Nam Thần Nhà Tôi

Dương Yến cười nắc nẻ, rồi cô cố gắng nhịn cười nhìn anh và hứa: “Tuân lệnh ông xã, em nhất định sẽ quản lý chân em thật tốt!”

Phương Tinh Nghị: “…”

Sau khi được Phương Tinh Nghị chỉ giáo, Dương Yến đến công ty mở cuộc họp nhóm để thiết lập lại phương án thu mua Hoan Hỉ:

Tung tin xấu và thị phi của nghệ sỹ của Hoan Hỉ; tiếp tục làm xấu danh tiếng của Hoan Hỉ để khiến cho cổ phiếu của họ tiếp tục rớt giá; cố tính phớt lờ đối với mấy cuộc hẹn gặp của ông chủ Hoan Hỉ để biểu lộ mình không có ý định thu mua Hoan Hỉ.

Một tháng sau, cuối cùng thì ông chủ của Hoan Hỉ cũng không trụ nổi, lại lần nữa gọi điện cho Dương Yến. Trong điện thoại, ông cũng thẳng thừng trao đổi giá tiền bán Hoan Hỉ cho cô biết, con số mà ông đưa ra thấp hơn rất nhiều so với con số mà Dương Yến ước tính.

Dương Yến biết không thể tiếp tục ép đối phương nữa, nếu ép nữa chắc chắn sẽ không được gì, cô biết nên dừng tay khi thời điểm thích hợp. Sau khi thỏa thuận ok, cô đưa team của mình đến gặp ông chủ của Hoan Hỉ.

Sau khi thảo luận chi tiết xong, Hòa Tụng chính thức thành công thu mua Hoan Hỉ.

Trong thời gian một tháng sau khi team của Dương Yến thu mua Hoan Hỉ thành công, mọi người nhanh chóng lập kế hoạch và phương án làm sạch danh tiếng của Hoan Hỉ, sau ba tuần, toàn bộ những thị phi, tin xấu của những nghệ sỹ của Hoan Hỉ và cả những tin về báo cáo ta chính không thực của Hoan Hỉ cũng đều được xử lý tốt.

Đích thân Dương Yến hẹn Từ Lai ăn cơm, cô đưa đưa bản hợp đồng cho anh, bản hợp đồng đó chưa được điền số tiền vào, sau khi trao đổi gần tiếng đồng hồ, Từ Lai ký hợp đồng rồi sau đó trở về Hoan Hỉ.

Hoan Hỉ được thay diện mạo mới, cấp quản lý cũng thay đổi người khác, tổng giám đốc mới cũng không ngừng ngại giúp Hoan Hỉ tìm kiếm nhà đầu tư để giúp Hoan Hỉ phát triển.

Nhân viên đem các bộ tác phẩm của Hoan Hỉ đem đi rao khắp, thổi phồng ở các địa phương, rồi mời người chuyên nghiệp biên chế, cắt ghép lại, để tạo độ hot cho tác phẩm đó, sau đó phòng kinh doanh của Hoan Hỉ sẽ ra mặt thương lượng với các công ty để bán sản phẩm với giá cao. Từ thủ thuật qua lại như vậy, Hoan Hỉ đã có thể kiếm được khoảng lời không nhỏ.


Đối với ba bộ tác phẩm nổi trội nhất của Hoan Hỉ, Dương Yến nghe theo kiến nghị của cấp quản lý: đồng ý giữ lại, đồng thời tổ chức casting nghệ sỹ giỏi, rồi tìm thêm đạo diễn giỏi, cho đạo diễn xem qua tác phẩm, sau đó đem tác phẩm đi tìm nhà đầu tư để thảo luận hợp tác.

Tính ra thì cũng có thể nói là vận may của Hoan Hỉ rất tốt, Hướng Thần là nam diễn viên vừa ký hợp đồng không lâu, anh vốn có gương mặt và ngoại hình xuất chúng, đã từng có qua vai diễn phụ trong bộ phim truyền hình, các fan hâm mộ của anh cắt ghép và sửa lại các đoạn phim và clip của anh, sau đó chỉ vỏn vẹn vài tháng, hộ hot của Hướng Thần đã tăng vọt đáng kể.

Dương Yến mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài, xong cuộc họp ở công ty này cô liền qua công ty khác, cô chạy liên tục, có khi cô còn phải đi công tác ở tỉnh, bận đến không có thời gian gọi điện cho Phương Tinh Nghị.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả của Hoan Hỉ dần ổn định và đang trên đà phát triển, tiền bạc vô như nước, Dương Yến cảm thấy cho dù có mệt hơn nữa cũng xứng đáng.

Dương Yến vừa trở về Nam Thành từ chuyến đi công tác, chợt nghĩ đã lâu rồi cô không dành thời gian cho Phương Tinh Nghị và con, nghĩ vậy cô bèn lấy điện thoại vừa định gọi cho công ty báo nghỉ phép vài ngày, nhưng cô chưa kịp ấn nút gọi thì điện thoại reng lên, trên màn hình hiện cuộc gọi của Yến Cảnh Niên gọi đến.

“Chị dâu.” Yến Cảnh Niên lên tiếng: “Triệu Dịch Hân sắp sinh rồi.”

“Tôi qua đó liền.” Dứt lời, Dương Yến cúp máy và báo cho tài xế địa chỉ đến chỗ giam Triệu Dịch Hân.

Khi Dương Yến đến nơi, Yến Cảnh Niên bước ra đón cô, anh báo cho cô biết Triệu Dịch Hân không sinh tự nhiên được, hiện đang làm phẫu thuật sinh mổ, đến khi lấy được đứa bé ra thì chắc tính mạng của cô ta cũng sẽ kết thúc.

Dương Yến vẫn không nói gì, cô im lặng cùng anh ngồi đợi.

Một giờ sau, phẫu thuật kết thúc, cô y tá ẵm đứa nhỏ ra, là bé gái, trông rất khỏe mạnh.

“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Sau khi nhìn đứa bé, Dương Yến xoay qua nhìn Yến Cảnh Niên và nói: “Cho tôi năm phút.”


Yến Cảnh Niên gật đầu rồi nhanh bước rời đi.

Dương Yến đi vào phòng sinh, nhìn Triệu Dịch Hân đang nằm trên bàn phẫu thuật, toàn thân cô mồ hôi nhễ nhại, gương mặt tái nhợt, tuy là cô đã được chích thuốc tê, nhưng hai tay cô vẫn bị còng khóa vào hai bên thành bàn phẫn thuật để đề phòng cô chạy trốn.

Dương Yến đi đến đứng bên cạnh bàn phẫu thuật, lạnh lùng nhìn cô: “Cô rõ ràng biết trợ lý Tư yêu cô, vậy mà cô còn bắt anh ta nhận tội thay cô. Nếu cô dừng tay kịp lúc và lựa chọn yên phận ở bên cạnh anh ấy, như vậy không tốt sao?”

Triệu Dịch Hân gắng gượng mở mắt ra.

Sau khi nhìn thấy Dương Yến, cô nhếch mép cười với dáng vẻ khinh miệt: “Dương Yến, cô chưa từng trải qua tháng ngày cuộc sống của tôi thì cô đừng tùy tiện đánh giá suy nghĩ và hành động của tôi.”

Dương Yến cũng không nói thêm gì nhiều: “Trước khi anh ấy ra tù thì đứa bé này sẽ tạm thời để nhà họ Phương nuôi.”

“Cô tưởng rằng cô làm như vậy, tôi sẽ cảm kích cô sao!” Triệu Dịch Hân đột nhiên nổi giận, cô muốn ngồi dậy.

Nhưng vì cô mới vừa làm được giải phẫu, nên không cách nào nhúc nhích được, hơn nữa tay cô còn đang bị khóa lại.

Cô nhìn chằm chằm Dương Yến, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng: “Tôi thông minh như vậy, lại xinh đẹp, tôi không ngờ mình lại để thua cô! Cô thật đúng là lúc nào cũng được thần may mắn che chở mỉm cười với cô!”

Rõ ràng cô hoàn toàn không biết được thuở ban đầu của Dương Yến là như thế nào, khởi đầu của Dương Yến thậm chí còn thua xa cô, những gì Dương Yến có được ngày hôm nay đều là do tự cô giành lấy, tự mình cố hết sức vươn lên!

“Cô đương nhiên là sẽ thua rồi, bởi vì cô ích kỷ tư lợi, không có chút tình người.” Dương Yến bình thản nói: “Cô vì muốn đạt được mục đích mà đến cả người bên cạnh cô cũng lợi dụng, bất chấp thủ đoạn, cô như vậy thì còn ai tin tưởng cô, còn ai yêu cô nữa?”


Triệu Dịch Hân nhếch môi cười: “Sống trên đời này có ai mà không ích kỷ, có ai mà không vì mình? Tôi không có bắt Tư Trình yêu tôi, hơn nữa là bản thân anh ấy muốn gánh tội thay tôi chứ không phải tôi yêu cầu anh ấy!”

“Nếu ngay từ ban đầu tôi thông minh hơn, lẽ ra tôi không nên nghĩ nhiều mà ra tay thẳng với cô!” Triệu Dịch Hân nói với giọng đầy oán hận: “Lúc đó tôi chỉ muốn tra tấn cô thôi, đúng là lúc đó tôi đã quá mềm lòng.”

Lúc đó sau khi đã giải quyết Dương Yến xong, lẽ ra cô có cơ hội để thoát thân, cho dù Phương Tinh Nghị có giỏi đến cỡ nào cũng không thể nào điều tra ra cô được.

Cô sai chính là sai ở chỗ cô không nghĩ đến vấn đề đó mà lại chuyển mục tiêu qua đối phó với Lâm Thanh Dung và Tống Tịnh Hòa.

Dương Yến liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã hết, cô bèn xoay người rời đi.

Cũng vừa đúng lúc Yến Cảnh Niên đi vào, trên tay anh cầm ống kim tiêm: “Nói xong chưa?”

“Ừ.”

Lúc Dương Yến đi ra khỏi phòng, cô nghe được tiếng mắng chửi của Triệu Dịch Hân.

Cô đoán được thứ trên tay Yến Cảnh Niên là gì, sau đó tiếng mắng chửi chuyển thành tiếng khóc lóc van xin, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoan cố bất cần khi nói chuyện với cô.

Dương Yến quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy Yến Cảnh Niên đang dùng sức giữ tay Triệu Dịch Hân và tiêm thuốc gì đó cho cô.

“Cô luôn miệng nói không ai yêu cô, nhưng lại đích thân chính tay cô đẩy người cô yêu xuống vực thẳm.” Mắt cô dừng lại chỗ người phụ nữ nằm trên bàn phẫu thuật, ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng hơn: “Hy vọng trợ lý Tư sẽ không gặp phải loại người như cô nữa.”

***


Dương Yến ôm đứa bé về biệt thự Nam Sơn.

Cũng vừa đúng lúc Miya Diệc đến, thấy trên tay cô ôm đứa bé, Miya Diệc không khỏi bất ngờ hỏi: “Đứa bé này là…”

“Đứa bé này là con của trợ lý Tư.” Dương Yến đưa đứa bé cho vú em, và nói với Miya Diệc: “Con mới đi gặp Triệu Dịch Hân, cô ấy đã chết rồi.”

Những chuyện xảy ra trước đó, Dương Yến cũng thuật lại cho Miya Diệc nghe.

Nghe vậy, Miya Diệc cũng gật đầu: “Con bé đó nhìn cũng đẹp, nhưng lòng dạ hiểm ác quá, chỉ tiếc cho trợ lý Tư yêu phải người như vậy. Cô ta chết cũng tốt, để đứa bé tránh không bị người mẹ như cô ta dạy hư.”

“Sức khỏe ông nội vẫn bình thường chứ.” Dương Yến cởi áo khoác treo lên giá treo: “Con hình như cũng lâu rồi không gặp ông, hay là để con về chung với mẹ, rồi sẵn ăn cơm tối ở đó luôn.”

“Con mới đi công tác về, con nghỉ ngơi chút đi, mai đi cũng được.”

“Không sao ạ.”

Dương Yến lên lầu thay quần áo, vừa lúc cô chuẩn bị đưa mấy đứa nhỏ qua nhà họ Phương thì điện thoại cô vang lên.

“Dương tổng, hôm nay cô về rồi phải không?” Người gọi điện thoại đến là giám đốc kinh doanh của Hoan Hỉ-Từ Lai: “Bộ của công ty chúng ta tự quay đã đóng máy rồi, đang làm tiệc ăn mừng ở nhà hàng Mỹ Tâm, người của mấy nhà đầu tư cũng đến tham gia, tôi gọi để hỏi cô có rảnh không, ghé qua đây ăn cơm chung với mọi người.”

Dương Yến biết Từ Lai giỏi, trừ khi có chuyện quan trọng, không thì cũng không gọi điện đến làm phiền cô, lần này vì người của mấy nhà đầu tư lớn đều có mặt, nên Từ Lai muốn cô qua đó gặp mặt chào hỏi với các nhà đầu tư.

Sau khi suy nghĩ cân nhắc, cô nhận lời: “Được, khoảng một tiếng nữa tôi đến nơi.”

“Tối nay chắc không đi ăn cơm được rồi.” Dương Yến quay đầu nói với Miya Diệc: “Con đi tham gia tiệc ăn mừng đóng máy của công ty. Mẹ, con đưa mẹ và mấy đứa nhỏ đến nhà họ Phương trước, rồi tối con sẽ cố gắng về sớm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận