Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

"Là tôi muốn xem không sai, nhưng thầy cũng không được ăn nói linh tinh vậy chứ?"

"Theo ý của chị, tôi chỉ có thể nói những lời tốt đẹp?" Diệp Sơ Dương cười khẽ một tiếng, giọng nói trong trẻo mang chút mỉa mai nhạo báng: "Chị có thể đưa tiền cho bất cứ ai có mặt ở đây, bảo họ nói những lời dễ nghe cho chị nghe. Tôi nghĩ họ sẽ không từ chối đâu."

Ôn Phi Vũ sau lưng Diệp Sơ Dương nhìn thấy cảnh này, mới đầu anh cũng sững sờ giây lát, sau đó liền không hề do dự bước tới trước mắt Diệp Sơ Dương, cản lại tầm nhìn của cô gái kia.

Thanh niên hai tay khoanh trước ngựa, tức giận cười nhạt: "Cái thứ gì đây? Tới xem bói lại còn có trái tim mong manh dễ vỡ, chị coi mình là công chúa sao?" Nói xong, anh lại làu bàu: "Công chúa còn chưa chắc đã tìm được hoàng tử, nói không chừng chỉ có thể gả cho lão già quốc vương."

Diệp Sơ Dương: "..."

Ờ, thực ra Ôn Phi Vũ nói cũng chả sai.

Câu này rất có đạo lý.

Hơn nữa...

Diệp Sơ Dương đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ, kéo anh chàng to xác cao hơn một mét tám trước mặt sang một bên, ánh mắt nhìn qua mắt kính về cô gái đang tức giận muốn giết người kia: "Tại sao lại không có nhân duyên tốt, lẽ nào trong lòng chị không biết?"

Nói xong, Diệp Sơ Dương xòe tay: "Phá hoại nhân duyên của người khác nhiều lần như vậy, có thể không gặp phải báo ứng sao?"

Diệp Sơ Dương dứt lời, người vây xung quanh tròn mắt, há miệng.

Bọn họ cũng không phải những kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được ý của Diệp Sơ Dương.

Ý của Diệp Sơ Dương chính là cô gái trước mắt chuyên đi làm kẻ thứ ba!

"Người anh em, cậu có thể xem ra được sao?"

Nghe xong, Diệp Sơ Dương cũng không làm lơ lời đối phương nói, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là có thể xem ra được, nếu không tôi bày sạp xem bói làm gì? Có điều chị gái nhìn tướng mặt không ra sao này hình như không muốn tin."

"Rõ ràng là nói nhăng nói cuội! Trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy, không lẽ..."

Cô gái nghe thấy Diệp Sơ Dương nói "phá hoại nhân duyên của người khác", sắc mặt lập tức tái nhợt! Cô ta không thể ngờ rằng thầy bói nhìn có vẻ ít tuổi trước mặt lại có thể xem chuẩn tới vậy.

Tuy nhiên, trước mặt nhiều người thế này, sao cô ta có thể thừa nhận việc làm mất mặt thế chứ?

Cô ta lập tức chỉ tay về phía mũi cậu thiếu niên định phản bác, song Diệp Sơ Dương không cho cô ta cơ hội đó.

"Nhưng người ta không làm những việc dại dột, vì thế có thể chuyển nguy thành an. Nhưng chị thì khác." Diệp Sơ Dương vừa nói, nụ cười trên môi càng rạng rỡ: "Dù sao thì con người độc nhất vô nhị, đâu phải dập khuôn ra đời, có phải không?"

"Phụt..."

Mọi người bật cười vì câu nói của Diệp Sơ Dương.

Không ngờ người anh em này cũng thật hài hước.

Thế là trong đám đông lại có một người nữa bước ra, đẩy cô gái đang mặt đỏ như gấc sang một bên, mỉm cười nói: "Người anh em, hay là thầy cũng xem cho tôi một quẻ? Tiền trả cho thầy đây!"

Nói xong liền đưa chín tờ một trăm tệ tới trước mặt Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương không nhận, cô mỉm cười tươi tắn nói: "Chú khách sáo quá. Sư môn có luật, lần xem bói đầu tiên của thứ bảy sẽ không lấy tiền."

"Thầy giỡn mặt tôi à?" Cô gái kia nghe vậy liền nổi đóa, đi giày cao gót "tạch, tạch, tạch" vô cùng khí thế đứng trước mặt Diệp Sơ Dương. Kết quả bị vệ sĩ lâm thời Ôn Phi Vũ che chắn rất kỹ càng...

Diệp Sơ Dương ngước mắt lên nhìn cô ta: "Chỉ là tôi thấy chị ngứa mắt thôi!" Nói xong cô liền quay sang mỉm cười với người đàn ông trung niên trước mắt: "Mời chú..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui