Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Edit + Beta: Snail

Trông thấy Trì Yến bởi vì một câu kia của Mạch Đương mà nhìn sang, Mạch Nha chỉ muốn trốn sau lưng cậu, tỏ vẻ mình hoàn toàn không quen biết người này.

Mạch Đương lại không để ý, cậu cười he he hai tiếng với Trì Yến, ngồi bên cạnh dàn nhạc gõ nhịp theo động tác của anh, tầm mắt không rời khỏi người Trì Yến nửa giây.

Trì Yến thu hồi ánh nhìn, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì, nhưng tay dài chân dài của anh nhảy trên quảng trường vậy mà vẫn có vẻ thật đẹp mắt, Mạch Đương ngửi được mùi ngon, trước kia cảm giác hoạt động này rất nhàm chán đột nhiên trở nên thú vị.

Xem mọi người nhảy một hồi, cậu hứng thú dứt khoát hát theo ca khúc: “Người đàn ông uy vũ hùng tráng nhảy múa, tuấn mã lao vùn vụt như gió táp, vùng quê mênh mông vô bờ tùy anh lưu lạc, trái tim anh bao la khắp đất trời~”

Trì Yến: “…”

Mạch Nha đến nơi này là vì xem con gái cô Lưu, sau khi nhìn thấy người múa dẫn đầu là Trì Yến liền không còn hứng thú, không ngờ Mạch Đương ngay từ đầu không cam tâm tình nguyện lúc này lại có bộ dạng rất vui gõ nhịp theo dàn nhạc. Cậu nhóc nhỏ giọng nói với Mạch Đương mấy câu, Mạch Đương đều không phản ứng, một đôi mắt chỉ mải dính trên người Trì Yến, dáng vẻ tập trung tinh thần như là học viên mới của múa quảng trường vậy.

Đây đến cùng là ai vừa rồi tuyệt không muốn chạy đến hóng hớt, thì ra lực hấp dẫn của nữ thần không lớn bằng nam thần sao? Mạch Nha yên lặng thổ tào.

Sau khi bài Sáo Mã Can chấm dứt là bài Quả táo nhỏ, tiết tấu xoay eo của Quả táo nhỏ cũng không tốt hơn Sáo Mã Can bao nhiêu, Mạch Đương nhìn Trì Yến lắc lắc eo, đá chân dài, nhất cử nhất động đều tràn ngập sức hấp dẫn vô tận, bao gồm cả vẻ mặt thờ ơ không đếm xỉa đến chuyện gì kia đều có vẻ đặc biệt mê người, các động tác nối tiếp nhau lại khiến người khác cảm thấy hoạt động đại chúng như múa quảng trường này đều được anh đề thăng lên vài cấp bậc.

Nhìn một hồi, Mạch Đương như nghĩ đến cái gì đột nhiên vỗ bàn tay một cái, khiến Mạch Nha giật nảy mình, vội hỏi: “Làm sao vậy? Chúng ta sắp về…” chữ ‘sao’ phía sau còn chưa nói xong, cậu nhóc liền bị động tác của Mạch Đương làm cho sợ ngây người.

Chỉ thấy Mạch Đương móc điện thoại di động ra, nhanh chóng mở công năng ghi hình, hướng về phía Trì Yến đang nhảy múa bắt đầu ghi lại.

Mạch Nha ngổn ngang một lúc, hỏi: “Đây là làm gì vậy anh?”

“Ghi hình đó.” Ánh mắt Mạch Đương không rời màn hình di động.

“Em biết, em là hỏi anh ghi lại làm gì? Anh muốn học nhảy quảng trường sao?” Mạch Nha hỏi, trước kia không nghe nói cậu có đam mê này nha!

“Học nhảy quảng trường?” Mạch Đương liếc xéo cậu nhóc, “Mày nghĩ anh mày quá thuần khiết rồi.”

“Không ợ, trong lòng em anh chưa từng thuần khiết qua! Chỉ là anh bỉ không biên giới, trong nhất thời em không nghĩ ra được anh dùng nó làm gì.” Mạch Nha gãi gãi đầu.

Mạch Đương cười một cái, tiếp tục ghi hình.

Toàn bộ động tác của Trì Yến đều rơi vào di động Mạch Đương, sau khi Quả táo nhỏ chấm dứt, cậu cẩn thận lưu lại video, Trì Yến bên kia để đoàn múa nghỉ ngơi giữa sân.

Thấy Trì Yến đứng một bên lấy di động ra chơi, Mạch Đương đứng lên muốn đi qua, có điều cậu vừa bước hai bước Trì Hoan chị gái Trì Yến liền đến, cũng có nghĩa là Trì Yến phiên bản nhảy quảng trường kết thúc.

Mạch Đương nhìn Trì Yến nói mấy câu với Trì Hoan liền rời đi trước, trong lòng có chút tiếc nuối, cậu còn chưa xem đủ đâu.

“Nhìn nhìn nhìn! Đó chính là con gái cô Lưu, quả thực là nữ thần!” Rốt cục nhìn thấy nữ thần Mạch Nha kích động nói với Mạch Đương, khuôn mặt màu hồng nhạt phao phao mà nhìn Trì Hoan, chỉ kém không xông lên xin chụp ảnh chung thôi.

Trì Hoan xác thực xinh đẹp, dáng người cao gầy cân xứng, tóc đen buộc lại thành đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy trắng trong thuần khiết nhưng không thoa phấn trang điểm, lại thắng ở ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất xuất chúng. Có điều Mạch Đương không để ý chuyện này, cậu vẫn nhìn bóng dáng rời đi của Trì Yến, thấy đối phương lập tức muốn rẽ ngoặt biến mất, vội vàng ném một câu cho Mạch Nha: “Mày chỉnh nhạc đi” liền chạy theo.

“Sao?!! Anh! Em không biết điều âm mà!!” Mạch Nha hô to phía sau.

Mạch Đương không để ý đến tiếng kêu của cậu nhóc, chạy lên chỗ rẽ đuổi theo Trì Yến: “Wey, chờ tui một chút.”

Bước chân Trì Yến dừng lại, nhìn Mạch Đương ngăn cản anh, nhận ra là người điều âm vừa rồi liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Vừa rồi anh nhảy rất đẹp mắt.” Mạch Đương nói.

Trì Yến không nghĩ tới cậu đuổi theo là để nói cái này, gật gật đậu: “Cảm ơn.” Nói xong liền muốn lướt qua cậu rời đi.

Mạch Đương lui ra phía sau mấy bước ngăn trở đường đi của anh lần nữa: “Chờ một chút, tui còn chưa nói xong đâu.”

Trì Yến nghe vậy dừng lại lần nữa, chờ câu tiếp theo của cậu.

“Chào anh Trì Yến, tui là Mạch Đương học viện kỹ thuật chuyên ngành giao thông, anh đói không, tui mời anh ăn khuya nha.”

Lời này sao lại giống như câu nói chuyên dụng của ông chú quái gở khi bắt chuyện với em gái nhỏ vậy!!

Mạch Đương nói xong thì thấy chân mày Trì Yến hơi giương lên một ít, đột nhiên cảm thấy mình có chút giống ông chú đáng khinh.

Học viện kỹ thuật chuyên ngành giao thông. Trì Yến biết trường học này, nhưng anh không biết Mạch Đương, liền nói: “Cảm ơn, tôi không đói.”

“Vậy có thể cho tui số điện thoại được không?” Mạch Đương quyết định đem hình tượng ông chú đáng khinh triển tới cùng.

Trì Yến: “…”

Từ nhỏ đến lớn Trì Yến bị nữ sinh ngăn lại muốn xin số điện thoại hoặc đưa thư tình là chuyện rất phổ biến, nhiều đến nỗi anh đã quen như thường, cũng từng có bạn học nam ngầm ám chỉ có ý đó với anh, đối với việc này anh đều luôn lễ phép từ chối.

Thế nhưng giống như lúc này bị một đứa con trai ngăn lại giáp mặt muốn xin số điện thoại vẫn là lần đầu tiên, tâm tình anh có chút vi diệu, nhìn Mạch Đương không nói gì.

Mạch Đương thấy anh không lên tiếng, cho là anh không nghe rõ, lại nói một câu: “Có thể cho tui số điện thoại của anh không?”

Lúc này Trì Yến mới mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao?” Mạch Đương trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc: “Tui không biểu đạt rõ ràng sao? Chẳng lẽ chưa từng có ai hỏi số điện thoại của anh? Không phải đâu!”

“Chưa từng có con trai.” Hoặc là nói không có người lớn mật xin giống như Mạch Đương vậy.

“Vậy tui là người đầu tiên rồi.” Trong lòng Mạch Đương mừng thầm một chút, trên mặt cũng tràn đầy ý cười nói, “Vậy anh cho tui đi.”

“Lý do.” Trái ngược với vui mừng lộ rõ trên mặt cậu, gương mặt Trì Yến không chút thay đổi.

Xin số điện thoại còn đòi lý do à… Mạch Đương suy nghĩ một chút, đưa ví dụ: “Vậy, anh cho tui số điện thoại, tui kể chuyện cười cho anh, gọi anh rời giường, hát ru cho anh, thế nào?”

“Không cần.” Trì Yến không muốn nói nhiều với cậu, cất bước nghiêng người đi qua.

Mạch Đương thấy anh muốn đi theo bản năng đưa tay kéo anh lại, Trì Yến giương mắt nhìn, Mạch Đương lập tức buông tay, có điều trong lòng ‘ây da’ một chút, một đêm kéo tay hai lần nha.

“Kỳ thực vừa rồi tui nói đùa với anh thôi, không phải tui muốn số của anh, tui giúp em gái xin.” Mắt Mạch Đương không nháy một cái nói dối, kỳ thực em gái cậu ở đâu ra, chỉ có một em trai Mạch Ji Ji.

“Em gái?” Trì Yến nhìn cậu.

“Đúng đúng đúng, em gái tui Mạch Nha.” Vẻ mặt Mạch Đương thành thật đẩy Mạch Nha ra, còn giúp cậu nhóc sửa lại giới tính thành em gái.

Thấy Trì Yến không nói gì, Mạch Đương nói tiếp: “Em ấy ngưỡng mộ anh lâu rồi, cô gái nhỏ da mặt mỏng dễ ngượng ngùng, liền để tui tới giúp em ấy xin số, anh thấy thế nào.”

Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu vài giây, mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi không thích em gái nhỏ.”

“Vậy anh thích em trai nhỏ sao?” Mạch Đương hỏi.

Trì Yến: “…”

Ý thức được mình lại miệng tiện, trong lòng Mạch Đương không ngừng tự vả vào miệng mình, nói với Trì Yến: “Tui đùa thôi, anh đừng để ý.”

Trì Yến không nói gì thêm, cũng không để ý tới cậu nữa, chậm rãi đi về hướng nhà mình.

Mạch Đương biết không thể nóng vội, để tránh bị anh liệt vào sổ đen, thấy Trì Yến muốn đi cũng không ngăn anh nữa, chỉ hô với bóng lưng anh một tiếng: “Trên đường cẩn thận, lần sau gặp~”

Trì Yến như không nghe thấy, mảy may phản ứng cũng không cho mà biến mất tại ngã rẽ…

Tâm tư Mạch Đương bay lượn đến lần gặp mặt kia, nghĩ đến vẻ mặt Trì Yến khi bản thân hỏi câu “Vậy anh thích em trai nhỏ sao”, liền nhịn không được bật cười.

Câu nói kia nghe quả thực như ‘anh thích Mạch Ji Ji sao’, quá bỉ.

Mạch Nha ngồi bên cạnh cậu không hiểu ra sao nhìn cậu cười một hồi, mới đưa tay đẩy đẩy cậu nói: “Anh, anh cười cái gì đó!”

Mạch Đương bị cậu nhóc đẩy phục hồi lại tinh thần, phát hiện hiệp 3 đã sắp kết thúc, điểm số Lí Công nhỏ hơn đại học G hai mươi mấy điểm, tiếng hoan hô của cổ động viên đại học G vô cùng lớn, sinh viên bên Lí Công thoạt nhìn có chút thất vọng, mà đội bóng đại học G trên sân bóng ngoại trừ Trì Yến vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt những người khác đều phấn khởi hào hứng, ngược lại sắc mặt đội bóng Lí Công có chút chán nản.

Phát thiếp mời khiêu khích trước là Lí Công, ý định ban đầu là tình trường thất ý nên muốn trên sân đấu tìm về tôn nghiêm, không ngờ đánh ba hiệp vẫn bị đại học G áp chế, bây giờ điểm số chênh lệch khá lớn, khiến bọn họ như bị ai bạt tay bốp bốp vào mặt.

“Cậu nói sao Lưu Tiệp Dư không tới hử? Thi đấu đặc sắc vậy mà, mặt của Lí Công bị tán bôm bốp, thật đúng là cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt đây mà.” Một nữ sinh đứng bên cạnh bọn Mạch Đương nói với đồng bạn.

“Mặt mũi nào mà tới? Tính ra có tới cũng không biết đứng bên nào đây, theo lý thuyết cô ta là người Lí Công hẳn là đứng bên Lí Công kia, nhưng hiện tại cô ta lại là bạn gái Chu Ngộ, cậu nói làm sao đây? Là tôi tôi cũng không tới.” Một nữ sinh khác nói.

“Cũng đúng, có điều cô đó thực sự không biết là loại gì, cũng không biết Chu Ngộ mắt mù hay gì mà tìm một cô gái như thế, hey, tôi nghe đứa bạn bên Lí Công nói tác phong cô ta không được tốt lắm, nghe nói trước đây còn viết thư tình cho Trì Yến đó.”

“Thật sao? Chắc chắn Trì Yến chướng mắt cô ta.”

“Chắc chắn rồi, nam thần mới không bị cô ta mê hoặc đâu.”

“Vậy cậu nói Chu Ngộ coi trọng cái gì của cô ta?”

“Ai biết được!”

Ai biết được. Trong lòng Mạch Đương cũng đáp lại một câu, cậu cũng không biết Đại Kiều coi trọng cái gì của Lưu Tiệp Dư.

Sau khi hiệp 4 bắt đầu, Lí Công đột nhiên sửa lại chiến thuật, thế tiến công rõ ràng cứng rắn hơn, bọn họ lấy điều kiện tiên quyết là đảm bảo không phạm quy va chạm vô cùng kịch liệt, thậm chí có vài lần vì không để đại học G lên bóng, thà rằng lựa chọn phạm quy ngăn cản.

Đội bóng Lí Công chiếm ưu thế trên phương diện chiều cao, hầu như bình quân đều trên 1m8, trong đó còn có người vượt qua 1m9, so ra chiều cao của đại học G hơi chút không đủ, cho nên thời điểm Lí Công cậy mạnh tiến công chịu không ít thua thiệt. Nhất là cầu thủ số 8 đại học G bị Lí Công va chạm vô cùng kịch liệt, ngoài sáng trong tối chịu không ít thua thiệt, Mạch Đương từ trong miệng người khác biết cậu ta chính là bạn trai mới của Lưu Tiệp Dư, Chu Ngộ.

Cầu thủ Lí Công dường như có độ nắm chắc vô cùng thuận tay đối với phương pháp này, nhiều lần va chạm trọng tài đều không phát tiếng còi, điểm số cũng bắt đầu chậm rãi rút ngắn, thủ đoạn của mấy người Lí Công khiến Mạch Đương nhịn không được nhíu mày, sinh viên đại học G bên cạnh cũng nhao nhao lên tiếng nói không công bằng.

Nhưng bọn họ bất bình cũng không có ích lợi gì, bởi vì đối phương cắm chốt ở ranh giới phạm quy, chưa hề vượt qua điểm kia.

Thời điểm Chu Ngộ bị đụng ngã xuống đất lần nữa, trọng tài thổi còi.

Số 4 màu đỏ dẫn bóng va chạm người khác phạm quy.

Số 4 màu đỏ chính là đội trưởng đội bóng Lí Công, người theo đuổi Lưu Tiệp Dư.

Cầu thủ đại học G vây lại thành vòng, Trì Yến kéo Chu Ngộ lên, “Không sao chứ?”

“Không có gì.” Chu Ngộ cắn răng, đưa tay sờ sờ nơi bị đụng vào, chỗ đó truyền đến từng cơn đau rát, cậu ta có thể đoán được nơi kia đã bầm đen.

“Xì.” Số 4 Lí Công cười giễu cợt, khinh thường nói, “Bóng rổ không phải là trò chơi nhà nào cũng chơi được, sợ liền sớm rời sân đi, nếu không tao cũng không thể cam đoan lần tới sẽ đụng vào chỗ nào.”

“Mày!” Chu Ngộ nắm chặt nắm tay trừng cậu ta, những người khác cũng đều căm giận bất bình.

Trì Yến nâng tay ngăn bọn họ lại, hời hợt liếc nhìn số 4: “Phải không, vô cùng chờ mong lần kế của cậu.”

Số 4 nhìn Trì Yến nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng xoay người về vị trí của mình.

Phạt bóng xong thi đấu lần nữa bắt đầu, lúc này đến phiên đại học G thay đổi chiến thuật, do Trì Yến tới phòng thủ số 4 Lí Công.

Tác giả có lời muốn nói:

Mạch Đương: Em gái tui muốn số điện thoại của anh.

Trì Yến: Xin lỗi, tôi không thích em gái nhỏ.

Mạch Đương Đương: Vậy anh thích em trai nhỏ sao?

Mạch Ji Ji: Iu tui iu tui iu tui!!!

Trì Yến: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui