Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Bánh bao đứng bên cạnh không biết làm thế nào, Tô Dục Tú bình tĩnh hơn vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Song Song giống như mẹ vẫn thường vuốt tóc bé, ra dáng người lớn nói: “Con sẽ lớn nhanh lên một chút, không bao giờ để bất kỳ ai bắt nạt mẹ nữa.”

Vốn dĩ Tô Song Song có thể nhịn không khóc nhưng nghe được những lời nói ấm áp của con trai, cô cảm thấy có chút tủi thân, cô vươn tay xoa xoa mắt của mình, lau sạch nước mắt, sau đó cố gắng nở nụ cười.

“Đi thôi! Chúng ta về…” Tô Song Song đứng dậy, kéo tay hai bảo bối của cô, đang muốn nói là về nhà, đột nhiên phát hiện bản thân cô cũng không có nhà để về. 

Tô Dục Tú hình như hiểu rõ băn khoăn của Tô Song Song, lôi tay Tô Song Song nhỏ giọng nói: “Mẹ chúng ta đi tìm cha nuôi đi.”

Tô Song Song nghĩ nghĩ, cảm thấy hiện tay cũng chỉ có thể nhờ vả hắn, cô thở dài, sờ sờ ba lô nhỏ của mình, cũng may hai năm qua còn tiết kiệm được chút tiền, sau khi giúp Âu Dương Văn Nhân thực hiện được tâm nguyện, cô sẽ nhanh chóng tìm một chỗ để chuyển đi.

Cô không thể tiếp nhận được lời thổ lộ của Âu Dương Văn Nhân. 

Cô cũng không muốn làm rùa rụt đầu nhưng cũng không thể đối xử với hắn giống như trước kia được nữa.

Tô Song Song kéo tay hai đứa bé đi không xa, liền nghe thấy tiếng còi xe, cô theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Âu Dương Văn Nhân bước xuống khỏi xe, tiến về phía cô. Khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt.

“Song Song, Bánh Bao, Dục Tú!” Âu Dương Văn Nhân cười đi về phía bọn họ, xoay người cười dịu dàng ôm lấy Bánh Bao, tay kia thì vuốt đầu Dục Tú. 

Tô Dục Tú luôn im lặng, không nói gì cả, Tô Song Song thực ra cảm thấy có chút xấu hổ, cầm tay Tô Dục Tú một lúc lâu sau mới nói: “Văn Nhân, đêm nay có lẽ em phải ở nhờ nhà anh một đêm.”

“Chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, nhà của anh chính là nhà của em, Song Song, em còn khách khí với anh nữa, anh sẽ tức giận đấy.” Âu Dương Văn Nhân nói rồi cầm tay Tô Song Song đi tới phía xe của anh đang đỗ.

Tô Song Song cố nhịn để không quay đầu nhìn lại, thong thả đi theo Âu Dương Văn Nhân dần dần đi xa khỏi phía Tần Mặc. 

Trên lầu hai biệt thư, Tần Mặc tựa đầu vào bên cửa sổ, cúi đầu nhìn Tô Song Song càng lúc càng đi xa, hút một hơi thuốc lá, đến khi Tô Song Song biến mất khỏi tầm mắt mình, Tần Mặc mới phát hiện điếu thuốc đã cháy tới tay rồi.

Anh hơi chau mày lại, dường như không có cảm giác đau đớn, sửng sốt một chút mới để chút thuốc còn lại trong tay vào gạt tàn.

Anh nhắm hai mắt lại, lông mày vẫn chau lại như cũ, yên tĩnh hệt như một pho tượng, rất lâu sau cũng không cử động. 

Đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, Tần Mặc không mở mắt, bởi vì anh đã đoán được người tới chính là Bạch Tiêu, quả thực còn chưa thấy bóng người đâu đã nghe thấy tiếng của Bạch Tiêu ồn ào vang tới.

“Tần Mặc, anh không phải đã đi tìm ông cụ Chiến rồi sao, ông ấy cũng nói cho anh biết những điểm đáng ngờ, tại sao anh vẫn để cho Tô Song Song đi?”

Tần Mặc vẫn nhắm mắt như cũ, có chút mệt mỏi nói: “Cho dù có chứng minh cái chết của ba mẹ cô ấy không có quan hệ cùng với tôi, cô ấy cũng không thể ở bên cạnh tôi nữa rồi.” 

“Vậy thì thế nào? Tần Mặc, anh định buông tay như vậy sao?” Bạch Tiêu chẳng nghe, anh ta và Tần Mặc đều là loại người muốn cái gì thì sẽ lấy cho bằng được.

Tần Mặc rốt cục mở hai mắt, quay đầu lại nhìn Bạch Tiêu, anh há miệng một lúc lâu sau mới nói ra một câu mà anh chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ nói ra được: “Tôi… muốn cô ấy vui vẻ.”

“…” Bách Tiêu không biết phải nói gì cho phải, anh ta ngồi sụp xuống giường, phiền não nắm lấy đầu của mình. 

“Tôi cũng biết thế, nhưng nói không chừng hai đứa bé… hai đứa bé là ngoài ý muốn, bởi vì cô ấy phải rời xa anh, uống nhiều hay thế nào đó mới mang thai, trong truyện không phải đều viết như vậy à?”

Bạch Tiêu nói xong cũng cảm thấy có chút bịa đặt nhưng nếu không nghĩ như vậy thật đúng là không biết phải làm gì, nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, thấy anh vẫn trầm lặng ngồi đó, thở dài một hơi.

“Vậy anh không điều tra nữa sao? Nếu điều tra được chân tướng sự việc, sau đó nói cho cô ấy biết, nếu cô ấy vẫn chọn tên mặt trắng kia, anh cũng không cần hối hận nhưng hiện tại Nhị Manh Hóa còn chưa biết gì cả, anh đã buông tay như vậy, nhỡ sau này cô ấy gả đi rồi lại hối hận thì phải làm sao đây?” 

Tần Mặc nghe vậy, mi mẳt giật giật, nói: “Chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp, bọn họ kết hôn cái rắm ấy!”

Bạch Tiêu vừa nghe được Tần Mặc văng tục, ngay lập tức vội lấy lại tinh thần như trút được gánh nặng, cười nhạo nói: “Tôi còn nói không biết tính tình anh đã trở nên tốt như vậy từ bao giờ đấy.”

“Được, lần này tôi sẽ giúp anh, cần tôi làm cái gì thì mau nói, nếu anh không cần Nhị Manh Hóa, tôi phải đoạt lấy, cô gái tốt như vậy để cho người khác đoạt mất, không biết là anh mù hay sao nữa!” 

Bạch Tiêu nghiêm túc nói được hai câu lại bắt đầu ngả ngớn, Tần Mặc cũng lười phản ứng lại hắn, theo bản năng anh lại châm một điếu thuốc, trong màn khói thuốc lượn lờ, Tần Mặc chậm rãi nói: “Chuyện này tôi sẽ làm, tôi muốn tra ra chân tướng sự việc.”

“Được được được, chỉ là anh đừng tốn nhiều thời gian quá, tôi đã tra được hôn lễ của tên mặt trắng kia là một tuần sau. Hắn ta chán sống rồi, vợ của anh mà cũng dám đoạt, có muốn bây giờ tôi đi giáo huấn hắn ta không?”

“Không cần, tôi sẽ cho hắn một hôn lễ cả đời khó quên.” Tần Mặc nói xong dùng sức dụi tắt điếu thuốc trong tay, ho nhẹ một tiếng, khời động cơ thể, đi ra ngoài. 

To Song Song đi theo Âu Dương Văn Nhân về biệt thự nhỏ của hắn. Tuy rắng vẫn được bài trí như trước nhưng Tô Song Song vẫn cảm thấy kì quái, cô vô cùng thận trọng.

Âu Dương Văn Nhân vốn còn cười vui vẻ, quay đầu thấy Tô Song Song dường như còn đang có tâm sự, liền cười không nổi nữa rồi.

“Song Song, nếu như em cảm thấy khó xử, không sao hết, ngày mai anh sẽ đi hủy hôn lễ.” Lúc Âu Dương Văn Nhân nói chuyện sắc mặt lại càng thêm nhợt nhạt. 

Hiện tại Tô Song Song cũng không dám để cho Âu Dương Văn Nhân đau lòng khổ sở, dù sao bây giờ cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu cười, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: “Chuyện này đã quyết định rồi em làm sao có thể đổi ý được, anh vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Nói xong Tô Song Song không biết phải nói cái gì nữa, Âu Dương Văn Nhân lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười cực kì chiều chuộng.

“Anh đi làm chút đồ ăn khuya.” 

Tô Song Song nhìn Âu Dương Văn Nhân vào phòng bếp, cô ngồi trên sofa, nhất thời cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi hận không thể ngã xuống ngủ một giấc.

Một tuần này, Tô Song Song trôi qua trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, Âu Dương nói làm thế nào cô liền làm như thế, đến buổi đêm trước khi cử hành hôn lễ, Tô Song Song mới dựa người vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cứ ngốc ngếch nhìn ra ngoài cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song mặc bộ váy cưới Âu Dương Văn Nhân chuẩn bị riêng cho mình, nghe nói bộ váy này là do Âu Dương Văn Nhâ tự mình thiết kế. Tô Song Song nhìn mình đứng trước gương sắc mặt tái nhợt, có chút không tự tin. 

Cô hít một hơi thật sâu, lặng lẽ tự động viên tinh thần cho mình, cửa nhanh chóng được đẩy ra, Tô Song Song chăm chú nhìn người bên ngoài, cũng may những người Âu Dương Văn Nhân sắp xếp cho cô đều không có người quen của cô.

Nếu không náo loạn như vậy, còn chưa ly hôn đã cử hành hôn lễ với người khác, truyền ra bên ngoài sẽ tự làm xấu mặt mình rồi.

Tô Song Song cũng không nói cho người nào của Chiến gia, cho nên người dắt tay Tô Song Song lúc này là một ông lão trong nhà của Âu Dương Văn Nhân, cô thong thả đi về phía Âu Dương Văn Nhân. 

Từng bước từng bước một, Tô Song Song nhớ tới lúc cô và Tần Mặc kết hôn, hô hấp của cô bất giác nhanh hơn, đôi mắt cũng bắt đầu hồng lên.

Cô không bao giờ nghĩ tới, rõ ràng là hạnh phúc như vậy, vì sao cô và Tần Mặc lại có thể ra nông nỗi này, lúc nước mắt sắp chảy xuống, Tô Song Song vội vàng hít một hơi, nén nước mắt lại.

Lúc này Tô Song Song đã đi tới trước mặt Âu Dương Văn Nhân, ông lão đặt tay Tô Song Song trong tay Âu Dương Văn Nhân. 

Lúc này Âu Dương Văn Nhân phá lệ cười tươi, trong mắt quả thực là dịu dàng như nước, hắn hình như rất kích động, giơ tay Tô Song Song lên hôn một cái.

Tô Song Song sửng sốt, cảm giác được môi của Âu Dương Văn Nhân đang run nhè nhẹ, lại cảm thấy thật áy náy, người đàn ông si tình trước mặt cô có lẽ cả đời này cô cũng không thể đền đáp được.

“Song Song, thật sự cảm ơn em.” Ánh mắt Âu Dương Văn Nhân ửng đỏ nói nhỏ với Tô Song Song một câu như vậy. 

Thân thể của Tô Song Song cứng đờ, cố nặn ra vẻ tươi cười, bầu không khí cuối cùng đã hài hòa một chút.

Giờ phút này cha sứ đang đứng trước mặt bọn họ đọc lời tuyên thệ, Tô Song Song muốn nghiêm túc nghe nhưng lại phát hiện bản thân không nghe được gì cả, đầu cứ kêu ong ong.

Cô luôn có một chút chờ mong, ngay cả bản thân cô cũng không biết cô đang chờ mong điều gì. 

Đột nhiên có ai đó đụng vào cánh tay Tô Song Song, Tô Song Song sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần, khóe miệng mang theo nụ cười rạng rỡ.

Tô Song Song theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau trống trơn, ngoại trừ khách quý ra thì không có một người lạ nào khác.

Âu Dương Văn Nhân kéo tay Tô Song Song một cái, đau lòng khổ sở nói: “Song Song nếu như em không đồng ý, bây giờ vẫn còn kịp.” 

Lúc này Tô Song Song mới thoát ra từ trong tưởng tượng của mình quay về hiện thực, vội vàng quay đầu cười xấu hổ với Âu Dương Văn Nhân, giải thích một câu yếu ớt: “Em vừa nghe thấy tiếng ai đó gọi em, thì ra là nghe lầm.”

Âu Dương Văn Nhân nhìn sâu vào mắt Tô Song Song, trực tiếp gằn từng tiếng hỏi: “Song Song, em đồng ý gả cho anh sao?”

Tô Song Song nhìn khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Văn Nhân, mở mở miệng, cô muốn nói đồng ý nhưng đây là lời nói dối lòng, nếu nói không đồng ý, cô cũng không thể nói ra miệng được. 

Không khí của toàn bộ hôn lễ ngừng tại một khắc này, tất cả đều yên lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Tô Song Song.

Tô Song Song không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được không khí đang cô đọng lại, cô nuốt nước bọt, chầm chậm hít một hơi dài, mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.

“Em…” Tô Song Song có một chút do dự, giờ phút này Âu Dương Văn Nhân đột nhiên cười một cách thảm hại, hắn chậm rãi buông tay Tô Song Song ra. 

Ngay lúc tay Âu Dương Văn Nhân muốn buông tay Tô Song Song ra, Tô Song Song nhắm hai mắt lại nói một câu trái với lương tâm: “Em đồng ý!”

Ba chữ kia thoát ra từ miệng Tô Song Song khiến cho bầu không khí rốt cục đã thoải mái trở lại, bên tai Tô Song Song truyền tới tiếng cười nhẹ của Âu Dương Văn Nhân.

Ngay sau đó tiếng đèn flash nháy sáng lên, Tô Song Song kinh hãi mở to hai mắt, không ngờ tới nhìn Âu Dương Văn Nhân, cô không phải nói muốn khiêm tốn sao? Tại sao lại còn thuê ghi hình? 

Nhưng Tô Song Song nhìn thấy biểu cảm của Âu Dương Văn Nhân, phát hiện hắn cũng đang vô cùng kinh ngạc, lúc này mới không hất tay hắn ra, lạnh lùng hỏi hắn một câu: “Rốt cục là có chuyện gì?”

Ai ngờ lúc này mục sư lại tiếp tục hiền lành hỏi: “Vậy có ai phản đối không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui