty gửi tặng hộp cua, trong nhà ít người, ăn không hết, nên bác mang theo một ít qua đưa cho mẹ cháu làm cua say.”

Lúc này Hứa Cung Diễn đã đổi giày xong, từ trong nhà đi ra, đối mặt với Miya Diệc.

Lúc nhìn thấy Hứa Cung Diễn, vẻ mặt của Miya Diệc cũng nhạt vài phần.

Hứa Cung Diễn không chú ý nên không nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc đi ra nhìn thấy Miya Diệc cũng có chút ngạc nhiên.

Cuộc nói chuyện với Miya Diệc lúc trước tràn vào trong tâm trí anh, khiến cho anh bỗng cảm thấy buồn bực, khó chịu.

Dương Yến phát hiện bầu không khí thay đổi, lập tức kéo tay của Hứa Cung Diễn đi: “Bác gái, bác cứ trực tiếp đi vào là được, chúng cháu còn có việc, chúng cháu đi trước ạ.”

Miya Diệc cũng không di chuyển, ánh mắt xẹt qua chỗ tay đang nắm của bọn họ: “Hai đứa đang quen nhau sao?”

Dương Yến cũng không thể đi luôn mà không trả lời.

Cô nắm chặt tay của Hứa Cung Diễn, khẽ gật đầu: “Dạ, sắp kết hôn rồi.”

“Sắp kết hôn rồi?” Miya Diệc cũng lặp lại lời của cô, miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy phải chúc mừng các cháu rồi.”

“Cám ơn bác gái.”

Dương Yến nói xong, liền mang theo Hứa Cung Diễn nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi vào trong thang máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt của Miya Diệc nhìn Hứa Cung Diễn lúc nãy không tốt, cô sợ Miya Diệc đột nhiên nói mấy lời hung ác làm tổn thương Hứa Cung Diễn.

“Chúng ta đi trung tâm thương mại nào chọn nhẫn?” Dương Yến hỏi Hứa Cung Diễn.

Quay sang nhìn, thấy anh đang xuất thần, dường như không nghe thấy lời cô nói, liền vỗ vỗ anh: “Cung Diễn?”

Hứa Cung Diễn bị vỗ mới hoàn hồn, cúi đầu dịu dàng hỏi cô: “Hửm, làm sao vậy?”

“Em hỏi anh muốn đi đâu chọn nhẫn.”

“Em chọn đi.” Hứa Cung Diễn cười nói: “Em thích chỗ nào thì chúng ta đi tới chỗ đó chọn.”

Dương Yến nhìn anh miễn cưỡng mỉm cười, có chút đau lòng, siết chặt năm ngón tay của anh: “Đừng suy nghĩ về chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi, sau này anh sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Anh không nghĩ nhiều, anh chỉ...” Hầu kết của Hứa Cung Diễn lên xuống, đột nhiên không thể nói được gì.

Anh chỉ cảm thấy không cam lòng.

Anh biết Miya Diệc đã về ở trong nhà họ Phương, cũng biết Phương Tinh Nghị không thường trở về nhà họ Phương nhưng chưa từng nói đuổi bà ấy đi, rõ ràng đã thừa nhận Miya Diệc là mẹ của anh ta.

Rõ ràng đều là con được bà ấy sinh ra lại bởi vì ba anh nên bà hận anh, chán ghét anh, không thừa nhận anh, trong mắt chỉ có đứa con là Phương Tinh Nghị kia.

Anh không cam lòng tại sao lại có đối xử bất công như vậy.

Dương Yến giữ lấy mặt người đàn ông, buộc anh cúi xuống: “Nhìn em, em có xinh đẹp không?”

“Rất xinh đẹp.”

“Vậy thì đúng rồi.” Dương Yến hôn anh một cái, hừ cười: “Cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, sau này sẽ cùng anh vượt qua nửa đời sau, trong cuộc đời anh còn gì chưa thỏa mãn?”

Nhìn chăm chú vào nụ cười của người phụ nữ, những phiền muộn trong lòng Hứa Cung Diễn cũng trở thành hư không.

Đúng vậy.

Anh đã có được cô, vậy là đủ.

“Ừm, rất thỏa mãn.” Hứa Cung Diễn lại cười nói, hôn tay cô, vuốt ve chỗ thịt của cô: “Bây giờ nếu như mua nhẫn, đợi tới lúc em béo lên trong lúc mang thai, liệu nhẫn có kẹp ngón tay em hay không?”

Dương Yến lập tức trừng anh: “Anh có ý gì, có phải không muốn bỏ tiền mua nhẫn hay không? Nếu em béo thì có thể bỏ ra rồi chờ đẻ xong thì đeo lại, cần anh phải thay em lo lắng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui