Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Tô Song Song nhìn thoáng qua Tần Mặc, thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo, cũng rất bình tĩnh thì lại tin tưởng hắn, với lại cô cũng cảm thấy chuyện Tần Mặc và Chiến Bảo Nhi lên giường cùng nhau rất khó tin tưởng được!

Tô Song Song kéo kéo góc áo Tần Mặc, ra hiệu anh đi tới an ủi ông ngoại, bởi vì Tô Song Song thật sự không chịu được.

Nhưng Tần Mặc không để ý tới Chiến lão gia, cũng lười để ý tới ông, trực tiếp nhìn về phía Chiến Bảo Nhi, lạnh lùng nói: “Nếu cô thật sự mang thai thì hãy chờ đứa bé lớn lên rồi kiểm tra.” 

Sắc mặt của Chiến Bảo Nhi hơi trắng, cô biết chuyện này sẽ không giấu được lâu nhưng mà bây giờ đang có sự ủng hộ của ông nội nên cô không cam lòng mà buông tay.

Chiến Bảo Nhi gật đầu: “Còn phải đợi vài tháng nữa.”

“Vậy thì hãy chờ mấy tháng sau rồi nói tiếp, để đứa bé lại, các người có thể đi về rồi.” Tần Mặc giống như là chuyện không liên quan tới mình, lạnh lùng nói. 

Chiến lão gia bị biểu tình khinh thường và ngạo mạn của Tần Mặc chọc giận, gầm lên: “Tần Mặc, tên nhóc con, để Song Song ở lại, ngươi cút đi!”

“Oa! Mẹ!” Nghe thấy tiếng hét của Chiến lão gia tử thì Bánh Bao choàng tỉnh, khi Tô Song Song nghe thấy tiếng khóc của Bánh Bao thì không lo lắng gì nữa mà chạy tới, ôm Bánh Bao vào lòng.

Khi Bánh Bao được Tô Song Song ôm lấy thì nó lại mơ màng mà ngủ tiếp, mút ngón tay, nhìn cực kì đáng yêu. 

Tô Song Song nhìn lại Chiến lão gia, thở dài, cô biết cơ thể ông không tốt, không còn nhiều thời gian, cũng không muốn cãi nhau với ông nhưng cô nhìn thoáng qua Tô Dục Tú đang trong tay họ thì lại không nhịn được.

“Đưa con lại cho cháu.” Ngữ khí của Tô Song Song không tốt, vì khi có chuyện liên quan tới con mình thì cô khó tỉnh táo được.

“Song Song, tới bây giờ mà con còn chưa rõ!” Chiến lão gia tử vỗ vào tay vịn, hét lớn, sau khi hét xong thì lại ho kịch liệt. 

Tô Song Song thấy Chiến lão gia như vậy cũng lo lắng, muốn tới phía trước, thế nhưng lại sợ ông ra lệnh tóm cả cô và đứa bé thì phải làm sao.

Chiến Hâm nhìn thấy Chiến lão gi như vậy thì quay qua nói với Tô Song Song: “Tô Song Song, ông nội đang bệnh, cô đừng có làm ông tức giận nữa!”

Lúc này, Tần Mặc lại giữ chặt tay Tô Song Song, cả người Tô Song Song cứng lại, cô không nhìn Tần Mặc nhưng từ trên tay truyền lại lực độ thì cô thấy Tần Mặc bây giờ rất hồi hộp, bởi vì tay anh vẫn luôn khô ráo mà giờ này đã có chút mồ hôi. 

Tô Song Song liền cảm thấy khó chịu, bốn năm này họ đều là hành hạ lẫn nhau, thời gian trôi qua trong đau khổ, mặc dù hai người còn trẻ thế nhưng Tô Song Song không muốn lãng phí dù chỉ một phút một giây khi hai người ở cùng nhau.

“Ông ngoại, con với Tần Mặc là thật tâm yêu nhau, chẳng lẽ ông thật sự muốn vì thù hận của hai nhà Chiến gia và Tần gia mà chia rẽ con và Tần Mặc sao? Con thật sự yêu anh ấy, nếu không thể ở bên anh ấy thì con sẽ đau khổ cả đời.”

Chiến lão gia nghe xong lời Tô Song Song, mặc dù hơi áy náy và cảm động nhưng vì thù hận đã cắm rễ rất sâu vào trong lòng ông nên ông vẫn thở hổn hển mà không nói câu nào. 

“Chẳng lẽ sự thù hận quan trọng như vậy sao?” Tô Song Song lại hỏi một lần nữa nhưng Chiến lão gia vẫn im lặng.

Tô Song Song hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại một lát sau khi mở mắt ra, cô nắm chặt tay Tần Mặc, đưa hai tay của họ lên.

“Trả con lại cho tôi, tôi và anh ấy sẽ không tách ra nữa, nếu các người cảm thấy không thể đồng ý thì tôi có thể rời khỏi Chiến gia, hai bên sẽ không còn quan hệ gì nữa như vậy thì đã giải quyết được rồi đúng không!” 

“Con! Song Song! Làm sao mà con ngốc như vậy, nếu không có Chiến gia thì nó làm sao có thể quý trọng con được!” Chiến lão gia lo lắng cho Tô Song Song nên nói với giọng khuyên bảo.

“Con tin tưởng anh ấy!” Tô Song Song rất kiên quyết, thái độ rất cố chấp mà nhìn Chiến lão gia tử, sợ ông vẫn không chịu buông tha hai người nên nói thêm một câu: “Kể cả kết quả là tốt hay xấu thì con đều không hối hận, mà con tin tưởng chỉ ở bên anh ấy con mới có hạnh phúc!”

Chiến lão gia nhìn Tô Song Song, hai người đối mặt, hơn nửa ngày sau thì Chiến lão gia tử thở dài, quay đầu nhìn người đang ôm Tô Dục Tú, nói: “Đưa trả thằng bé cho nó!" 

Tô Song Song nghe vậy mắt sáng lên, vội vàng muốn ôm Tô Dục Tú trở về, thế nhưng Tần Mặc ngăn cô lại, tự mình ôm Tô Dục Tú trở về.

Nhìn thấy con của mình trở về thì Tô Song Song yên lòng, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ông nội, làm sao ông lại…” Chiến Bảo Nhi thấy vậy rất khó chịu nên vội vàng hỏi. 

Chiến lão gia lạnh lùng nhìn thoáng qua Chiến Bảo Nhi làm cô ta không dám nói nữa, ông hừ lạnh một tiếng rồi quát: “Việc của Chiến gia còn chưa tới lượt cháu làm chủ, cháu lại còn làm ra sự tình mất mặt như vậy! Đừng nói nữa, càng mất mặt thêm!”

Chiến Bảo Nhi im lặng, cực kỳ tức giận mà nhìn Tô Song Song, Chiến lão gia lại nhìn Tô Song Song, rồi bất đắc dĩ nói: “Chờ tới bụng của Bảo Nhi lớn lên thì ta lại tới tìm hai người.”

Sau khi một đám người này lại đi ra ngoài, Tô Song Song mới cảm thấy hai chân mềm nhũn, mỗi tay cô ôm một đứa bé, lúc này mới cảm thấy cơ thể mình hơi run rẩy. 

Tần Mặc duỗi tay ra vuốt nhẹ mái tóc Tô Song Song, thấy người cô run rẩy thì dùng giọng nói mềm mại an ủi: “Yên tâm đi, có anh ở đây, không ai có thể đưa em và các con đi.”

Tô Song Song ngồi yên một lúc, thấy Bánh Bao lại ngủ say thì đặt bé lên trên giường, hai tay ôm Tô Dục Tú, rơi nước mắt.

“Màn Thầu, mẹ xin lỗi con, luôn để con gặp nguy hiểm!” 

Thật ra Tô Dục Tú vẫn còn đang sợ hãi nhưng khi thấy Tô Song Song khóc thì lại hơi khó chịu, nó cố ý nghiêm mặt lại, vươn tay ra xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Song Song.

Một lát sau nó cắn môi, nói một cách rất miễn cưỡng: “Nếu mẹ muốn ở bên cạnh chú thì con sẽ không phản đối, thế nhưng con vẫn không thích chú.”

Tô Dục Tú có thể chấp nhận Tần Mặc là Tô Song Song đã rất vui mừng rồi, ánh mắt của cô sáng lên, vui tới phát khóc, ôm chặt lấy Tô Dục Tú. 

Tô Song Song vẫn khó có thể nói sự xúc động của mình lúc này, nên cô hôn mạnh Tô Dục Tú một cái, thấy Tô Dục Tú quệt miệng có vẻ khó chịu, cô lại cười cười.

“Chúng ta về nhà đi!” Tần Mặc dùng một tay lôi Tô Dục Tú từ trong ngực Tô Song Song ra, tại sao mình lại cảm giác hơi ghen ghét khi thấy Tô Dục Tú ở trong ngực Tô Song Song vậy?

Tô Dục Tú còn muốn được Tô Song Song ôm một lúc nữa nhưng lại bị Tần Mặc lôi ra, nó đạp đạp một cái tỏ vẻ khó chịu, thế nhưng sự giãy dụa của nó không có tác dụng đối với Tần Mặc. 

Tần Mặc trực tiếp đưa Tô Dục Tú cho Bạch Tiêu, giọng nói vẫn bình thường: “Đứa bé này giao cho cậu, tôi muốn cùng Song Song nói chuyện riêng, nói về những sự tình trong bốn năm nay!”

Tô Song Song lúc đầu còn hơi lo lắng nhưng nghe thấy Tần Mặc muốn nói những chuyện xảy ra trong bốn năm này thì lại cảm thấy hai người đúng là cần nói chuyện, vậy nên gật đầu.

Tần Mặc đưa Tô Song Song về nhà trọ lúc trước họ thuê, Tô Song Song mở cửa ra, thấy phòng vẫn không thay đổi gì, mặc dù bốn năm đã qua đi nhưng cô vẫn quen thuộc những vật trong phòng này. 

Tô Song Song nhìn những cảnh vật quen thuộc này, trong lòng vẫn đang oán hận chính mình, nếu lúc trước mình có thể tin tưởng Tần Mặc thì hai người họ sẽ không phải chịu đựng sự đau khổ này.

Khi Tô Song Song nghĩ vậy thì quay đầu nhìn Tần Mặc, vừa muốn nói xin lỗi thế nhưng Tần Mặc dùng một tay kéo cô lại, một tay khác để lên trên gáy cô, hôn vào đôi môi cô một nụ hôn nồng cháy.

Nụ hôn này rất dài, tới lúc Tô Song Song suýt nữa thì không thở nổi thì Tần Mặc mới buông cô ra, chỉ là cái trán vẫn dán vào trán Tô Song Song. 

“Không phải anh định nói…”

“Đây là việc mà bốn năm qua anh vẫn muốn làm!” Tần Mặc nói nhiều hơn bình thường, hơi thở ấm áp phả lên mặt Tô Song Song làm cô mê mẩn.

Không biết từ khi nào Tô Song Song và Tần Mặc đã lăn trên giường, lúc này cả hai đều không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn dùng cách đơn giản nhất để đền bù bốn năm không có nhau này. 

Tần Mặc đổi phương pháp liên tục giày vò Tô Song Song cả đêm, giống như muốn dùng tất cả sự nhớ nhung của bốn năm qua thả ra ngoài, tới tận sáng ngày hôm sau Tô Song Song mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tần Mặc rất ít khi có được thời gian yên tĩnh này, ôm Tô Song Song nằm yên bình trên giường, chỉ là điện thoại đột nhiên vang lên, anh bực mình đang định tắt máy thì thấy là Bạch Tiêu gọi, suy nghĩ chút rồi vẫn đồng ý nghe cuộc gọi.

Điện thoại vừa nối xong thì Tần Mặc không cẩn thận nhấn vào loa ngoài, chỉ nghe thấy tiếng chửi của Bạch Tiêu từ bên kia: “Con mẹ nó! Tần Mặc, hai đứa bé đã bị cướp đi! Khụ khụ!” 

Tần Mặc nghe vậy thì con ngươi co lại, chưa kịp hỏi lại thì Tô Song Song đã bị đánh thức, nghe thấy vậy liền phản ứng lại, cướp lấy điện thoại, cuống cuồng hỏi: “Ai? Ở đâu?”

Bạch Tiêu không kinh ngạc khi nghe thấy giọng của Tô Song Song, anh ta chui ra khỏi chiếc xe đang bốc khói, lại ho hai tiếng mới lấy lại được giọng của mình, cắn răng nói: “Là Chiến Doanh với Chiến Bảo Nhi!”

Tiếng xe cứu thương truyền tới từ bên kia điện thoại, Tô Song Song vẫn chưa mất lý trí nên hỏi: “Anh không sao chứ?” 

“Tôi không sao, để Tần Mặc đi tìm đứa bé về! Hai người kia cũng không dễ nói như Chiến lão gia đâu, cẩn thận họ ép hai đứa trở về Thượng Hải đó!”

“Hai đứa bé đều bị bắt sao?” Tần Mặc đã tỉnh táo lại, vội vàng hỏi.

“Đúng, Tần Mặc, anh nhanh đi tới vùng ngoại ô đi, tôi đoán là họ tới nhà kho bỏ hoang đấy!” Bạch Tiêu nói xong liền ho sặc sụa, lúc này anh ta không nói được gì nữa. 

Tần Mặc lập tức đứng dậy, cầm quần áo mặc vào người, Tô Song Song hơi sững sờ nhưng cũng vội vàng mặc quần áo, nhưng cả người cô rất đau, cả người mỏi nhừ.

Tới cuối cùng không biết là do lo lắng hay bị đau mà nước mắt của cô tuôn rơi.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song rồi dặn dò: “Em ở nhà đi, anh sợ mục tiêu chính của họ là em…” 

“Không được! Em phải đi, cùng lắm là em chờ ở trên xe!” Tô Song Song đi tới cạnh Tần Mặc, một bước không rời.

Tần Mặc suy nghĩ, muốn để cho Tô Song Song không đi không được, cô ấy không ở cạnh mình thì mình còn lo lắng hơn nên gật đầu, sau đó lại nhét điện thoại của Tô Song Song vào trong tay của cô.

“Để anh lái xe, em gọi điện thoại cho Chiến lão gia, để ông ấy cũng nghĩ cách!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui