Nam Thần Nhà Tôi

"Nơi em muốn đến..." Sau khi Dương Yến kịp phản ứng lại, thì sững sờ nhìn anh ta: "Na Uy?"

"Ừ." Hứa Cung Diễn cười gật đầu, cầm một quả trứng gà gõ lên bàn, rồi từ tốn bóc vỏ: "Anh từng nói muốn mua một hòn đảo nhỏ, để em chơi đùa thỏa thích."

"..."

Lúc này Dương Yến mới nhận ra có điều gì đó không đúng: "Vậy trên hòn đảo nhỏ này, chỉ có hai người chúng ta?"

"Tối hôm qua có phải anh động tay động chân trên xe không?" Cô xoa bóp huyệt thái dương, nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua: "Em ngửi thấy mùi hương violet thoang thoảng, sau đó bắt đầu mệt mỏi rã rời."

Hứa Cung Diễn không trả lời, vẫn đang bóc vỏ trứng gà.

Dương Yến thấy anh ta như vậy, lòng đã lạnh đi một nửa nhưng vẫn ôm may mắn hỏi: "Chuyện của tiểu tiên nữ...anh cũng đang lừa em?"

"Ăn cơm trước đã." Hứa Cung Diễn bỏ quả trứng đã bóc vỏ vào trong bát của cô: "Ăn xong chúng ta lại nói tiếp."

"Anh nói cho em biết ngay đi, phải hay không phải?"

Thấy Dương Yến kiên trì như thế, Hứa Cung Diễn đẩy kính mắt một cái, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi An An."

"Anh thật quá đáng, vậy mà dám dùng chuyện sống chết của tiểu tiên nữ ra lừa gạt em!" Dương Yến không có cách nào tỉnh táo lại được: "Vậy anh nói đã nói trước với Phương Tinh Nghị rồi, cũng là nói dối, muốn tránh anh ấy, đưa em đến chỗ này, có phải hay không?"

"... Phải."


"Vì sao anh..." Dương Yến rất muốn nổi giận, nhưng không thể, là cô nợ người đàn ông này: "Em đã nói rồi, sinh đứa bé ra xong em sẽ đi theo anh, Cung Diễn, anh không cần phải như vậy."

Hứa Cung Diễn nở nụ cười, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ cô đơn: "An An, em không nhận ra sao, lòng của em luôn hướng về phía Phương Tinh Nghị, đợi em sinh đứa bé xong, em sẽ ở lại bên cạnh anh ta, chỗ nào còn nhớ đến anh?"

Dương Yến bỗng chốc sửng sốt, giống như bị mắc nghẹn trong cổ họng, không biết nên phản bác lại thế nào.

"Dù bao lâu anh cũng có thể đợi, nhưng mà anh không thể nhìn em ở cùng một chỗ với người đàn ông khác." Hứa Cung Diễn kéo tay cô áp lên trên má anh: "An An, anh vẫn còn sống, anh cũng biết ghen."

"..."

Hứa Cung Diễn hôn lên tay cô, cánh môi lạnh lẽo, làm cho Dương Yến không nhịn được run lên.

"An An, anh chỉ có em thôi."

"Cung Diễn, bên cạnh anh không chỉ có mình em." Dương Yến không có cách nào nói nặng lời với người đàn ông này, cô dơ tay vuốt mái tóc của anh ta: "Còn có cha anh, còn Tổng Giám đốc Phương, còn dì Miya..., mọi người đều yêu anh."

Hứa Cung Diễn cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Em không biết ngày đó khi anh tiễn bà ta ra ngoài, bà ta nói với anh gì đâu nhỉ?"

"Dì ấy nói gì?"

Hứa Cung Diễn lấy điện thoại di động ra, rồi mở một đoạn ghi âm lên.


Vài giây sau, trong đoạn ghi âm hiện ra tiếng nói chuyện của Miya.

Ban đầu Dương Yến còn chưa hiểu, chờ khi nghe xong cuộc đối thoại giữa Miya và Hứa Cung Diễn cô bỗng nhiên không biết phải làm sao, chậm rãi lấy tay che miệng, hốc mắt cũng có chút chua xót.

Cô cho rằng thái độ mềm mỏng của Miya với Hứa Cung Diễn, là đã đón nhận anh ta.

Không ngờ...

Dương Yến còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì lại nghe thấy Hứa Cung Diễn nói nhẹ nhàng: "An An, anh sắp chết rồi."

"Cái gì?" Dương Yến hoảng hốt la lên, rồi cuống quít nói: "Không phải anh vẫn uống thuốc à, vì sao..."

Hứa Cung Diễn lắc đầu: "Anh không uống, viên thuốc kia anh vẫn luôn giữ lại."

"Em đã từng hỏi ngài Yên, anh ta nói đã làm kiểm tra giúp anh." Dương Yến đang run rẩy: "Anh ta nói sức khỏe anh rất tốt, có thể sống hơn ba mươi năm..."

"Là do anh bảo anh ta nói với mọi người như vậy." Hứa Cung Diễn cười, cầm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô: "Anh sợ em không quan tâm đến anh, cho nên không uống, lúc đó anh nghĩ, nếu như em thật sự không quan tâm đến anh nữa, anh sống lâu như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Không đâu, em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Dương Yến bảo đảm với anh: "Anh có mang theo thuốc không, bây giờ dùng ngay đi!"

"Hết rồi."


Dương Yến mở to hai mắt nhìn anh, ngỡ ngàng hỏi: "Cái gì hết rồi?"

Lúc này Hứa Cung Diễn cũng không giấu giếm cô nữa: "Sau khi Vu Tư Thuần chết, anh và Phương Tinh Nghị đều biết, trưởng quan Nam sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng mà mạng lưới quan hệ của ông ta rất khổng lồ, khó đối phó."

"Ngự Văn Đình bị hôn mê, anh ấy là người không liên quan, anh cũng không có, chúng ta chỉ có thể tìm người khác giúp đỡ, nhưng mà em cũng biết, chuyện như thế này tìm người khác giúp, sẽ phải trả cái giá rất lớn."

Hứa Cung Diễn bê bát canh lên, múc một thìa đưa đến bên môi cô: "Uống chút canh, rồi từ từ anh nói hết cho em nghe, có được không?"

Lúc Dương Yến cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi vào trong bát.

"Đừng khóc." Hứa Cung Diễn lau sạch nước mắt cho cô, rồi tiếp tục bón canh.

"Chúng ta tìm ông Tưởng giúp đỡ, ông Tưởng muốn có bàn cờ Hòa Ngọc nhưng đó là báu vật trong viện bảo tàng, Phương Tinh Nghị sẽ gửi kế hoạch Thanh Diệp cho con trai của ông Tưởng."

Dương Yến bỗng sửng sốt: "Kế hoạch Thanh Diệp... Trước đó ở trong tay Phương Tinh Nghị?"

"Mãi sau này anh mới biết." Hứa Cung Diễn nói: "Đó là món quà anh muốn tặng cho em. An An, có phải anh rất thất bại hay không, một món quà cũng không tặng được cho em."

Dương Yến lắc đầu, vội vàng giơ tay lên: "Anh tặng rồi, chiếc nhẫn kim cương màu hồng này, em rất thích..."

Sau khi dơ tay lên cô mới phát hiện ra trên ngón tay mình không có gì cả.

"Nhẫn kim cương cũng là do Phương Tinh Nghị đặt, muốn tặng cho em, cuối cùng vẫn là do anh ta dùng tiền mua." Hứa Cung Diễn cầm khăn tay lau nước canh trên môi cô: "Anh ta đó, thật sự quá tinh ranh."

Dương Yến cảm thấy miệng mình khô khốc, cố gắng nặn ra mấy chữ: "Sau đó thì sao?"


Hứa Cung Diễn cười, nói tiếp: "Muốn loại bỏ hết người của trưởng quan Nam, chỉ dựa vào món quà kia thì không được, sau đó anh lại đến tìm ông Tưởng, đưa viên thuốc kia cho ông ta."

"Sao anh lại ngốc như vậy!" Dương Yến hung hăng mắng anh, trong phút chốc nước mắt phủ kín khuôn mặt: "Bây giờ chúng ta quay về đi tìm ông Tưởng, cầu xin ông ta cho chúng ta thuốc, ông ta muốn cái gì cũng được..."

"Đã lên đến vị trí như ông ta, tiền quyền, gì cũng không thiếu." Hứa Cung Diễn lau sạch nước mắt cho cô: "Viên thuốc kia có thể làm anh sống lâu thêm vài năm, đúng lúc ông ta cũng muốn có."

Dương Yến đau lòng khóc to: "Anh không thể như thế...Anh đã đồng ý với em, sẽ sống thật lâu thật tốt..."

"Đừng khóc đừng khóc." Đôi mắt của cô gái đỏ hoe làm trái tim anh đau đớn, anh hôn lên mặt mũi cô, cười nhạt nói: "Chỉ cần em mạnh khỏe là được rồi. Ván này anh không thua, Phương Tinh Nghị cũng không thắng."

"Chúng ta quay về tìm anh Yến." Dương Yến nức nở nói, xin anh: "Chúng ta quay về được không? Anh Yến nhất định sẽ có biện pháp, em sẽ không rời khỏi anh."

Hứa Cung Diễn lắc đầu: "Tế bào ung thư đã lan ra rất nhanh, anh cũng không còn cách nào."

"Xin anh... đừng như vậy..." Nước mắt nóng hổi của Dương Yến rơi từng giọt từng giọt lên cánh tay anh: "Nếu như hôm đó em không ra ngoài với Trường Bình, thì sẽ không gặp phải Vu Tư Thuần..."

Khi thấy trưởng quan Nam ngã ngựa, cô đoán nhất định là do Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn ra tay.

Chỉ là không ngờ, vì xử lý chuyện này, bọn họ phải trả một cái giá lớn như vậy.

"Cô ta muốn giết em, cho dù hôm ấy em không ra khỏi cửa, thì lần sau em đi ra ngoài cô ấy vẫn nhắm vào em." Hứa Cung Diễn vỗ về cô: "Cô ta chết rồi, thật ra trong lòng anh và Phương Tinh Nghị đều yên tâm."

Ngón tay cái ấm áp của người đàn ông lướt qua gò má cô: "Anh biết anh không còn sống được bao lâu nữa, những thứ trước kia không thể cho em, anh muốn bù đắp lại, đưa em đi chơi ở nơi em thích."

"Anh đã xây cho em một căn biệt thự trên hòn đảo nhỏ này, trang trí nó giống như em thích, hy vọng em ở đây thật vui vẻ. Thời tiết ở chỗ này ấm áp cũng thích hợp cho em dưỡng thai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận