Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Tô Song Song nhìn đồng hồ trên tay, cô không biết nên cảm động hay khó chịu nữa, nhưng cuối cùng cô cũng không muốn nghĩ nhiều về điều này nữa.

Lúc này Tô Song Song chỉ muốn ôm chặt lấy Tần mặc sau đó cứ dính bên người Tần Mặc để bù đắp bốn năm mất mát này.

“Bánh Bao và Màn Thầu đều là con của anh sao?” Tần Mặc ôm Tô Song Song, rất hài lòng khi cô dính lấy hắn, hắn cũng không nỡ buông cô ra, kể cả lúc hỏi cũng đều không buông. 

Tô Song Song vẫn còn có hơi chóng mặt, chủ yếu là do gần đây suy nghĩ quá nhiều, thật lâu mới được nghỉ ngơi nên cả người đều thấy mệt, nên cô chỉ hơi gật đầu.

Sau khi gật thì có lẽ cô cảm thấy phải giải thích chút nên rầu rĩ nói: “Năm đó, lúc em sắp sinh con thì gọi điện cho anh, nhưng không nghĩ tới…”

Tô Song Song hít một hơi thật sâu, cô chỉ nghĩ lại cũng thấy đau khổ nhưng vẫn cố gắng nói hết với Tần Mặc: “Cho nên em tức giận, lần trở về này lại thấy chuyện xấu của anh, nên em đã bàn bạc với Âu Dương Văn Nhân, nói con là của hắn…” 

“Song Song…” Tần Mặc nói nhỏ, lại ôm chặt cô hơn, hai người yên lặng, bầu không khí còn dịu dàng hơn lúc nãy.

Chỉ là hôm nay không có chuyện tốt, hai người mới ôm một lúc thì có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, Tần Mặc vừa nhìn qua thì thấy cửa bị đẩy ra, Bạch Tiêu bị đẩy vào, hơi lảo đảo rồi mới đứng vững được cơ thể.

Bạch Tiêu đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Đưa đứa bé đây! Chiến Hâm ngươi muốn ăn đòn sao!” 

Tô Song Song nghe thấy tên Chiến Hâm liền từ trong ngực Tần Mặc thò đầu ra, chỉ thấy đi vào không chỉ mình Chiến Hâm mà còn có Chiến Bảo Nhi và vài người anh họ nữa.

Tô Song Song thấy thái độ của Chiến Hâm liền biết có chuyện tới, theo bản năng cô co người rúc vào trong ngực Tần Mặc.

Chiến Hâm nhìn thấy động tác này của Tô Song Song thì tức giận, chỉ vào Tô Song Song rống lên: “Tô Song Song, em là đồ ngốc! Hắn lừa em đi ra ngoài ăn chơi, còn chơi cả con tiện nhân này nữa, vậy mà em còn anh anh em em với hắn nữa sao.” 

Tô Song Song nghe xong thì ngạc nhiên, thấy ngón tay của chị họ chỉ vào Tần Mặc thì càng ngạc nhiên hơn.

“Chị, chị nói gì vậy?” Tô Song Song đặt tay lên vai Tần Mặc và cố gắng ngồi thẳng, rõ ràng là không muốn tin lời nói của Chiến Hâm.

Nhưng ánh mắt của Tô Song Song vẫn rơi vào trên người Chiến Bảo Nhi, thấy Chiến Bảo Nhi đang khóc lóc, giống như thật sự tủi thân vậy. 

“Nói cái gì sao?” Chiến Hâm nhận một xấp ảnh từ phía sau vệ sỹ, ném tới trên giường của Tô Song Song.

Tô Song Song nhìn thoáng qua những bức ảnh kia, cả người đều khó chịu.

Tần Mặc cũng nhìn qua, khi nhìn thấy ảnh giường chiếu của hắn thì hắn cũng nhíu mày, Bạch Tiêu cũng tò mò đi tới nhìn, sau đó nói: “Oa, Chiến Hâm, cô tìm ai chỉnh sửa ảnh vậy? Chỉnh sửa tốt như vậy…” 

“Bạch Tiêu, anh có thể tìm kỹ thuật viên về kiểm tra xem bức ảnh này đã qua chỉnh sửa hay chưa!” Khi Chiến Bảo Nhi đưa cho cô những bức ảnh này thì Chiến Hâm đã tìm người về kiểm tra rồi, chắc chắn chưa qua chỉnh sửa.

Tô Song Song nghe thấy không phải chỉnh sửa, cả người càng không tốt, Tần Mặc đã nói là không có quan hệ gì với Chiến Bảo Nhi rồi mà? Thế nhưng tại sao lại có những bức ảnh họ vào khách sạn, còn ôm hôn trước cửa phòng nữa?

Tần Mặc vỗ nhẹ vào Tô Song Song để cô ngồi xuống, anh đứng dậy nhặt một tấm ảnh lên, thản nhiên mà nhìn. 

Tô Song Song quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt này của anh thì cô nuốt nước miếng, tỉnh táo lại rồi hỏi: “A Mặc, anh có muốn giải thích hay không?”

“Anh nói đây là anh nhưng anh không hôn cô ta, em có tin không?” Tần Mặc nói xong đưa ảnh chụp cho Tô Song Song, Tô Song Song nhận lấy.

Mặc dù trong nội tâm cô muốn xé nát tấm ảnh này đi, thế nhưng Chiến Bảo Nhi còn đang ở đây nên dù có tức giận nhưng cô vẫn phải nhịn. 

Tô Song Song xem tấm ảnh, nhìn một lúc rồi ném qua một bên, hừ hừ: “Tin! Bởi vì nhiều người muốn anh quá mà.”

Tần Mặc thấy mặt bánh bao của Tô Song Song hơi phồng lên, còn muốn nói lời trái lương tâm nữa nên anh đột nhiên muốn véo mặt của cô, lại thấy hơi buồn cười nữa.

Tần Mặc nghĩ liền làm, duỗi bàn tay thon dài hơi lạnh của mình ra, nhéo nhéo vào khuôn mặt bánh bao của Tô Song Song. 

Tô Song Song đang tức giận, không nghĩ tới Tần Mặc đã không an ủi cô lại còn đùa giỡn cô nữa!

Tô Song Song tức giận, đứng thẳng trên giường, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống quát: “Tần Mặc, anh có còn muốn được tha thứ hay không!”

Tần Mặc nghe vậy liền mỉm cười, Tô Song Song thấy Tần Mặc cười thì ngây người, đã bị sắc đẹp của Tần Mặc mê hoặc nên quên cả nổi giận. 

Chiến Hâm đã biết cách suy nghĩ không giống người thường của Tô Song Song nên không thấy ngạc nhiên, chỉ cần chờ cô phản ứng lại thì sẽ lại nổi giận tiếp.

Thế nhưng Chiến Bảo Nhi không hiểu rõ tính cách của Tô Song Song, cô ta vẫn đang tủi thân ở cạnh nhưng lại không ai quan tâm cô ta! Cuối cùng cô ta không chờ được liền khóc một tiếng, trong chớp mắt đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người.

“Song Song, chỉ là hiểu nhầm mà thôi, đêm đó Tần tổng uống nhiều quá, nhìn tôi tưởng là cô nên chúng tôi mới…” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song lạnh lại, trừng mắt nhìn Tần Mặc rồi quay đầu nhìn Chiến Bảo Nhi, đợi cô ta nói hết. Chiến Bảo Nhi nghẹn ngào, vẻ tủi thân của cô ta làm cho cả Tô Song Song đều cảm thấy không đành lòng.

“Tôi mang thai rồi, ông nội nói sẽ không để yên cho anh!” Khi Chiến Bảo Nhi nói những lời này thì che mặt, khóc càng thêm thương tâm.

Tô Song Song lại bối rối, sững sờ mà nhìn Tần Mặc: “Cô ta nói cô ta mang thai con của anh, anh thấy sao?” 

“…” Tần Mặc cũng không thèm quan tâm, bởi vì trong bốn năm này anh còn chưa say bao giờ, còn lý do là Chiến Bảo Nhi giống với Tô Song Song? Đừng nói chuyện cười có được không!

“Cô cảm thấy cô giống Song Song ở điểm nào mà tôi có thể nhìn cô thành Song Song?” Tần Mặc lạnh lùng hỏi một câu, Bạch Tiêu lập tức sôi nổi châm chọc khiêu khích.

“Đúng vậy, là giống khuôn mặt lưỡi cày của cô, hay là biểu lộ khóc tang cha chết của cô? Cô làm gì có nơi nào giống Nhị Manh Hoa của chúng tôi! Nhị Manh Hoa của chúng tôi là gương mặt bánh bao đó!” 

“…” Tô Song Song rất muốn hình dung lời vừa rồi của Bạch Tiêu là lời khen dành cho cô nhưng nghĩ lại thì hình như có điều gì sai sai.

Cô đứng lên thấy hơi mệt nên lại ngồi xuống, nhìn vào Chiến Bảo Nhi, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Cũng không phải là tính cách của Tô Song Song chín chắn bình tĩnh mà là cô không tin Tần Mặc có thể uống say rồi lên giường cùng người khác nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh trên giường thì cô vẫn khó chịu. 

Chỉ là bài học bốn năm trước để Tô Song Song biết những gì tận mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật, cho nên cô yên tĩnh mà chờ đợi Tần Mặc xử lý chuyện này.

“Ảnh chụp là thật, tôi nhớ rằng lúc đó cô đột nhiên ôm cổ tôi, tôi liền đẩy cô ra, Chiến Bảo Nhi, chẳng lẽ chỉ đẩy một cái thì cô đã có thai rồi sao?”

Hiếm khi Tần Mặc có thể nói nhiều với người mình ghét như vậy, chỉ là nội dung lại rất sắc bén. 

“Điều này… Tần tổng, tôi biết bây giờ Song Song đã trở lại, anh không muốn thừa nhận chuyện này nhưng đứa bé này là của anh mà! Đây là sự thật không thể chối cãi.”

Chiến Bảo Nhi vừa kể vừa khóc lóc, còn chưa kịp nói thêm cái gì thì có một tiếng gầm thét từ ngoài truyền tới: “Tên nhóc Tần Mặc! Làm hại một mình cháu ngoại ta còn chưa đủ sao mà bây giờ còn làm hại cháu gái của ta nữa!”

“…” Bạch Tiêu còn đang ở cạnh xem kịch hay nhưng nghe thấy tiếng hét này thì vẻ mặt cứng lại, sắc mặt nghiêm nghị, đồng cảm mà liếc qua Tần Mặc, sau đó lùi ra đi tới nơi Tiểu Bánh Bao đang ngủ, sợ bé bị đánh thức. 

Tần Mặc nghe thấy cũng nhíu mày, nắm chặt bàn tay của Tô Song Song.

Tô Song Song thờ dài, chỉ có thể hình dung tình hình bây giờ đó là một lớp sóng đã tan thì lại có đợt sóng mới tới.

Chiến lão gia ngồi trên xe lăn đi tới, vừa đi vào thì không khí trong phòng trở nên nóng nực, Chiến Bảo Nhi và Chiến Hâm đều lùi ra bên cạnh, ai cũng không dám nói gì nữa. 

“Chiến lão gia, chỉ vì ngài và Song Song có quan hệ huyết thống thì tôi mới nể tình, cũng không có nghĩa là ngài có thể được đà mà lấn tới!” Tần Mặc cũng không phải là người dễ nói chuyện, vừa mở miệng thì đã cho Chiến lão gia tử một

Chiến lão gia cũng gần được trăm tuổi, nghe vậy liền tức giận, chỉ thẳng mặt Tần Mặc mà mắng: “Thắng nhóc long tóc còn chưa đủ dài đâu!”

Tô Song Song còn đang căng thẳng nhưng khi nghe một già một trẻ ở chỗ này giống như người đàn bà đanh đá cãi nhau thì cô cảm thấy hơi buồn cười. 

Cô nghĩ ngợi rồi đột nhiên muốn học Bạch Tiêu, im lặng ở bên mà xem kịch vui.

“Đưa mấy người này ra.” Tần Mặc nói, khóe mắt nhìn Chiến Bảo Nhi và Chiến Hâm, rồi ánh mắt dừng ở trên người vệ sỹ mới vào, bởi vì hắn đang ôm Tô Dục Tú.

Tô Dục Tú dù sao vẫn chỉ là trẻ con, lúc trước còn bị Chiến lão gia ép ở lại nên hơi sợ hãi, đôi mắt nó hồng hồng nhưng lại cố không khóc. 

Tô Song Song thấy Tô Dục Tú đã rơi vào tay Chiến lão gia thì hơi nóng nảy, làm gì còn ý nghĩ xem kịch hay, cô nhổm dậy còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tần Mặc kéo lại ôm vào trong ngực.

Tô Song Song nghĩ ngợi, cảm thấy mình bây giờ đi qua cũng không tốt, nếu mình không đưa Tô Dục Tú về được mà lại bị họ bắt thì càng không tốt.

“Chiến lão gia, cháu xin ông tha cho cháu đi!” Những lời này của Tô Song Song là thật lòng, thật vất vả cô mới cảm thấy có hi vọng vào hạnh phúc, không nghĩ tới Chiến gia lại tới gây rối, còn bắt con trai của cô không đưa cho cô! 

Khi Chiến lão gia nghe xong lời nói của Tô Song Song thì từ khí phách chuyển thành mềm, nước mắt tuôn rơi, rất đau khổ mà nói: “Song Song, ta muốn đưa con về nhà, Tần Mặc không phải là người tốt, hắn muốn lợi dụng con để lật đổ Chiến gia mà thôi.”

“Con xem, bây giờ nó đã lừa con tìm Bảo Nhi rồi đó, còn làm cho nó có thai nữa, chờ tới khi Chiến gia bị Tần Mặc kiểm soát thì con còn có ngày nào sống dễ chịu nữa! Mọi người sẽ bị thằng nhóc này hại! Ông ngoại vừa nghĩ tới đây thì đau lòng lắm!”

Chiến lão gia nói tới cuối, giống như là nhìn thấy lúc đó vậy, vừa nghĩ tới con cháu mình sẽ trôi qua một cách thảm thương thì nước mắt tuôn rơi, làm Tô Song Song cũng buồn bã khó chịu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui