Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Editor: Mẹ Bầu

Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên. Tần Dật Hiên nấu cơm thực sự là rất tuyệt, bất quá trước kia anh rất ít xuống bếp, chỉ có khi nào là ngày lễ, hoặc là vào ngày sinh nhật của cô, anh mới làm một bàn thức ăn ngon.

"Có món cá sốt chua ngọt không? Có món thịt hầm nhừ không?" Đây là hai món ăn mà Tô Song Song thích ăn nhất. Khi cô hỏi Tần Dật Hiên, hai con mắt trong veo cũng sáng rực, phảng phất nước miếng cũng đang tứa ra rồi.

Đã thật lâu rồi Tần Dật Hiên không nhìn thấy bộ dạng Tô Song Song được buông lỏng như thế Trong lòng anh thấy một hồi áo não, nếu như anh biết việc mình nấu cơm có thể làm cho Tô Song Song vui vẻ như thế, thì ngày ngày anh sẽ làm cho cô ăn.

"Ừ, nếu như em muốn ăn, thì ngày mai anh cũng sẽ tiếp tục làm cho em ăn!" Tần Dật Hiên nói xong, chỉ sợ Tô Song Song suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục xa lánh anh, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Coi như là anh đền bù lại cho em sinh nhật của những năm vữa qua, em thấy thế nào?"

Tô Song Song vốn dĩ còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng khi vừa nghe thấy Tần Dật Hiên nói như vậy, dường như chỉ sợ anh hối hận nên vội vàng gật đầu một cái.

Tần Dật Hiên đi nấu cơm, Tô Song Song liền ở bên cạnh anh để giúp đỡ. Tô Song Song chỉ muốn phải làm cho bản thân mình phải bận bịu, như vậy cô mới không nghĩ ngợi đến Tần Mặc nữa. Nếu không, Tô Song Song thật không biết mình có thể nén nhịn được ý định không gọi điện thoại cho Tần Mặc được hay không nữa.

Khi bốn món mặn một món canh được đặt lên trên bàn ăn, thì cả căn nhà trọ nhỏ tràn ngâp mùi cơm chín. Có thể là do Tô Song Song đã đói bụng,nên nhìn thấy trên bàn thấy toàn món ăn với đủ màu sắc, mùi thơm quyến rũ như vậy, tưởng chừng như cũng đã chảy nước miếng rồi.

Tuy tâm tình của cô vẫn còn rất nặng nề, nhưng vì không muốn làm cho Tần Dật Hiên lo lắng, Tô Song Song vẫn nở nụ cười. Cô cười hì hì nói: "Anh à, anh làm cơm ăn ngon thật đấy! So với ngày trước còn hoàn hảo hơn!"

Tô Song Song vừa nói vừa nhét hết thức ăn vào trong miệng, giống như nếu như để cái miệng rảnh rỗi, cô sẽ khó chịu, sẽ suy nghĩ lung tung vậy.

Tuy trên mặt Tần Dật Hiên vẫn không ngừng nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song cứ liên tục nhét thức ăn vào trong miệng, vẻ mặt lại còn cười vui mạnh mẽ hơn, thì đột nhiên nhíu mày lại. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Tô Song Song trong chốc lát, cuối cùng, rốt cục anh cũng không nhẫn nhịn nổi nữa.

Tần Dật Hiên bước mấy bước đi tới trước mặt Tô Song Song, vươn tay tóm vào nơi quai hàm của cô đang phình ra, quát lớn: "Phun ra!"

Trong miệng Tô Song Song đã tắc nghẹn lại, không nhai nuốt được nữa, cô nói lúng búng không rõ lời: "Anh à, anh làm gì thế? Em đang ăn cơm mà!"

"Tô Song Song, em có thể có chút tiền đồ hay không hả? Nếu như vì Tần Mặc mà em nghĩ cảm thấy có gì khó chịu, thì hiện tại anh liền dẫn em đi tìm anh ta. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Em muốn nói cái gì thì nói cái nấy, có anh ở đây rồi, em còn sợ cái gì nữa?"

Tần Dật Hiên nói xong thấy Tô Song Song vẫn không chịu phun tất cả những thứ đồ ăn trong miệng mình ra ngoài, cũng không ngại sự bẩn thỉu, trực tiếp đưa tay vào miệng cô móc ra.

Đến lúc này Tô Song Song mới chịu ói tất cả đống thức ăn ở trong miệng ra. Nhưng vì bị tắc nghẽn ở trong cổ họng, cho nên Tô Song Song phải nôn ọe ra rất vất vả, Tần Dật Hiên xuôi tay nhìn Tô Song Song.

Vốn dĩ anh định không muốn để ý đến cô nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn phải thở dài, đưa cho cô một chén nước, còn mình thì lấy tờ giấy ăn để ở bên cạnh lên để lau những thứ dơ bẩn ở trên tay.

Tô Song Song cứ thế nôn, nôn mãi… lỗ mũi đau xót, nước mắt của cô không nén nhịn được nữa, cũng bắt đầu tuôn ra bên ngoài. Tô Song Song vừa lau vừa nước mắt vừa tiếp tục nôn.

Tần Dật Hiên một phát túm lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh, vì vẫn còn đang tức giận, nên anh thô lỗ nhét vào trong ngực của Tô Song Song. Một cái tay khác của anh nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô.

Trong lòng Tần Dật Hiên không phải là không có chút khó chịu đối với  Tô Song Song. Nhưng mà anh lại không thể biểu lộ cảm xúc đó ra được, bởi vì anh sợ sẽ làm hư mối quan hệ giữa mình và Tô Song Song, mà anh đã phải thật vất vả lắm mới hòa hoãn lại được lần nữa.

Anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, cân nhắc lời nói của mình, một lát sau mới lựa lời lựa giọng để nói. Tần Dật Hiên thở dài nói: "Nhìn cái bộ dạng không chút tiền đồ này của em, thật ra thì... Nếu như bây giờ mà Tần Mặc nhìn thấy cái bộ dáng này của em,thì chắc anh ta cũng sẽ không kiên quyết cứng rắn như vậy."

Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng Tần Dật Hiên thấy cực kỳ hối hận. Nhưng mà anh biết, nếu như thời gian có đảo ngược trở lại, cho dù phải hối hận như bây giờ, dưới tình huống như vậy, anh cũng sẽ vui vẻ lặp lại những lời gan ruột này một lần nữa.

Bởi vì ngay từ hồi còn nhỏ, anh thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Tô Song Song.

"Em mới không thèm nhớ đến anh ấy… Cái chính là đã quá lâu rồi, em không được những đồ ăn mà anh đã làm…cho nên, em mới ăn có chút vội vàng… em không phải…!" Tô Song Song chết vì sĩ diện, vẫn gắng gượng chống chế, nhưng mà những giọt nước mắt kia lại đã bán đứng cô.

Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn Tô Song Song, biết cô mặc dù tính tình nhu hòa, nhưng từ tận trong xương cô vẫn rất sĩ diện như cũ, đành phải cắn răng nói phụ họa với cô.

"Ừ, đúng là như vậy! Hiện giờ em đã có thể ăn từ từ được rồi chứ hả? Nếu như mà em muốn ăn, về sau này, hàng ngày anh sẽ làm cho em ăn, được không? Nhưng mà, em có thể đừng lãng phí những đồ ăn mà anh đã làm được hay không, Em xem này, toàn bộ thức ăn đều bị nôn ra hết!"

Tô Song Song nhìn thấy trên bàn một đống như vậy, nhất thời cảm thấy không đất dung thân.  Gương mặt đầy vẻ ngượng ngùng, cô rút một nắm khăn giấy định đi dọn dẹp. Nhưng Tần Dật Hiên lại giữ lấy tay của cô, cầm lại tập khăn giấy.

"Được rồi, em nhanh chóng đi rửa mặt mũi một cái đi! Với khuôn mặt này của em, nếu để cho người khác nhìn thấy thế nào cũng tưởng rằng anh đã bắt nạt em đó!" Khi Tần Dật Hiên nói ra lời này, đã bắt đầu dọn dẹp đống chất bẩn nôn ra trên bàn rồi.

Thật ra thì Tô Song Song vẫn còn muốn khóc, nhưng biết Tần Dật Hiên đang tìm cho cô một lối thoát, cho nên cô hít mũi một cái, cũng không khách khí với anh nữa, gật đầu một cái, rồi đi vào trong phòng rửa tay.

Tô Song Song vừa mới đóng cánh cửa phòng rửa tay lại một cái, cả người Tần Dật Hiên cũng cứng ngắc lại. Anh nhắm mắt lại, thở dài một hơi nặng nề, một nỗi buồn bực đang tràn ngập trong lòng cũng không thể nào theo tiếng thở dài kia mà vợi bớt được nổi.

Giờ khắc này, Tần Dật Hiên coi như đã cảm nhận được thật sâu một điều, Tần Mặc có thể mang lại hạnh phúc cho Tô Song Song, nhưng anh thì không thể nào mang đến cho cô được. Bởi vì ở trong lòng Tô Song Song, anh chỉ là một người anh trai thân thiết nhất, là người thân của cô, còn Tần Mặc mới chính là người cô yêu.

Tần Mặc ở bên này tâm trạng cũng không được tốt. Từ bệnh viện trở về, anh liền chạy thẳng tới công ty. Vừa đến công ty, Bạch Tiêu đã lập tức chú ý thấy tâm trạng của Tần Mặc có gì đó không đúng.

Theo bản năng Bạch Tiêu liền muốn chạy đi trước khi Tần Mặc mở miệng nói chuyện. Nhưng không ngờ, anh còn chưa kịp bước đi được một bước, Tần Mặc liền quay đầu lại nhìn về phía anh, gương mặt đen thui tưởng chừng như sắp biến thành than rồi, lạnh lùng nói: "Triệu tập tất cả quản lý cấp câo, hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc về đề án thu mua."

Một khắc kia nội tâm Bạch Tiêu tưởng chừng như hỏng mất. Anh khóc không ra nước mắt, anh chỉ muốn cự tuyệt, nhưng lại không dám, chỉ sợ gã mặt đen Tần Mặc kia trực tiếp biến anh trở thành bia đỡ đạn thì nguy.

Bạch Tiêu chỉ có thể yên lặng đi thông báo! Lục Minh Viễn sau khi trở lại, vừa vặn nhìn thấy Bạch Tiêu đang cúi đầu ủ rũ bước đi về phía phòng họp, liền đi theo cùng với anh. Lục Minh Viễn không nhịn được liền hỏi một câu: "Cậu thế này là đã bị người nào đó bỏ rơi phải không?"

"Bỏ rơi ư? Tôi thật sự ũng rất muốn có người nào đó bỏ rơi thì tốt quá. Như vậy thì tôi sẽ lập tức bỏ chạy về phía nơi có rừng rậm kia. Nhưng đáng tiếc không phải là như vậy!" Bạch Tiêu tức giận nói một câu, nói xong, tựa như lại càng thêm cúi đầu ủ rũ hơn.

Lục Minh Viễn nhất thời dừng bước, đè thấp giọng nói của mình lại, ngữ điệu có vẻ không chắc chắn lắm, hỏi: "Chẳng lẽ là Boss bị người ta vứt bỏ sao?"

Bạch Tiêu vừa nghe, cũng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Lục Minh Viễn, vẻ mặt hiện rõ câu nói xem ra  cậu cũng là một người thông minh. Biểu cảm của Lục Minh Viễn nhất thời chỉ có thể dùng hai chữ kinh hãi để hình dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui