Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song nghe thấy Đồng Nhược đã đi theo rồi thì trong lòng mới thả lỏng được một chút. Cô vừa nhớ lại mình những lời mình vừa mới nói lúc nãy, có thể đã quá mức sắc nhọn, nên nhìn Cố Trọng gãi gãi đầu, nói một câu có vẻ ngượng ngập: "Mới vừa rồi đúng là em cũng nói hơi quá đáng i!"
Cố Trọng sửng sốt, lấy lại tinh thần liền khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái. Tiếp sau đó anh lại cúi đầu, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), hí hoáy sửa chữa gì đó bản thảo trong tay một lúc, một lát sau mới tự lẩm bẩm một câu: "Chính anh mới thật sự là người quá đáng."
"Sao..." Tô Song Song vừa định nói làm sao có thể như vậy, nhưng lại cảm thấy những chuyện giữa nam nữ thế này, cô không thạo việc giúp đỡ hòa giải, nên chỉ cười cười không nói.
Hai người cũng liền trở lại an tĩnh, làm các việc có liên quan đến bản thân. Đang lúc Tô Song Song tập trung tinh thần cao độ, thì đột nhiên Cố Trọng ngẩng đầu lên, nói một câu: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Hả?" Trong phòng đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng nói vang lên, làm cho Tô Song Song giật mình. Tô Song Song thật lòng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt của Cố Trọng đối với mình vẫn không ngừng, cô liền cảm thấy có chút quỷ dị.
"Việc này… chúng ta cùng ăn cơm hộp ở chỗ này có được hay không vậy?" Tô Song Song mở miệng nói một câu không làm tổn hại đến khuôn mặt tươi cười của người nào đó, tận lực để cho bầu không khí có vẻ hài hòa một chút.
Cố Trọng lại cố ý muốn đưa Tô Song Song đi ăn một bữa ngon: "Em đã đến nơi này rồi, mà anh lại vẫn chưa kịp mời em ăn cơm. Ngày hôm nay bởi vì anh mà đã làm cho em phải chịu uất ức như thế, anh mời em ăn cơm mới là phải."
"Thật sự không cần đâu ạ!" Tô Song Song càng thấy khuôn mặt tươi cười đầy vẻ dịu dàng kia của Cố Trọng, lại càng cảm thấy sợ hãi đến nổi da gà. Không phải là Tô Song Song đã tự mình đa tình, mà là bởi vì biểu cảm của Cố Trọng lúc này mang theo sự cưng chiều như thế, thật sự đã làm cho người ta phải nảy sinh ý nghĩ kỳ quái!
"Đi thôi! Cấp trên của em mời em ăn cơm, em còn dám cự tuyệt sao?" Cố Trọng nói xong liền vươn tay ra dự định kéo cánh tay của Tô Song Song. Tô Song Song bị dọa cho sợ nên chợt ngửa người về phía sau, như muốn né tránh tay của Cố Trọng.
Thế nhưng động tác né tránh này của cô đã làm cho trọng tâm của thân thể cô bị dồn về phía sau, kéo theo cái ghế cũng bị ngửa lại ra đằng sau. Tô Song Song vội vàng che chở cho cái đầu của mình. Đúng lúc gương mặt của cô sắp bị tiếp xúc thân mật với mặt đất thì Cố Trọng đột nhiên đưa tay ra, túm luôn được tất cả người cô cùng cái ghế trở lại.
Tô Song Song ngồi ở trên ghế nhìn cổ tay của Cố Trọng bị xé rách máu chảy tràn trề, thì lặng người! Trong nghề này, sự quan tâm đối với tay phải mà cần phải đặc biệt chú ý. Có thể nói, nếu như cần phải mua bảo hiểm cho nó thật sự cũng không phải là khoa trương. Thế mà vì cô, mà Cố Trọng lại làm cho nó bị thương như vậy.
Tô Song Song đầu tiên là kinh ngạc, tiếp sau đó là sợ hãi, cô sợ đến mức không biết làm sao, nên nói ra một câu: "Anh Trọng, em... em đã kết hôn rồi! Thật đấy! Nếu như anh không tin thì ngày mai em sẽ mang giấy kết hôn tới đây cho anh xem!"
Cố Trọng đang cúi đầu kiểm tra vết thương của mình, chợt nghe thấy những lời nói kia của Tô Song Song..., thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Song Song có vẻ kinh ngạc, cả người hơi sững lại có khi đến gàn một phút, rồi đột nhiên bật cười "Khì" lên một tiếng.
"A?" Tô Song Song thấy Cố Trọng tự nhiên cười như vậy, càng thêm kỳ quái. Bởi vì quá khẩn trương nên nước miếng đã ra quá nhiều, cô không thể không nuốt nước miếng một cái, ngây ngốc hỏi: "Anh Trọng, anh cũng đừng làm cho em sợ!"
Cố Trọng cười đến một lát sau mới dừng lại, nhìn Tô Song Song bộ dạng của Tô Song Song vừa sợ lại vừa như quẫn bách, cảm thấy rất dễ thương. Cố Trọng cười đủ rồi, liền hắng giọng một cái, nói: "Anh và anh trai của em đều biết chuyện này!"
"Ừm!" Tô Song Song cảm thấy nhất định là Cố Trọng sau khi nghe được tin mình đã kết hôn, sẽ bị thương tâm quá độ, bị kích thích. Cô vừa thành khẩn phụ họa theo, lại vừa nhi cẩn thận đề phòng, chỉ sợ đột nhiên Cố Trọng biến thân thành xà tinh thì rất nguy hiểm.
"Trước khi em đến đây, anh của em đã gọi điện thoại trước cho anh, nói là nhờ anh chú ý chăm sóc cho em một chút." Cố Trọng nói xong, nhìn về phía Tô Song Song, trong đôi mắt của anh ánh lên một chút chế nhạo rất rõ ràng.
Tô Song Song mặc dù ngây ngô, nhưng cô lại không ngốc! Lời nói này của Cố Trọng rất uyển chuyển, nhưng mà ý tứ biểu đạt lại rất rõ ràng, những hành động kia của anh chỉ là vì nể nang thể diện của anh trai cô cho nên mới quan tâm đến cô như vậy mà thôi.
Tô Song Song vừa nghĩ tới mình thế nào mà lại tự mình đa tình suy nghĩ nhiều như vậy, biểu cảm có chút quýnh quáng. Cô thật hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, chỉ tiếc Cố Trọng, một người còn sống sờ kia lại vẫn đang đứng ở đối diện.
"Chuyện này… ý em muốn nói là em không có ý nghĩ như vậy, ý em là em không muốn dựa vào ánh sáng của anh, cho nên... Anh Trọng, anh đừng suy nghĩ nhiều!" Tô Song Song nói xong cắn răng nhắm mắt lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cố Trọng bị bộ dạng của Tô Song Song chọc cười. Anh vươn tay vỗ vỗ vào bả vai Tô Song Song, sảng khoái nói: "Đi thôi, bữa ăn này không có liên quan gì tới anh trai của em. Cứ coi như bữa ăn hôm nay là bậc tiền bối anh đây chào đón em, lớp hậu bối của anh!"
Lời nói vừa nói xong, Tô Song Song cũng không còn lời nào để cự tuyệt, bất quá, cô cảm thấy lại cực kỳ lúng túng như cũ, cúi đầu ỉu xìu ỉu xìu đi theo sau lưng Cố Trọng.
Tô Song Song nhìn chằm chằm vào sau lưng Cố Trọng. Vẫn như cũ, cô cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó không đúng. Vì sao Cố Trọng cứ phải chấp nhất như vậy, anh nhất định cứ phải đề nghị cô đi ăn cơm cùng với anh?
Đợi đến lúc đi vào tiệm cơm, đi vào trong phòng bao, Tô Song Song nhìn thấy Tần Dật Hiên đã đến đó trước rồi, lại càng bối rối. Cô nhìn Cố Trọng một chút, lại quay sang nhìn Tần Dật Hiên một chút, đột nhiên cảm thấy không khí có gì đó không đúng.
Cố Trọng cười vô cùng xấu hổ, nụ cười thuần hậu chất phác cực kỳ dễ thương của anh càng làm lộ rõ con tằm nằm (*) dưới mày. Tô Song Song len lén liếc nhìn một cái, thấy lúc này tầm mắt của Cố Trọng vẫn đang dừng ở trên người anh trai của mình, ánh mắt tràn đầy gian tình!
(*) Con tằm nằm: nguyên văn chữ Hán 显得 – Nghĩa của từ: Ngọa tàm – Dịch nghĩa: tằm nằm. Đây là từ chỉ xem tướng của mắt. Bên dưới lông mày của mắt có một dải thịt nhô lên giống như con tằm nằm bám trên mắt. Mắt có con tằm nằm mang đến sự trẻ trung, đôi mắt tươi tắn như đang cười. Về xem tướng mắt: những người có mắt sắc trạch, ngoạ tàm tươi sáng, bóng bẩy cho thấy cơ thể khoẻ mạnh, vận thế tốt; con cái nhiều, có thể hưởng phúc của con cháu.
"Song Song, em muốn ăn cái gì? Anh mời khách!" Tần Dật Hiên nhìn về phía Cố Trọng gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, ngay sau đó tất cả sự chú ý của anh đều chuyển đến trên người Tô Song Song.
Vào lúc này, mặc dù Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn nhìn chăm chú vào Cố Trọng. Thấy trong mắt của anh thoáng qua một sự mất mác nồng đậm, trái tim nhỏ của cô suốt nhiều năm qua vẫn luôn cẩn thận ghìm giữ kìm nén, lúc này bắt đầu nhảy dựng lên đập mạnh thình thịch thình thịch như điên cuồng.