Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

“Tôi có người bạn làm việc ở bên Cra, nghe nói giải đặc biệt lần này chính là thư mời từ chính phủ nước M.”

Ôn Phi Vũ biết Diệp Sơ Dương có hứng thú với cái này nên tận dụng hết mọi khả năng để nói những thông tin mà mình biết cho đối phương.

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Diệp Sơ Dương lười biếng dựa vào lưng ghế rồi tiện tay đưa lên kéo kéo cổ áo nỉ, cằm cô hơi ngước lên: “Cra lại còn có quan hệ với cả chính phủ nước M nữa cơ à?”

Cra mà Diệp Sơ Dương nói tới là một câu lạc bộ, cái tên này khởi nguồn từ một từ đơn trong tiếng Anh “Crazy”. Khá có tiếng trong giới đua xe bất hợp pháp.

Câu lạc bộ Cra có tay đua xe chuyên nghiệp tham gia thi đấu chính thức và có cả tay đua xe tham gia hoạt động đua xe bất hợp pháp. Nhưng bất luận là tay đua ở giới nào thì cũng chỉ có một mục đích duy nhất...

Ẵm tiền.

So với đua xe chính quy thì việc đua xe bất hợp pháp như thế này còn có thể ẵm được nhiều tiền hơn. Cra ở mảng này làm cực kỳ tốt.

Bình thường, các cuộc thi đua xe quy mô lớn ở Đế Đô đều do Cra tổ chức, thêm vào đó là phía sau có người chống lưng nên mỗi cuộc đua xe bọn họ tổ chức đề có quy mô cực lớn. Nếu cứ nhất định phải có một thư mời làm phần thưởng thì cũng chẳng phải là điều gì lạ lùng.

Thế nhưng bọn họ lại chịu chi tới vậy sao?

Ôn Phi Vũ cũng chẳng phải đồ ngốc, dĩ nhiên cậu ta nghe ra được ngụ ý trong lời nói của Diệp Sơ Dương.

Có điều chuyện này cậu ta cũng không rõ lắm.

“Đại sư, chẳng phải thầy biết xem tướng sao? Tới lúc đó thầy vớ đại một người mà xem là được rồi. Huống hồ chúng ta cũng chẳng lấy được giải quán quân.”

Lời này quả thực không phải Ôn Phi Vũ nói bừa.

Chỉ tính riêng tuyển thủ của Cra thôi cũng đủ khiến bọn họ đau đầu rồi, thêm vào đó còn cả một đống đại thần máu mặt từ nơi khác đột nhiên nhảy đến nữa, đừng nói tới việc giành ngôi vị quán quân, đến ngay cả top 10 bọn họ cũng đừng mong có phần.

Ôn Phi Vũ lúc này hiển nhiên chẳng ngờ rằng, thực ra vị Diệp đại sư mà hắn mở mồm gọi cũng có thể tính vào loại “đại thần máu mặt đột nhiên nhảy ra”.

Dù sao thì Diệp Sơ Dương cũng được xếp vào hàng chuyên nghiệp.

Diệp Sơ năm đó vốn chẳng phải là người có tính cách trầm lặng, bảo cô yên vị ở Huyền Môn nhiều năm lại càng là chuyện không thể. Vì vậy mà sư phụ của Diệp Sơ liền đưa cô ra ngoài.

Mối quan hệ của Huyền Môn lớn tới nhường nào thì có lẽ chỉ có vài nhân vật chủ chốt của Huyền Môn mới biết được.

Đến ngay cả nhà buôn vũ khí có tiếng nhất trên thế giới, hoàng thân quốc thích, chính khách, thậm chí là trùm cướp biển cũng từng là khách hàng của bọn họ.

Và sư phụ của Diệp Sơ giao Diệp Sơ cho bọn họ.

Đúng vậy, Diệp Sơ có thể coi là chuyên nghiệp ở rất nhiều phương diện.

*

Sau khi trở về căn hộ số 9 Diệc Uyển, Diệp Sơ Dương nghe lệnh xách một túi nguyên liệu thức ăn về chung cư của mình.

Bởi lúc này vẫn sớm nên cô nhét thức ăn vào trong tủ lạnh rồi về phòng ngủ tắm rửa nghỉ ngơi.

Ai ngờ rằng cô ngủ một giấc đến tận tám giờ tối.

Khi Diệp Sơ Dương bò dậy, cả người cô cứ mơ mơ màng màng.

Khi cô liếc nhìn vào điện thoại, vừa nhìn thấy đồng hồ trên màn hình hiển thị bắt đầu bằng con số “8” thì khoé miệng thiếu niên giật giật, cô không chút do dự bật phắt người xuống giường tắm rửa rồi phi “Tưng! Tưng! Tưng!” xuống nhà bếp nấu cơm.

Một tiếng sau, sau khi bày tất cả đồ ăn lên trên bàn thì Diệp Sơ Dương đi gõ cửa phía đối diện.

Lúc này, Túc Nhất đang ở phía sau Diệp Tu Bạch, anh ta có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ Tam gia nhà mình, quả thực là muốn khóc mà không ra nước mắt.

Cửu thiếu chẳng có chút tăm tích gì thì thôi đi, nhưng Tam gia nhà họ cứ nhất quyết sĩ diện chịu khổ, anh không muốn để Cửu thiếu nhìn ra việc bản thân đang gào khóc đợi ăn.

Thật đúng là chán sống mà!

Đang nghĩ ngợi, chuông cửa đột nhiên vang lên. Khoảnh khắc này con mắt của Túc Nhất bỗng loé lên ánh sáng trong tích tắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui