Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Edit + Beta: Snail

“Điều tra con?” Cao Hoành Viễn chỉ vào cậu nói, “Con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế còn sợ người khác điều tra con?!”

“Đại nghịch bất đạo?” Mạch Đương cân nhắc ý tứ của bốn chữ này, đột nhiên nở nụ cười với Cao Hoành Viễn. Qua nhiều năm như vậy đừng nói nụ cười, cậu chưa bao giờ cho Cao Hoành Viễn sắc mặt tốt, nụ cười này khiến Cao Hoành Viễn giật mình, ngay sau đó liền thấy Mạch Đương một tay ôm lấy cổ Trì Yến, sau đó quay đầu trực tiếp môi đối môi thành thành thật thật hôn Trì Yến một hơi, còn cố ý phát ra tiếng “bẹp bẹp”, sau đó nhìn ông hỏi: “Ông là chỉ cái này sao?”

Động tác bất thình lình của cậu khiến tất cả mọi người trừ Trì Yến ra đều ngây ngẩn cả người, loại hành vi lớn mật này quả thực là trực tiếp khiêu khích.

“Con… Con…” Cao Hoành Viễn thở hổn hển, trừng cậu nói không ra lời, Cao Nguyệt vội vàng giúp ông nhẹ vuốt ngực thuận khí, đồng thời quát khẽ một câu với Mạch Đương: “Mạch Đương đừng càn quấy.”

Mạch Đương nhún nhún vai, buông tay ôm cổ Trì Yến ra, ngược lại kéo tay anh. Chú Vương bên cạnh chú ý tới tình huống của Cao Hoành Viễn, vội vàng hỏi Mạch Đương chỗ nào có ly sạch.

Mạch Đương liếc nhìn Cao Hoành Viễn, tiện tay chỉ ngăn kéo dưới tủ tivi, chú Vương cảm ơn một câu, đi tới cầm ly giấy sạch rót ly nước bưng cho Cao Hoành Viễn.

Chờ Cao Hoành Viễn hòa hoãn lại, Cao Nguyệt mới nói: “Chuyện này mọi người bình tĩnh chút, Mạch Đương, mấy tấm hình này là sáng nay người khác gửi đến nhà.” Ngụ ý là không phải Cao Hoành Viễn đặc biệt điều tra.

Mạch Đương nghe vậy sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn nhìn phong thư trong tay, cậu còn tưởng rằng Cao Hoành Viễn tìm người giám thị mình chụp được, không nghĩ tới.

Cao Hoành Viễn nặng nề hừ một tiếng, nếu không phải cảm thấy chuyện năm đó thẹn với Mạch Đương, muốn cho cậu đầy đủ tự do, ông cũng không đến bây giờ mới biết chuyện này, vừa nghĩ đến con trai duy nhất của mình lại làm ra chuyện như vậy, ông liền cảm thấy giận không kiềm được!

“Không phải ông còn có thể là ai…” Mạch Đương suy tư một chút, lật phong thư lại liền thấy trên mặt in tên Cao Hoành Viễn, “Chị nói ảnh chụp được gửi đến nhà hai người?”

“Đúng.” Cao Nguyệt gật gật đầu, vừa nói xong Mạch Đương liền nói: “Vậy là Cao Toa Toa? Ngô Diễm Lâm?”

Cao Nguyệt nghe vậy nhíu mày, ý tưởng của Mạch Đương giống cô. Ngược lại là Cao Hoành Viễn cau mày, “Con nói cái gì?”

Mạch Đương xùy cười một tiếng, lắc lắc ảnh chụp trong tay, “Tôi có thể nói cái gì? Lén chụp những tấm ảnh này, cố ý gửi cho ông, còn có thể là ai? Chẳng lẽ là chị Nguyệt? Quả thực là trò cười, như vậy chỉ còn lại mẹ con Cao Toa Toa.”

Ở Cao gia ai không hy vọng Mạch Đương trở về nhất, điều này không cần nghĩ cũng biết, ai sẽ vì ngăn cản Mạch Đương trở về, chuyện này cũng cùng lý lẽ. Cho dù bây giờ còn chưa chứng thực, nhưng rõ ràng Cao Toa Toa cùng Ngô Diễm Lâm có động cơ rất lớn.

Cao Hoành Viễn vừa nhìn thấy những tấm hình này liền giận tím mặt, căn bản không rảnh suy xét mấy vấn đề đó liền chạy thẳng đến chỗ Mạch Đương bên này, hiện tại tỉnh táo lại, cũng rất dễ dàng phát hiện hết thảy đều có dấu vết mà lần theo. Nhưng lúc này ông không muốn truy cứu vấn đề đó, so ra, ông càng để ý chính là quan hệ giữa hai người Mạch Đương và Trì Yến, nhìn hai người nắm tay nhau ông cảm thấy chói mắt cực kỳ.

“Được rồi, chuyện này tôi đã biết.” Mạch Đương nói, “Ảnh chụp để lại cho tôi là được, dù sao cũng là ảnh chụp của chúng tôi, cảm ơn hai người đặc biệt đưa tới, chụp cũng không tệ lắm.”

Cao Hoành Viễn: “…”

Mạch Đương nói xong liền thấp giọng nói với Trì Yến: “Một hồi cho anh xem.”

Trì Yến giương môi mỉm cười, gật gật đầu, anh còn chưa kịp xem.

Tương tác giữa hai người rơi vào trong mắt Cao Hoành Viễn giống như kim đâm vậy, ông không ngờ chuyện lớn như thế, Mạch Đương cứ vậy hời hợt bỏ qua, không dám tin nhìn cậu, “Con nói cái gì?”

“Tôi nói, đây là chuyện của hai người tôi và Trì Yến, không có quan hệ gì tới ông…”

“Càn quấy!” Cao Hoành Viễn nổi giận nói, “Cái gì gọi là chuyện của hai người? Con biết hai đứa như này gọi là gì không?! Con vậy mà một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có sao?! Sao ta lại sinh ra thứ không biết phải trái như con…”

“Xin ngài chú ý ngôn từ.” Lần này là Trì Yến ngắt lời ông.

“Cậu có tư cách gì nói những lời này với ta?” Cao Hoành Viễn hỏi, tuy rằng không biết bối cảnh gia đình của Trì Yến là gì, nhưng quan hệ giữa anh cùng Mạch Đương, ông không cách nào có sắc mặt tốt được.

“Vậy ông có tư cách gì nói với tôi những lời kia?” Mạch Đương thấy ông đối xử với Trì Yến như vậy liền khó chịu, đang muốn phát tác, Trì Yến lại nâng tay ngăn lời cậu, mặt lạnh nhìn Cao Hoành Viễn nói: “Về mặt huyết thống mà nói, ngài cho Mạch Đương sinh mệnh, điều này mặc dù không cách nào thay đổi, thế nhưng theo tôi được biết thì nhiều năm như vậy ngài chưa từng nuôi em ấy một ngày thậm chí một giờ, cho nên ngài cũng không có tư cách chỉ trích em ấy có gì không đúng, ngài không có bất cứ lập trường nào cả.”

Lời anh vừa sắc bén lại nói trắng ra, vốn Cao Hoành Viễn đang nổi giận lại bị lời anh nói làm cho sửng sốt, liền nghe anh nói tiếp: “Những gian khổ Mạch Đương từng chịu đều có liên quan tới ngài, đây là bất hạnh ngài tạo ra cho em ấy, điều này cũng không cách nào thay đổi, nhưng từ nay về sau tất cả niềm vui của em ấy đều không có chút quan hệ vào với ngài hoặc là Cao gia, hy vọng ngài có thể rõ ràng điểm này.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trì Yến với từng chữ rõ ràng như đao đâm vào lòng Cao Hoành Viễn, khiến những lời ông muốn nói vừa ra đến khóe miệng lại chặn trở về toàn bộ. Những gì Trì Yến nói, trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ, lại chưa từng có người nào nói trắng ra như thế, bời vì lời anh nói, chuyện tình năm đó như đèn kéo quân thoáng hiện trước mắt Cao Hoành Viễn, sinh mệnh trẻ tuổi của Mạch Kỳ như đóa hoa mất nước ngày càng điêu linh, cuối cùng từ lầu cao nhảy xuống, chấm dứt một đời thảm thương.

Mà Mạch Đương tuy là con trai của mình, lại chưa từng gọi ông một tiếng cha, ngược lại luôn nhìn mình như cừu địch. Như Trì Yến nói, ông chưa từng nuôi Mạch Đương một ngày, Mạch Đương cũng chưa bao giờ cho ông cơ hội này.

“Ta…” Ông mở mở miệng, muốn nói chút gì.

“Đủ rồi.” Mạch Đương lên tiếng cắt đứt lời ông, sắc mặt lạnh lùng, “Tôi không cần ông nuôi tôi, trước đây không cần, về sau cũng sẽ không cần, điều ông phải làm chính là đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sống như thế nào, ở bên cạnh ai, đều không có bất cứ quan hệ nào với ông. Nếu cảm thấy bởi vì quan hệ huyết thống mà muốn làm chút gì đó, vậy về sau khiến tôi sống dễ chịu chút, không cần đến nữa.”

Đây là lần đầu tiên Mạch Đương bình tĩnh như vậy nói chuyện với Cao Hoành Viễn, giữa hai người không có loại không khí hết sức căng thẳng trong dĩ vãng, lại cũng không khá hơn chút nào. Cao Hoành Viễn nhìn gương mặt xa cách lạnh lùng của cậu, tức giận như khí cầu bị châm thủng, đột nhiên tiêu tán, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác vô lực.

Sau một lúc lâu, Cao Nguyệt mở miệng trước nói: “Chuyện này chị sẽ điều tra rõ, những chuyện khác để sau hãy nói.”

Mạch Đương từ chối cho ý kiến, đứng yên không nói lời nào.

Cao Hoành Viễn đỡ gậy chống đứng lên, vốn vóc người coi như cao lớn, giờ khắc này lại hiện ra chút còng lưng, ông không nói gì nữa, thậm chí không nhìn Mạch Đương, chậm rãi đi ra phòng khách, chú Vương theo sát phía sau ông, hai người cùng nhau xuống lầu.

Cao Nguyệt trước khi đi nói với Mạch Đương: “Sống thật tốt.” Nói xong cũng rời đi.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Mạch Đương cùng Trì Yến còn có Mạch Manh, Trì Yến đi qua đóng cửa, chờ anh trở lại, Mạch Đương đột nhiên ôm lấy anh, đem mặt chôn trên cổ anh.

Trì Yến vươn tay vỗ vỗ cậu, muốn an ủi cậu một chút, liền nghe cậu nói: “Một hồi ăn cái gì?”

Quả nhiên là Mạch Đương, căn bản không cần bất luận kẻ nào an ủi. Trì Yến nở nụ cười, nói: “Rửa mặt đi, rồi đi ăn mì sợi.”

“Được.” Mạch Đương hôn anh một ngụm, trở về phòng thay quần áo, Trì Yến thì đi rửa mặt.

Trên đường trở về Cao gia, Cao Nguyệt cùng Cao Hoành Viễn ngồi trên một chiếc xe, cô lái xe, Cao Hoành Viễn ngồi bên cạnh cô, dọc theo đường đi hai người đều im lặng, Cao Hoành Viễn sau khi từ chỗ Mạch Đương ra ngoài liền vẫn không hé răng, khuôn mặt vốn coi như có sinh lực lại như bị phủ một tầng tro bụi.

“A Nguyệt.” Hồi lâu, ông lên tiếng gọi một tiếng.

Cao Nguyệt ứng tiếng, liền nghe ông hỏi: “Con cũng cảm thấy ta làm sai sao?”

“Làm con không nên nói cha sai.” Cao Nguyệt nói.

Là không nên nói cha sai, mà không phải không có làm sai, Cao Hoành Viễn hiểu được ý cô, ông nghĩ đến lời Mạch Đương cùng Trì Yến nói vừa rồi, trong lòng vô cùng trĩu nặng, muốn nói chút gì để phản bác, “Năm đó ta cùng mẹ Mạch Đương… từ lúc bắt đầu đã không vui vẻ, thù hận của bà ấy với ta quá lớn.”

Cao Nguyệt im lặng không lên tiếng, nghe ông nói tiếp: “Kỳ thực ta muốn qua bồi thường mẹ con họ, chỉ là không có cơ hội, Mạch Kỳ đi quá sớm, Mạch Đương lại vẫn luôn thù hận ta.”

“Cha.”Cao Nguyệt gọi ông một tiếng, “Nếu trước kia đã không thể bù đắp, giống như Mạch Đương nói, về sau để nó sống tốt chút đi, ngài muốn cho, vẫn luôn không phải thứ nó muốn, nếu hiện tại nó sống vui vẻ, ngài đừng kéo nó về vực sâu không đáy nữa.”

“Ta…” Ông muốn phản bác Cao Nguyệt, nói mình không phải nghĩ như vậy, ông chưa từng muốn cho Mạch Đương trôi qua những ngày tháng như trước kia.

“Coi như là vì dì Mạch Kỳ có thể sống tốt ở bên kia một chút đi, vướng bận duy nhất của dì ấy chính là Mạch Đương, coi như là vì dì đi.” Cao Nguyệt nói.

“Mạch Kỳ…” Cao Hoành Viễn nỉ non gọi ra cái tên này, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Về đến nhà, Cao Hoành Viễn trực tiếp đi thẳng lên phòng sách, ông cần yên tĩnh một chút, nhiều năm kiên trì như vậy đến cùng có đúng hay không.

Cao Nguyệt rơi lại phía sau ông mấy bước tiến vào, ánh mắt quét qua khuôn mặt muốn nói lại thôi của Cao Toa Toa, sau đó cũng lên lầu.

Lưu lại Cao Toa Toa cùng Ngô Diễm Lâm không rõ tình huống.

***

Trừ tịch ngày đó, Lưu Hồng Nhạn từ giữa trưa liền bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Mạch Đương cùng Trì Yến cầm câu đối xuân cùng chữ Phúc đi ra cửa dán.

“Qua trái chút, quá nghiêng rồi, đúng đúng đúng, cứ như vậy!” Mạch Đương chỉ huy Trì Yến dán chữ Phúc, trên băng ghế bên cạnh hai người còn có một bộ câu đối xuân. Trì Yến dán xong chữ Phúc liền bị Mạch Đương kéo xuống, cậu tự cầm câu đối xuân đứng lên trên, Trì Yến giúp cậu vịn ghế, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút.”

“Vững lắm mà.” Mạch Đương vừa nói vừa dán câu đối xuân lên, “Thế nào?”

Trì Yến lui về sau hai bước nhìn nhìn, nói: “Cao hơn chút.”

Mạch Đương nghe vậy đem câu đối xuân dán cao lên, dán xong nhảy xuống, móc di động ra chụp tấm hình chữ Phúc trên cửa post lên weibo.

— Duang: Năm mới vui vẻ, bảo bối nhi @Chi

Cậu vừa post lên, Trì Yến bên cạnh đột nhiên lại gần hôn lên mang tai cậu một cái, nói: “Năm mới vui vẻ.”

Mạch Đương sờ sờ lỗ tai, “A, năm mới vui vẻ.”

Dán xong câu đối xuân ở cửa chính, hai người lại trở vào nhà đem cửa phòng lầu một lầu hai đều dán chữ Phúc, chờ dán xong toàn bộ, Mạch Đương rửa tay liền đến phòng bếp giúp Lưu Hồng Nhạn chuẩn bị cơm tất niên, Trì Yến thì giúp Trì Đông Minh chuẩn bị trái cây đồ uống cùng đồ ăn vặt linh tinh, Trì Bảo nhỏ tuổi nhất, muốn hỗ trợ cũng không làm được gì, chỉ có thể ngồi trên sô pha chờ ăn.

Đây là lần đầu tiên Mạch Đương cùng người khác ăn tết, tâm tình kích động vô cùng, nhìn một bàn đầy đồ ăn, tâm tình tốt tới cực điểm, chỗ này có không ít thứ là cậu hỗ trợ làm đó!

Lúc ăn cơm, Lưu Hồng Nhạn bưng đồ uống lên nói: “Hôm nay là giao thừa, tuy rằng năm nay A Hoan không có ở nhà, nhưng năm nay nhà chúng ta cũng có thêm một người, đó chính là Mạch Đương.”

Mạch Đương nghe được bà nói như vậy, có chút không biết làm sao, muốn đứng lên, lại cảm thấy không đúng lắm.

Lưu Hồng Nhạn chú ý tới cậu đang xoắn xuýt, cười nói: “Mạch Đương đừng ngượng ngùng, đều là người nhà, về sau đều phải cùng nhau ăn tết, biết không?”

“Dạ!” Mạch Đương gật đầu, “Con biết, cảm ơn dì.”

“Cảm ơn gì chứ.” Lưu Hồng Nhạn cười, giơ giơ tay, ý bảo mọi người nâng ly, đụng một cái, cùng hô lên: “Năm mới vui vẻ!”

Sau khi ăn xong, Trì Yến cùng Mạch Đương mang Trì Bảo lên sân thượng đốt pháo hoa, nói là pháo hoa, kỳ thực chính là stick pháo hoa, dù sao ngoại trừ chỗ thống nhất đốt pháo ra, trong thành phố cấm chuyện tự phóng pháo hoa.

Trì Bảo nắm hai cây pháo hoa ở sân thượng chạy tới chạy lui, chơi tới quên trời quên đất, Mạch Đương cầm lấy một cây châm lửa, stick pháo hoa thật nhỏ cháy lên trong tay, sáng lên một mảnh ánh lửa, tiếng “xi xi” từ tia lửa phát ra.

Trước kia Mạch Đương cũng từng chơi stick pháo hoa, mỗi đêm giao thừa cậu sẽ mua một bó lớn, một mình ở đầu hẻm đốt hết chúng, sau đó tự nói với mình “Năm mới vui vẻ” liền trở về nhà, giống như ngày bình thường qua hết cái gọi là đêm trừ tịch.

Đêm nay tuy rằng cũng là đốt stick pháo hoa, cảm giác lại bất đồng với dĩ vãng rất lớn, bên tai trừ tiếng pháo, còn có tiếng Trì Bảo vui đùa, bên cạnh cậu còn có Trì Yến, tay hai người nắm thật chặt, cậu sẽ không bao giờ cô đơn một mình nữa.

Đối xong pháo hoa trở lại dưới lầu, Lưu Hồng Nhạn phân biệt phát bao lì xì cho ba người, sau khi nhận bao lì xì Mạch Đương mới phản ứng lại, chạy nhanh lên lầu đem quà biếu mình mang đến tặng cho mấy người Lưu Hồng Nhạn.

“Tôi không có sao?” Trì Yến nhìn cậu chỉ đưa ba phần quà liền hỏi.

“Khụ, tối sẽ đưa anh.” Mạch Đương thấp giọng nói.

Trì Yến khẽ giương khóe miệng, “Được.”

Trì gia hàng năm đều sẽ xem Xuân Vãn (giống như Táo quân bên mình í), trước kia Mạch Đương không có hứng thú gì với Xuân Vãn, nhưng lần này cảm giác không tệ lắm, cậu ôm Trì Bảo cùng nhau xem, thường thường cùng Lưu Hồng Nhạn thảo luận tiết mục năm nay có ai hát nhép, có ai làm ảo thuật bị lộ vân vân, Trì Yến cùng Trì Đông Minh ở một bên pha trà, không khí vô cùng ấm áp.

Lúc gần sát mười hai giờ, ngoài phòng vang lên tiếng pháo trúc cùng tiếng đốt pháo hoa, Trì Bảo nắm tay Mạch Đương kéo cậu lên sân thượng lầu hai nhìn khu quảng trường đang đốt pháo, Mạch Đương dứt khoát ôm lấy nhóc để nhóc xem cho đủ, không ngờ vừa nhìn mấy phút tên nhóc kia liền trượt từ ngực cậu xuống, nói: “Không xem nữa, chúng ta đi xuống đi.”

“Nhanh như vậy?” Mạch Đương hỏi.

“Đi xuống đi đi xuống đi, nếu không anh hai chờ đến sốt ruột.” Trì Bảo kéo cậu xuống lầu.

“Chờ cái gì?” Mạch Đương còn chưa hiểu lời nhóc, cùng nhóc xuống lầu, vừa xuống liền bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.

Đèn treo trong phòng khách lầu một đã tắt, chỉ lưu lại một ít tiêm đèn chung quanh, trên bàn trà giữa phòng khách đặt một cái bánh kem hai tầng, phía trên cắm những ngọn nến đủ màu sắc, giữa ngọn nến còn có chocolate làm thành hai chữ Mạch Đương.

Mạch Đương trợn tròn mắt, nhìn bánh kem cùng Trì Yến đứng trước bánh kem không biết nói gì cho phải.

“Sinh nhật vui vẻ.” Trì Yến cười nói.

“Sinh nhật vui vẻ, anh Mạch Đương!” Trì Bảo nắm tay cậu kéo đến bên cạnh bánh kem, Lưu Hồng Nhạn cùng Trì Đông Minh cũng cười nói câu: “Sinh nhật vui vẻ, Mạch Đương.”

Trong nháy mắt kia viền mắt Mạch Đương nóng lên, cậu mạnh xoay người hít một hơi thật sâu mới đem luồng chua xót kia ép xuống ngực, Lưu Hồng Nhạn nhìn bộ dáng cậu như vậy, cười đi qua vỗ vỗ vai cậu, “Đây là làm sao vậy? Không vui sao…”

Mạch Đương dùng sức ôm lấy bà, “Cảm ơn dì.”

Lưu Hồng Nhạn nghe được tiếng cậu có chút giọng mũi, không nhịn được cười, “Khách sáo cái gì, đều là người một nhà.”

Mạch Đương gật gật đầu, buông bà ra đi đến trước mặt Trì Yến, đối diện với ánh mắt ngậm cười của Trì Yến, vươn tay ôm lấy anh. Sức lực của cậu rất lớn, giống như làm vậy mới có thể biểu đạt tình yêu bành trướng trong lòng cậu, ôm chặt Trì Yến ở bên tai anh thấp giọng lặp lại vài lần câu ‘Em yêu anh’, âm thanh phía sau gần như đã muốn nghẹn ngào.

Trì Yến hôn hôn làn tóc bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

———-oOo———-

CHÍNH VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui