Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Editor: Tiện Thần

“Tuy nhiên năng lực tâm lý thừa nhận của ông xác thật cũng khá tốt. Nếu là đổi thành tôi, không bị tức giận đến mức đau tim mới có quỷ.”

Mạc lão gia tử nghiêm túc ở trong đầu phụ họa ảo tưởng một chút, nếu tôn tử nhà mình cùng nhà mình cháu gái ở bên nhau……

Mạc lão gia tử: “………”Đừng nói nữa, cay mắt quá.

Nếu là mấy ngày phía trước Diệp lão gia tử nghe một câu như thế, tất nhiên là muốn cùng Mạc lão gia tử phun tào nặng nhẹ một chút. Nhưng tại giờ này khắc này, nếu đã tiếp nhận đoạn tình cảm của Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch rồi, ông lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Thậm chí Diệp lão còn có tâm tình nói lên nói xuống cùng Mạc lão gia cảm thụ của người vừa là cha vừa là ông nội trong chuyện này.

“Ông đúng là đừng có nói nữa, lúc trước ở tôi còn nghĩ, rốt cuộc là dạng nhân tài như thế nào mới xứng đôi với thằng ba. Hiện tại biết là Tiểu Cửu, trong đầu tôi liền hiện lên ý tưởng hai người này đúng là một loại, ở bên nhau hoàn toàn là nồi nào vung nấy.”

Mạc lão gia tử: “……”

Ông nói lời này cho tôi có cái gì tốt à?




Bên này hai lão gia tử đã đi tới thư phòng nói chuyện, bên kia Mạc Tử Nghiên đã mở cửa phòng Diệp Sơ Dương.

Mạc Tử Nghiên đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thời gian một cái, đã không còn sớm. Nhưng Diệp Sơ Dương vẫn như cũ đem cả người quấn thành một cục trên giường.

Mạc Tử Nghiên: “……”

“Người anh em này, đã mấy giờ rồi, sao cậu vẫn nằm ở trên giường?”

Đều là con gái, Mạc Tử Nghiên cũng không hề bận tâm trực tiếp bổ nhào vào người Diệp Sơ Dương trên giường, sau đó đem chăn đối phương xốc lên. Động tĩnh lớn như vậy nếu Diệp Sơ Dương vẫn không tỉnh thì thật sự là ngủ như chết rồi. Cô chậm rãi mở một con mắt, nhìn chằm chằm người trước mắt nửa ngày, rốt cuộc nhận ra đối phương là ai.

“Sao chị lại ở đây?”

“Chị đến xem cô nha, chị còn tưởng rằng cô bị lão gia tử đánh chết, không nghĩ tới bộ dạng của cô vẫn rất thoải mái nhỉ?”

Mạc Tử Nghiên cười hì hì chọc chọc gương mặt còn phiếm hồng của Diệp Sơ Dương, “Cô gái này, sao làn da của cô lại tốt như vậy?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lười biếng trở mình, đem chăn trùm lên người lần nữa, tiếng nói thong thả, “Thiếu dùng đồ trang điểm nên da như vậy đấy.”


Mạc Tử Nghiên: “……” Nói như cô vậy sợ là chỉ có mỗi cô mới làm được.

Thân là một nữ nghệ sĩ, loại chuyện này quả thực chính là không có khả năng. Cô mắt trợn trắng.

“Được rồi được rồi, không nói đề tài này nữa, nhanh rời giường đi.” Nói chuyện, Mạc Tử Nghiên lại đem cái chăn vừa trùm lên Diệp Sơ Dương xốc ra.

“Chị phải biết là chị rất may mắn khi tôi không có tật cáu giận khi rời giường, bằng không hiện tại chị chính là một khối thi thể rồi.” Diệp Sơ Dương nói khàn khàn mang theo vài phần cảm giác không thanh tỉnh lắm.

Cô cọ cọ chăn, sâu kín xoay người, thẳng tắp nằm ở trên giường, trước mắt chính là Mạc Tử Nghiên.

“Tôi cảm thấy gần đây cơ thể không thích hợp lắm, vô cùng thích ngủ. Nếu không phải chưa làm chuyện gì kia với Diệp Tu Bạch, tôi thậm chí muốn cho rằng mình mang thai.”

Mạc Tử Nghiên: “……”

Trầm mặc hai giây, Mạc Tử Nghiên dùng một loại giọng điệu vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại, “Hai người đã bên nhau đã bao lâu, vì sao còn chưa có chuyện gì? Vậy nguyện vọng làm mẹ nuôi của chị bao giờ mới thực hiện được hả??!”

“Cái này có khó gì, chị có thể tự làm mẹ trước đi, sau đó cho tôi trải nghiệm chút cảm giác mẹ nuôi là thế nào.”

Mạc Tử Nghiên: “……” Mấy lời này sao lại có đạo lý vậy nhỉ?

Chính mình cũng làm mẹ, hình như không phải mẹ nuôi cũng không sao nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận