Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 109: Phiên ngoại 2.
 
Từ sau khi Lục Viễn sinh ra liền được mọi người chung quanh yêu thích.
 
Miệng của bé rất ngọt, tuy rằng là bé trai nhưng vẫn dỗ các dì xung quanh tâm hoa nộ phóng.

 
Gọi chị Lâm Thanh, gọi chị Cố Y.
 
EQ bậc này, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn thấy không giống mình, lại càng không giống Lục Ly.
 
Anh khi còn nhỏ cũng không bướng như tiểu tử này, Lục Viễn là cung song tử, tính cách có tính hai mặt, lúc ngoan ngoãn, vô cùng an tĩnh, đến lúc không ngoan ngoãn, đánh nhau gì cũng có.
 
Nguyễn Nhuyễn đau đầu không thôi.
 
Mà Lục Ly, càng không thích tiểu tử này.
 
Bởi vì bé vẫn luôn cướp vợ của mình.
 
Tên Lục Viễn là Nguyễn Nhuyễn lấy, bởi vì cô thích Chu Uyên trong < Con mèo cuối cùng >, nhưng lấy cùng một tên thì không tốt lắm, cho nên lấy một tên đồng âm.
 

Lục Viễn vào lúc hai ba tuổi, cũng đã biết xem sắc mặt hành sự.
 
Lục Ly thỉnh thoảng sắc mặt không tốt lắm, bé liền biết được đi tìm Nguyễn Nhuyễn tìm kiếm an ủi.
 
Lục Ly đúng thật có tức cũng không thể phát ra với tình huống này.
 
“Lục Viễn.”
 
“Ba ba làm sao vậy?” Lục Viễn đang cúi đầu chơi đồ chơi, nghe tiếng phía sau liền quay đầu nhìn.
 
"Con có muốn giống các bạn nhỏ khác đi học không?" Lục Ly nghĩ tới phương thức tốt nhất để Lục Viễn cách xa vợ của mình ra chỉ có đưa bé đến nhà trẻ, một ngày chỉ ở nhà vào buổi tối, cũng không cần thời thời khắc khắc dính vào Nguyễn Nhuyễn.
 
Ánh mắt Lục Viễn hơi sáng lên, mặt bé di truyền từ Nguyễn Nhuyễn, có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc không cười, nhìn qua rất là ngạo kiều, nhưng cười, liền ngốc ngốc đánh yêu, mà Nguyễn Nhuyễn cùng mấy người Cố Y, còn có mẹ Lục Ly, hoàn toàn không có năng lực chống cự với hai má lúm đồng tiền của bé kia.
 
Bé con đáng yêu mềm mại như vậy, cho dù là bé trai, cũng rất được người thích.
 
Mà Lục Ly cũng giống vậy, một khi nhìn vào gương mặt tươi cười của bé, Lục Ly liền không nổi giận được.
 
"Nhà trẻ có gì ạ?"
 
Lục Ly nghĩ nghĩ nói: “Cái gì cũng có, con thích cũng có."
 
Lục Viễn suy nghĩ giây lát: “Ba ba có phải đang gạt con không vậy."
 
“Không có.”
 
"Vậy con hỏi mẹ rồi lại trả lời ba."
 
Lục Ly: “…… Mẹ con đêm nay không về nhà."
 
Lục Viễn nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ: "Không có đâu, mẹ nói đêm nay sẽ về á." Vừa dứt lời, cửa liền bị mở ra, Nguyễn Nhuyễn xuất hiện trong tầm mắt hai người.
 
Đối mặt với hai ánh mắt, Nguyễn Nhuyễn hơi sửng sốt: "Sao vậy? Nhìn em làm gì?"
 
Lục Ly hơi ngừng, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: "Không phải nói tối nay không về nhà sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, cười: "Ừ, nhưng buổi tối đạo diễn nói cảnh diễn của em chuyển đến ngày mai, nên em về thôi."
 
Lục Ly: "...... Vì sao anh không biết, con trai biết?"
 
Nguyễn Nhuyễn cười gượng: "Em nói với con."
 
Lục Ly bị xem nhẹ tỏ vẻ vô cùng không vui.
 
Còn Nguyễn Nhuyễn chỉ có thể cười gượng hai tiếng xin lỗi.
 
Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Lục Ly: "Lục Ly.”
 
"Ừ?"
 
"Có tổ tiết mục hôm nay tìm em."
 
Lục Ly nhướng mày, chờ cô nói tiếp: "Muốn hỏi anh có muốn đưa theo con trai tham gia gameshow kia không."
 
Lục Ly: “…… Không đưa."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trừng Lục Ly: "Anh sao lại cự tuyệt nhanh vậy chứ?"
 
Lục Ly sờ sờ mũi nói: "Con chắc không muốn ra ngoài cùng ghi hình với anh đâu."
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía con trai mình, hỏi: "A Viễn, con muốn ra ngoài cùng ghi hình với ba ba không, đi chơi đấy, đi du lịch."
 
Lục Viễn: “…… Mẹ cũng đi sao?"
 
"Mẹ không đi, nhưng mẹ có thể thấy con cùng ba ba trên TV nha, con muốn đi không?"
 
Lục Viễn lanh lợi hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Mẹ muốn Viễn Viễn đi sao?"
 
"Muốn."
 
Lục Viễn gật đầu nói: “Mẹ muốn con đi, con đi vậy."
 
Lục Ly một bên thật lòng cảm thấy, mình còn không bằng con trai mình.
 
Đến cuối cùng, chuyện tiết mục này liền quyết định.
 
Lục Ly cùng con trai mình tham gia chương trình < tràn ngập tình thương của cha > này.
 
*
 
Lúc các fans biết Lục Ly muốn mang theo con trai tham gia chương trình, gần như muốn điên lên.
 
Điên cuồng ở trên mạng đánh call cho hai người, còn có không ít đề tài được tạo ra.
 
【 Chờ mong đại nam thần mang tiểu nam thần tham gia chương trình, thật muốn biết cuộc sống của hai cha con bọn họ thế nào, cuối cùng có thể thấy được rồi!!! 】
 
【 a a a a a a a con trai Lục Ly đấy, trước kia chỉ được nhìn thấy bóng lưng, ngay cả chính diện cũng chưa, muốn biết bé như thế nào, có phải cũng soái khí như Lục Ly không vậy!! 】
 
【 Đừng cản mị, mị phải đi trộm con trai của Lục Ly!!! Nghe nói lớn lên rất đẹp trai, hơn nữa miệng siêu ngọt, mị là mị nghe thân thích trong nhà nói đấy, bọn họ từng tiếp xúc với con trai Lục Ly!! 】
 
【 Khi nào bắt đầu quay vậy, nhanh nhanh phát sóng chút được không. 】
 
【 Như trên, chờ chương trình phát sóng. Hoặc spoilers trước cũng được. 】
 
……
 
Tin tức vừa đăng lên, Lục Ly cùng Lục Viễn chưa lộ diện liền lên hot search Weibo.
 
Còn đạo diễn tổ tiết mục, với độ hot trước khi chương trình phát sóng, cười không khép miệng được.
 
Hắn biết, chỉ cần có Lục Ly gia nhập, liền không cần lo lắng chương trình không có nhân khí.
 
Quả nhiên, vừa mới tiết lộ những thành viên tham gia liền có không ít người chờ mong gameshow này.
 
Buổi sáng hôm đó Lục Ly cùng Lục Viễn ra cửa ghi hình, Lục Viễn cứng rắn ôm chân Nguyễn Nhuyễn, khóc nức nở.
 
Ban đầu còn đáp ứng dễ dàng, nhưng thật sự ra ngoài với Lục Ly, bé liền không muốn.
 
Nguyễn Nhuyễn nhẫn nại, dụ dỗ, đến cuối cùng Lục Ly hết cách, cũng chỉ có thể ôm con trai mình, ra ngoài quay.
 
Lúc lên xe, cuối cùng cũng không khóc nữa.
 
Lục Ly nhướng mày, nhìn con trai mình: "Con vừa rồi cố ý?"
 
Lục Viễn ừ hử một tiếng: "Ba ba."
 
"Nói."
 
"Mẹ vừa mới hôn con đấy."
 
Lục Ly: “……” Sắc mặt không quá vui sướng.
 
Lục Viễn không sợ chết tiếp tục bổ một đao: "Nhưng mẹ lại quên hôn ba."
 
Nghe vậy, Lục Ly liếc mắt qua: "Câm miệng."
 
"Ba ba có phải lại ghen tị không? Tiểu tỷ tỷ Cố Y nói, ba ba là một bình dấm chua, ba thấy có đúng không?"
 
Lục Ly thật sự bị con trai mình chọc tức muốn nổ tung.
 
"Con có thể yên lặng chút không?"
 
Lục Viễn bẹp bẹp miệng, nhìn ba ba, yên lặng à một được: "Được thôi, con biết ba thật sự nổi giận rồi."
 
Lục Ly: “……”
 
Nếu như không phải là con ruột, anh thật sự muốn ném tiểu tử này xuống xe.
 
Cứ như vậy bắt đầu quay, ba ngày qua đi, Lục Ly cùng Lục Viễn về nhà.
 
Lục Viễn ôm Nguyễn Nhuyễn khóc rống nửa giờ, lên án hành động ác độc của Lục Ly lúc ghi hình.
 
Còn Lục Ly, mặc cho con trai mình oán giận, dù sao anh mặt đầy đắc ý nhìn, dưới ánh nhìn căm tức của vợ, yên lặng vào phòng bếp nấu cơm cho hai người.
 
Lần đầu tiên ghi hình, kết thúc trong tiếng khóc thút thít của Lục Viễn.
 
Đến lần thứ hai, lần thứ ba, hai người coi như dần dần sống chung vui vẻ không ít, về đến nhà, Lục Viễn cũng nguyện ý tìm Lục Ly hỏi chuyện.
 
Nguyễn Nhuyễn vô cùng cao hứng với sự biến hóa này.
 
Một tháng qua đi, chương trình chính thức phát sóng.
 
Đêm phát sóng đó, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly còn có Lục Viễn, một nhà ba người ngồi ở trên sô pha xem TV.
 
Khuôn mặt đáng yêu của Lục Viễn vừa xuất hiện gần như manh hóa tất cả mọi người.
 
Nhiệm vụ trong chương trình đều do hai người hoàn thành, mà Lục Viễn mới chỉ hơn ba tuổi, toàn bộ hành trình Lục Ly đều không ôm bé, vẫn luôn để bé tự đi, Lục Viễn cũng ngoan, dù sao cũng là một nam tử hán, ngoài nũng nịu trước mặt Nguyễn Nhuyễn ra, những lúc khác thật ra rất hiểu chuyện cũng rất nghe lời.
 
Sau khi xem tập đầu tiên, Nguyễn Nhuyễn có ý kiến khá lớn với Lục Ly.
 
“Lục Ly.”
 
"Hử?"
 
"Lúc con trai khóc sao anh không an ủi con?"
 
Lục Ly nhướng mày, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Viễn cười: "Con nhớ em, anh nên an ủi thế nào chứ?" Anh vô cùng ủy khuất nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Anh cũng nhớ em đấy."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Rất tốt, không nóng nảy.
 
Cô thay đổi đề tài: "Vậy lúc Lục Viễn đi lấy bữa ăn sáng, các ba ba khác đều đi, sao anh lại không đi?"
 
Lục Ly bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm nói: "Con là nam tử hán, tổ tiết mục cũng nói đứa trẻ tự đi, anh đi theo làm gì?"
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Anh không quan tâm tới con trai chúng ta."
 
Nghe vậy, Lục Ly thừa nhận.
 
"Đúng vậy, anh chỉ quan tâm đến em thôi."
 
Nguyễn Nhuyễn ho khan, liếc nhìn anh: "Nói cho đứng đắn."
 
Lục Ly bật cười, cong cong môi, vươn tay xoa xoa đầu con trai mình hỏi: "Ba trong chương trình từng mắng con sao?"
 
“Không có.”
 
"Vậy ba ba có chỗ nào làm không tốt sao, ví dụ như không cho con nấu cơm không có con tắm rửa, có sao?"
 
Lục Viễn thành thành thật thật trả lời: “Không có.”
 
Bé ngửa đầu nhìn mẹ mình, kéo tay Nguyễn Nhuyễn nói: "Mẹ ơi, thật ra ba ba rất tốt với con đó, tốt hơn ở nhà kìa, ít nhất sẽ không gạt con mẹ đêm nay sẽ không về nhà, cũng sẽ không gạt con nói con tự ngủ một mình đấy."
 
Nguyễn Nhuyễn cười khổ không thôi.
 
Chương trình vừa phát sóng, đêm đó cha con Lục Viễn cùng Lục Ly liền lên hot search.
 
Fans vô cùng yêu thích Lục Viễn ngoan ngoãn.
 
【 a a a a a a ông giời ơi, Lục Viễn sao có thể đáng yêu như vậy chứ, cười rộ lên kìa, ui ui yêu quá đi!! Tuy rằng hình dung như vậy không tốt lắm, nhưng đẹp quá má ôi! Rất thích bé con, mới hơn ba tuổi đã tự lập như vậy! 】
 
【 Lọt hố Lục Viễn, một đứa bé mới hơn ba tuổi, lời nói ra lại không chút trẻ con, ngược lại rất lão luyện, muốn biết Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly giáo dục con cái như thế nào, sao lại dạy tốt như vậy. 】
 
【 Chỉ có mình tui cảm thấy Lục nam thần ở nhà, đều đấu trí đấu dũng với con trai mình thôi sao, hai người thế mà vì Nguyễn Nhuyễn hôn hôn mà ghen tị, thật đáng yêu quá đi, nam thần có phải luôn ăn giấm của con trai mình không vậy, sự đối lập này đáng yêu chết mất. 】
 
【  Lầu trên nói đúng đấy, tui cũng thấy như vậy, quá đáng yêu, thật là thích mà. 】
 
......
 
Cả đêm bình luận về Lục Ly cùng Lục Viễn, còn có Nguyễn Nhuyễn rất nhiều rất nhiều.
 
Đêm đó lúc Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy, bị mọi người làm cho giật mình.
 
Mặc dù vẫn luôn biết Lục Viễn rất đáng yêu, nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên lộ mặt sẽ được nhiều cô dì chị em yêu thích như vậy.
 
Ngay cả mẹ Lục cũng nhắn tin cho Nguyễn Nhuyễn, nói Lục Viễn quá ngoan quá đáng yêu.
 
Còn Lục Viễn, lúc này đang ăn vạ trong ngực Nguyễn Nhuyễn, tranh sủng với Lục Ly.
 
“Ba ba.”
 
“Nói.”
 
"Ba vì sao lại muốn ngủ cùng mẹ vậy."
 
"Mẹ con là vợ ba, ba không ngủ với vợ ba chẳng lẽ ngủ với con sao?"
 
Tiểu đại nhân Lục Viễn tựa như lắc đầu: "Vậy cũng không cần đâu, con không muốn ngủ cùng ba, con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi."
 
Lục Ly: “…… Con lớn như vậy, đừng ngủ với mẹ nữa."
 
"Ba ba cũng lớn như vậy, còn ngủ với mẹ con thì sao."
 
Lục Ly: “…… Con lý giải sai rồi, đây là vợ của ba."
 
Lục Viễn chớp chớp mắt: "Đây là mẹ của con."
 
Hai người tranh chấp vấn đề này không buông.
 
Nguyễn Nhuyễn ở một bên nhìn bọn họ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
 
Sau khi kết hôn, có con, thật lòng cảm thấy trong cuộc sống có những cuộc cãi nhau nhỏ, những câu chuyện nhỏ như vậy, đều tràn ngập vui thú.
 
Cho cuộc sống bọn họ tăng thêm không ít sức sống.
 
Nguyễn Nhuyễn rất thích Lục Viễn, cũng rất thích bộ dạng giảng đạo lý của Lục Viễn cùng Lục Ly.
 
Cô nhu hòa nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, vô cùng hạnh phúc.
 
"Mẹ."
 
"Ừ?" Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn Lục Viễn gần trong gang tấc, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Lục Viễn chui vào trong ngực cô, hỏi: "Ba ba có phải rất không nghe lời không."
 
"Sao lại nói như vậy chứ?"
 
Lục Viễn nói: “Lớn như vậy còn muốn ngủ với mẹ, một chút cũng không hiểu chuyện.
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt bé, cười hỏi: "Ai nói với con vậy?"
 
"Dì Cố Y ạ."
 
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Dì Cố Y còn nói gì nữa?"
 
"Dì Cố Y còn nói con phải ngủ với mẹ thật nhiều, để ba ba ăn nhiều giấm, có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”
 
Nguyễn Nhuyễn ôm con trai mình không nhịn được mà cười, mà Lục Ly lúc này cả khuôn mặt đều đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau cách Cố Y xa một chút.”
 
"Vì sao ạ?"
 
"Không vì gì hết."
 
Lục Viễn còn đang tò mò truy hỏi, vì sao phải cách Cố Y xa một chút.
 
Lục Ly ngược lại trực tiếp ôm người lên nói: "Đã đến giờ con nên về ngủ rồi."
 
Lục Ly giãy giụa, không muốn rời đi.
 
"Con không đi đâu, đêm nay con ngủ cùng mẹ cơ."
 
“Không thể.”
 
Lục Viễn giãy giụa không có kết quả, bị Lục Ly ôm đi ra ngoài, vào phòng đối diện.
 
Một lát sau, Lục Ly mới trở lại phòng.
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh cười, không nhịn được nói: "Anh so đo với con làm gì chứ?"
 
Lục Ly ừ hừ một tiếng, "Con cũng không còn nhỏ, quỷ lanh lợi."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Đó cũng là một đứa bé mà."
 
Lục Ly ừ một tiếng, hôn hôn khóe môi cô nói: "Con trai quá ầm ĩ."
 
“A?” Nguyễn Nhuyễn trong lúc nhất thời không hiểu ý của Lục Ly.
 
Lục Ly cười khẽ, trực tiếp khẽ cắn môi cô nói: "Chúng ta lại sinh một bé gái đi, tiểu công chúa rất ngoan đấy."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Đêm còn dài, bất kể có con gái hay không.
 
Nguyễn Nhuyễn đều tin tưởng, gia đình bọn họ thật sự rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
 
Cô cảm ơn tất cả mọi thứ cô có được hiện tại, mà cô cùng Lục Ly, sẽ còn tiếp tục duy trì sự hạnh phúc này, tiếp tục bước đi.
 
Cho đến vĩnh viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui