Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Tần Mặc vừa nghe, trực tiếp ném điện thoại, liền lập tức xông ra ngoài, chạy ra đến bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy Bạch Tiêu vẫn còn cầm điện thoại ở đằng kia mà “A lô A lô”, trực tiếp một cước đạp tới.

Bạch Tiêu bị đạp một cái lảo đảo, vừa lấy lại tinh thần, đang định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy đó là Tần Mặc, lại thấy bộ dạng anh nổi giận đùng đùng, cũng không dám lên tiếng nữa, sợ anh nổi lên bão tố.

“Cái gì mà đi rồi hả?” Tần Mặc căn bản không còn tâm tình nào mà trách cứ Bạch Tiêu điều gì, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Bên ngoài bệnh viện vốn dĩ đang ầm ĩ nhao nhao, đám người vừa mới vây quanh kia biết rõ Tần Dật Hiên và Tần Mặc là những người không thể trêu vào, nên cũng đã sớm tản đi.

“Bọn họ đã đuổi theo rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Bạch Tiêu cúi đầu thoáng nhìn qua điện thoại đang cầm trong tay, bên kia đã truyền đến tin tức định vị, theo phương hướng này, dường như Tần Dật Hiên muốn đưa Tô Song Song về lại đại bản doanh của hắn rồi.

Tần Mặc không hề mở miệng, đi theo Bạch Tiêu lên xe, Bạch Tiêu cũng không ậm ờ gì nữa, dứt khoát khởi động cho xe chạy như một cơn lốc.

Tần Mặc vừa nhìn thấy phương hướng này, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. Phía bên kia là đại bản doanh của Tần Dật Hiên, chỉ sợ Tần Dật Hiên có ý định mang Tô Song Song lên máy bay tư nhân để bay ra nước ngoài!

“Nhanh lên!” Tần Mặc ý thức được vấn đề này, không nhịn được liền gầm nhẹ một tiếng, dám chạm vào ngọn lửa giận khổng lồ này, Tần Dật Hiên quả thật đã không muốn sống tử tế nữa rồi, hắn đã khiêu chiến anh quá nhiều lần, lần này đã chạm đến điểm giới hạn của anh rồi.

Bạch Tiêu cũng gắng nhẫn nhịn lời nói ở trong lòng, bàn chân một mực giẫm lên chân ga, không ngừng cho xe xông lên phía trước. Thằng nhãi cáo già Tần Dật Hiên này, xem như từ đầu tới cuối đã làm cho anh triệt triệt để để bị móp miệng, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Tần Dật Hiên nhìn thấy Bạch Tiêu như vậy, đương nhiên biết rõ bọn họ sẽ đuổi theo kịp rất nhanh. Anh ta cúi đầu thoáng nhìn qua Tô Song Song đang giãy dụa kịch liệt ở trong ngực của mình ngẫm nghĩ một lát liền vươn tay dứt khoát đánh cho cô bị ngất xỉu đi.

Trước khi bị té xỉu một khắc, Tô Song Song liếc nhìn Tần Dật Hiên một cái, trong cái nhìn ấy tràn đầy sự thất vọng lẫn thương tâm, khiến trong nội tâm Tần Dật Hiên đặc biệt thấy khó chịu.

Tần Dật Hiên vươn tay sờ lên trán của Tô Song Song, thở dài: “Cô gái nhỏ ngu ngốc này, em hãy tha thứ cho anh một lần này, chỉ một lần này nữa thôi, sau đó, chờ khi em đã quên tất cả chuyện này, chắc em cũng sẽ không trách anh nữa.”

Tần Dật Hiên vừa đến bên ngoài tòa nhà của mình ở vùng ngoại ô, thì máy bay đã sớm chờ ở chỗ đó rồi. Tần Dật Hiên trực tiếp ôm Tô Song Song đi ra, lúc anh ta đang định lên máy bay, đột nhiên thấy bên ngoài tòa nhà náo loạn một trận.

Theo bản năng, Tần Dật Hiên quay đầu lại thoáng nhìn qua, dù thế nào anh ta cũng không nghĩ rằng Tần Mặc có thể tới đây nhanh như vậy, bước chân anh ta không ngừng, đi rất nhanh về hướng chiếc máy bay đang đỗ ở trước mặt.

Lúc này bước chân của Tần Dật Hiên xem ra trầm ổn, anh ta tin tưởng những thủ hạ của mình vẫn có thể kéo dài với Tần Mặc trong chốc lát, ít nhất khi anh lên máy bay cũng chưa có vấn đề gì.

Nhưng mà, khi anh ta vừa mới đến bên cạnh máy bay, đã nghe thấy giọng nói của Tần Mặc: “Tần Dật Hiên, mày không được mang cô ấy đi!”

Tần Dật Hiên cắn răng một cái, tuy trong lòng suy nghĩ không cần thiết phải để ý đến Tần Mặc, nhưng không sao khống chế nổi, vẫn như cũ quay đầu lại, thoáng nhìn qua. Ngay trong lúc anh ta quay lại nhìn, liền cảm thấy trên đùi của mình đau nhói, ngay sau đó đầu gối của anh ta khẽ gập lại, chân sau liền quỳ xuống trên mặt đất.

Theo bản năng anh ta duỗi tay lên trước để chống đỡ, nên suýt nữa làm rơi Tô Song Song xuống đất. Cũng may một khắc cuối cùng anh ta siết chặt cánh tay của mình, kéo Tô Song Song sát lại vào trong ngực, không chịu buông tay.

Chỉ có điều, ngay trong chốc lát đó, Tần Mặc đã dẫn người đi tới. Tần Mặc từ trên cao nhìn xuống Tần Dật Hiên đang nửa quỳ trên mặt đất, anh cúi người, vươn tay định kéo Tô Song Song ra.

Tần Dật Hiên muốn đứng lên, nhưng trên đùi anh ta đã bị mũi kim gây tê bắn trúng, chỉ trong chốc lát, thuốc tê đã lan ra tràn ngập toàn thân ngay lập tức. Anh ta có muốn giữ lại Tô Song Song ở trong ngực của mình, cũng hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể nhìn Tần Mặc ôm lấy Tô Song Song vào trong ngực của anh.

Tần Mặc, đến ngay cả việc nhìn qua Tần Dật Hiên một chút xíu cũng không buồn liếc mắt nữa, trực tiếp ôm Tô Song Song đi trở về. Anh cúi đầu cau mày, chăm chú nhìn thật sâu vào Tô Song Song, tựa như lúc này toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.

Giờ phút này chỉ có tự bản thân Tần Mặc biết tim của mình đã đập nhanh mạnh đến cỡ nào. Lúc nãy anh đã sợ hãi biết bao nhiêu, anh sợ sẽ không còn được gặp lại Tô Song Song nữa, chỉ nghĩ đến như vậy, Tần Mặc liền siết thật chặt vòng tay đang ôm Tô Song Song. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa, bất kể như thế nào anh cũng sẽ không chịu buông tay!

Tần Dật Hiên dần dần xụi lơ xuống trên mặt đất, anh ta cố chấp quay đầu lại nhìn Tần Mặc, trong cặp mắt chứa đầy sự nham hiểm.

“Tần Mặc, tao tuyệt đối sẽ không chịu buông tay đâu! Tuyệt đối!” Tần Dật Hiên hét lên rầm rĩ, lúc này Bạch Tiêu liền đi tới, cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên nằm trên mặt đất cực kỳ chật vật.

Anh nửa ngồi xuống dưới, vươn tay chọc chọc vào cái trán của Tần Dật Hiên, động tác cực kỳ khinh thường: “Mày cho rằng tao không dám trừng trị mày hay sao, hả?”

Bây giờ mà giết Tần Dật Hiên thì không có cách nào để giết anh ta. Bởi vì “ông già cổ hủ” của nhà họ Tần kia tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện người trong dòng tộc mình, lại tự tàn sát lẫn nhau làm nguy hiểm tới tính mạng. Vì vậy bây giờ anh vẫn chưa muốn chọc giận đến đám người kia.

Nhưng mà chuyện trừng trị Tần Dật Hiên, chỉnh đốn để cho hắn sẽ không dám có ý đồ gì đối với Tô Song Song nữa, chuyện này anh vẫn có thể làm được.

Bạch Tiêu đứng lên, tầm mắt nhìn lướt qua những người của Tần Dật Hiên đã bị người của anh khống chế, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Anh đã sớm biết Tần Dật Hiên là người không thể khinh thường, cho nên lần này anh đang mang tất cả mọi người đến đây, lấy số lượng người của mình để đè bẹp người của Tần Dật Hiên, để xem hắn còn có thể nhảy nhót thế nào.

Bạch Tiêu vừa nghĩ tới chuyện mình đã bị Tần Dật Hiên trêu đùa như thế nào, từ ở nước ngoài cho tới hiện tại, liền tức giận không thể không đánh một lần, dứt khoát một cước đá vào trên người của Tần Dật Hiên.

Tuy rằng Tần Dật Hiên không thể cử động được, nhưng cảm giác trên người anh ta vẫn còn rất linh mẫn, một cước này lập tức Tần Dật Hiên cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình hình như cũng bị nghiền ra mất rồi.

Bạch Tiêu nhìn thấy vẻ mặt dối trá kia của Tần Dật Hiên nhíu lại, trong nội tâm cực kỳ sảng khoái, vừa định đá thêm một cước nữa, coi như báo thù thay cho Tần Mặc và Tô Song Song, thì bên ngoài lại nghe thấy có tiếng cãi vã ầm ĩ.

Bạch Tiêu nghe tiếng nhìn về phía đó, vừa vặn trông thấy một người mà anh không muốn nhìn thấy nhất, tức thì anh thu chân lại, một tay cắm vào trong túi quần, quần áo bộ dạng nhàn nhã. Thái độ của anh cực kỳ cung kính, ngữ điệu nói cũng rất tản mạn, cất tiếng chào hỏi: “Ồ, ngọn gió nào đã thổi ngài tới nơi này vậy? Anh Vương?”

Một người đàn ông chừng độ hơn bốn mươi tuổi đang chậm rãi đi về hướng bên này, mái tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ nhìn cũng biết đây chính là một người có tính nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Bản thân ông ta cũng chỉ là một người bình thường, thân phận cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà chức vị của ông ta lại không thể không làm cho Bạch Tiêu phải nể ông ta ba phần mặt mũi.

Người đàn ông được Bạch Tiêu gọi là anh Vương kia chính là Vương Hoành, chính là người phát ngôn của “ông già cổ hủ” trong gia tộc của nhà họ Tần. Tuy người phát ngôn của “ông già cổ hủ” kia tuổi tác không lớn lắm, không thích gây sức ép, nhưng khi có chuyện gì, tất cả đều do Vương Hoành thay mặt bọn họ giải quyết công việc.

Vương Hoành hướng về Bạch Tiêu gật đầu ý bảo, chào hỏi rất có lễ phép, sau đó quay ra giải quyết việc chung, nói: “Tôi tới để đưa cậu ta đi, bệnh của Tần Dật Hiên lúc trước vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, ông cụ trong nhà nói, cần đưa cậu ta tiếp tục đi chữa bệnh.”

Trong lòng Bạch Tiêu khẽ hừ lạnh một tiếng: nhìn cũng biết hắn không có bệnh tật gì, cái chính là “ông già cổ hủ” kia không muốn nhìn thấy bọn họ và Tần Dật Hiên đấu đá lẫn nhau, sau đó để cho người khác làm “ngư ông đắc lợi”, nên nhìn thấy Tần Dật Hiên rơi vào thế hạ phong mới sốt ruột như vậy.

Nhưng điều mà Bạch Tiêu quan tâm, khiến trong lòng của anh khiếp sợ chính là, làm sao “ông già cổ hủ” kia lại có thể biết được hành động của bọn anh nhanh như vậy, xem ra trong chuyện này nhất định có điều gì đó kỳ lạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui