Edit: Mítt
Beta: Kỳ Vân
5 giờ rưỡi.
Một chiếc Bentley màu đen ngừng ở trước cổng trường Nhạc Tư.
Hoa Khâm ngồi bên trong xe, chờ Trương Thanh đi đón Thượng Dật Cảnh về, vẻ mặt lạnh nhạt không giống như người thật.
Khoảng mười phút sau, Trương Thanh mở cửa xe, khi Hoa Khâm nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt bà cứng đờ, khó chịu.
Hoa Khâm không khỏi hơi híp mắt, khí thế cả người lập tức trở nên nguy hiểm, cô chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, tẻ nhạt.
“Tiểu thiếu gia đâu?”
“Tiểu thiếu gia không có trong trường... Cô giáo nói thằng bé đi rồi.” Dì Thanh hãi hùng khiếp vía nói xong câu này, sợ hãi chờ thừa nhận lửa giận của Hoa Khâm, nhưng nửa ngày cũng chưa thấy cô phản ứng.
Bà nhịn không được ngước mắt nhìn thoáng qua, lại thấy Hoa Khâm cong môi cười đến cao quý, dáng vẻ kia một chút cũng không giống như đang tức giận.
“Mang tôi đi gặp cô giáo.”
Hả?
Trương Thanh sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Hoa tổng người đây là?”
“Mang tôi đi gặp.” Hoa Khâm lặp lại lần nữa, giọng nói chứa đựng một tia tàn nhẫn.
Trương Thanh không dám nói tiếp.
Bà gật đầu, đứng ở một bên, chờ Hoa Khâm ra ngoài.
Thiếu gia còn nhỏ lại đi lạc một mình, người làm anh này một chút cũng không nóng nảy, ngược lại muốn đi gặp nữ giáo viên. Hoa Khâm yêu thương Hoa Thuần ở đâu chứ, rõ ràng chỉ là làm bộ.
Nhưng trường học cách xa biệt thự, ít nhất phải đi hơn một giờ. Bên ngoài lại có nhiều người, một đứa nhỏ mười tuổi rất dễ dàng bị bắt cóc.
Trong lòng Trương Thanh lại thêm bất đắc dĩ.
Bà đi đến cửa văn phòng giáo viên, đang chuẩn bị lễ phép gõ cửa, lập tức nghe được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện, giọng nữ kia vô cùng quen thuộc, chính là nữ giáo viên đã nói với bà rằng thiếu gia Hoa Thuần tự mình đi mất.
“Tiểu Thuần, lát nữa em dọn đồ vật đến nhà cô ở trước đi, cứ trốn tránh ở trường học như vậy cũng không phải cách.”
“Cảm ơn cô giáo... Không cần đâu, em có nơi ở rồi.” Thượng Dật Cảnh nói chuyện rất nhanh, hắn không biết vì sao, luôn có cảm giác chẳng lành, thúc giục hắn nhanh rời khỏi đây.
Trương Thanh cả kinh, ức chế không được ngạc nhiên đang dâng lên trong lòng.
Thì ra tiểu thiếu gia không đi lạc, chỉ là không muốn quay về cái nhà này thôi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, lúc nào cũng đi theo một người nguy hiểm, tiểu thiếu gia cũng quá khổ rồi... Nhưng nếu bây giờ bị phát hiện, tiểu thiếu gia nên làm sao đây?
Khóe mắt Trương Thanh nhìn về phía chàng trai đang đứng ngược sáng cách bà ba mét, cả người lộ ra một cổ khí chất cao quý rụt rè... Mấy ngày nay tính tình của Khâm thiếu gia cũng tốt lên không ít, nhưng ai biết bạo quân thay đổi thất thường này có thể phát bệnh lại hay không.
Lúc bà còn đang suy nghĩ, Hoa Khâm đã không còn kiên nhẫn bước về phía trước, tránh thân thể của Trương Thanh, đẩy cửa đi vào.
Thượng Dật Cảnh nghe thấy tiếng động nên nhìn qua, đồng tử co rụt lại, sau đó bất động thanh sắc trốn sau lưng nữ giáo viên, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Hoa Khâm không bất ngờ khi thấy được bóng dáng của Thượng Dật Cảnh, cô làm lơ phản ứng của hắn, hoặc là nói, căn bản không thèm để ý phản ứng của Thượng Dật Cảnh.
Giọng nói so với bình thường không có gì khác nhau, chỉ là âm cuối có chút lạnh lẽo: “Hoa Thuần, trở về.”
Nữ giáo viên kia hơi xấu hổ, dừng một chút, mới hỏi: “Xin hỏi anh là?”
“Tôi là anh trai của nó, cãi nhau với nó nên nó trốn tránh không chịu về nhà với tôi, cô giáo, đã gây phiền phức cho cô rồi.” Hoa Khâm nói mấy câu đã giải thích rõ ràng nguyên nhân phản ứng này của Thượng Dật Cảnh, làm người ta nhìn không ra chỗ sai.
Nữ giáo viên còn hơi chần chờ, nói cho cùng thì những miệng vết thương trên người đứa nhỏ cũng là sự thật, nhưng một người khiêm tốn có lễ như vậy, cũng không giống như người bạo hành gia đình...
11/6/2019