Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 25: Nhiệm vụ thứ mười ba.
Bên ngoài phòng thay quần áo, yên lặng.
Khách ở tầng hai vốn rất ít, Trần Nặc còn có hai nhân viên cửa hàng đều ở bên kia, cũng im lặng không ai nói chuyện.
Tiếng của Lục Ly, cứ như vậy nhẹ ngàng rơi vào tai cô.
Nghe giọng nói cưng chiều, cùng tên gọi kia, người Nguyễn Nhuyễn run run, cứng ngắc chậm rãi thả móng vuốt xuống, ngồi ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Lục Ly.

Cô không biết, Lục Ly sẽ trừng phạt chính mình không nghe lời như thế nào.
Nghĩ nghĩ, trước khi Lục Ly trừng phạt mình, Nguyễn Nhuyễn đến gần Lục Ly, dựa vào trên chân anh, móng vuốt đặt ở trên giày anh, cọ cọ: "Meo."
Khóe môi Lục Ly hàm chứa một nụ cười nhẹ, vươn tay gãi gãi đầu cô, thấp giọng dò hỏi: "Tự làm nũng ta?"
"Meo." Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời mong đợi nhìn Lục Ly.
Lục Ly cười khẽ, cong cong môi, cũng không để ý cô.
Trực tiếp đứng lên, nhìn vào trong gương, coi như hài lòng.
Nguyễn Nhuyễn cũng vẫn luôn ngửa đầu nhìn, nhìn Lục Ly như vậy, cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.
Lục Ly nhìn, kích cỡ khá thích hợp.
Đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào tiếp tục thay bộ khác, bước chân hơi ngừng, nhìn móng vuốt mèo đang bám lên quần mình, dở khóc dở cười.
Suy nghĩ một chút, Lục Ly dứt khoát mở cửa ra, thấp giọng nói: "Vào đi."
Đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, vui sướng đi theo Lục Ly vào phòng thay đồ.
Cô mong đợi nhìn Lục Ly.
Lục Ly bật cười, vươn tay nhéo lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Đúng là con mèo nhỏ háo sắc." Dừng một chút, anh hỏi: "Như vậy là muốn nhìn ta thay quần áo?"
"Meo."
Đương nhiên muốn chứ, đây chính là nhiệm vụ của mình, sao có thể không muốn.

"Meo."
"Meo meo."
Cô đặc biệt hưng phấn, đi vòng quanh bên chân Lục Ly, kêu.
Lục Ly nhìn, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, thấp giọng quở mắng: “Không thể kêu, lại kêu ta liền ném mày ra ngoài.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Ủy khuất cúi thấp đầu, cô cũng chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm tình đang kích động của chính mình thôi mà.
"Meo."
Lại kêu một tiếng nữa, sau đó tầm mắt nhìn Lục Ly, cô ngoan ngoãn đi tới cửa phòng thay đồ, an tĩnh ngồi xuống ở chỗ kia, ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly.
Không thể không nói, nhất cử nhất động của Lục Ly đều phá lệ hấp dẫn người.
Anh cũng không quản Nguyễn Nhuyễn, trực tiếp duỗi tay cởi cúc áo sơ mi, ngón tay thon dài, gò má hơi cúi thấp, sườn mặt anh tuấn, lông mi thỉnh thoảng hơi rung, tầm mắt Nguyễn Nhuyễn từ trên mặt anh, chuyển qua cúc áo trên sơ mi.
Lục Ly cởi cúc áo không nhanh, ngược lại có một cảm giác thong thả ung dung.
Một tay nắm cúc áo, một tay khác cởi bỏ, từ trên mà xuống, từng cái từng cái, hai mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn thẳng.
Đang nhìn đến Lục Ly đem toàn bộ cúc áo sơ mi đều mở ra, lúc chuẩn bị cởi áo, đôi mắt cô thẳng tắp nhìn tới bụng.
Tầm mắt nóng rực kia, Lục Ly liền muốn xem nhẹ, nhưng dường như không xem nhẹ được.
Tay nắm cổ áo của anh hơi dừng lại, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ngồi ở cửa.
Khóe môi nhẹ cong, trong mắt mang ý cười, cười nhẹ hỏi: "Đẹp như vậy?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Còn một bước cuối cùng, liền hoàn thành nhiệm vụ.
"Meo."
Cô vội vàng làm nũng, đi tới gần chân Lục Ly, dùng móng vuốt bám lên ống quần Lục Ly, ngửa đầu mắt trông mong nhìn anh.
Lục Ly cười, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn trực tiếp cởi áo sơ mi xuống.
Nguyễn Nhuyễn ngừng lại, luôn cảm thấy trên miệng như có gì đó đang chảy ra.
Cô nghiêm túc nhìn, Lục Ly thật sự có cơ bụng.
Người Lục Ly hơi gầy, nhưng vóc người lại cực tốt, mặc quần áo đặc biệt hiện ra dáng người, chắc là bởi vì từ nhỏ tập nhảy nhiều, thân hình nhìn qua rất mê người.
Tám khối cơ bụng rõ ràng.
Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nghĩ đến thời điểm vẫn làm fans trước kia, vẫn luôn ở trên mạng cướp đoạt ảnh chụp về Lục Ly, khi ấy truyền lưu rộng rãi nhất là lúc anh nhảy, hoặc là trong lúc lơ đãng lộ ra cơ bụng, đều làm fans thét chói tai không thôi.
Bây giờ nhìn gần như vậy, Nguyễn Nhuyễn thật sự nhịn không được muốn đi sờ sờ.
Sớm biết thế, lúc đi ngủ nên đi lên len lén sờ sờ trộm.
Cô vươn móng vuốt, muốn bò lên trên.
Nhưng mất bao nhiêu sức lực, cũng không thể như nguyện.
Lục Ly nhìn không tiếng động cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Thấy được rồi, mày có thể đi ra ngoài."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
"Meo."
Lục Ly nhướng mày, chỉ chỉ quần áo một bên: "Muốn thay quần."
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, trong mắt Lục Ly lóe lên ý cười, trực tiếp nắm Nguyễn Nhuyễn ' kéo ' đi ra ngoài.
Nguyễn Nhuyễn mặt đầy kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng thay quần áo cũng đã đóng lại.
Cô vươn móng vuốt cào cào cửa, cào một hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh.
Ài.
Cô còn tưởng rằng, có thể thấy Lục Ly thay quần.
Ngửa đầu nhìn cửa đóng chặt, Nguyễn Nhuyễn ở đáy lòng than thở.
Biết rõ mình muốn nhìn, người nọ còn dụ hoặc chính mình, nói muốn thay quần, kết quả giây tiếp theo liền ném mình ra, quả thực là rất xấu xa vô cùng xấu xa.
Hừ.
Nguyễn Nhuyễn ủy khuất nghĩ, trước cửa hung hăng cào hai cái, mới cảm thấy hả giận.
*
"Chúc mừng cô, nhiệm vụ hoàn thành.”
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt: "Ừ."
Hệ thống cười trộm, trêu ghẹo cô nói: "Còn muốn nhìn Lục Ly thay quần hả."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
"Liên quan gì đến mii."
Hệ thống nhàn nhạt nhắc nhở cô: "Tôi cảm thấy Lục Ly đối với cô rất tốt, còn có thể cho phép cô nhìn anh ta thay quần áo."
Nguyễn Nhuyễn ân hừ một tiếng: “ Ta là ái sủng của Lục Ly có biết hay không."
“Không biết.”
“Mi chính là ghen ghét ta.”
Hệ thống cạn lời: "Tôi có cái gì để ghen ghét cô, dù sao cô cũng chỉ được nhìn Lục Ly thay áo, lại không thể xem người ta thay quần."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Chờ cô biến thành người, cô muốn giết chết hệ thống này.
"Đừng cho là tôi không biết cô suy nghĩ cái gì."
"Nghĩ cái gì."
"A."
"A cái gì a, ta khi nào mới có thể biến thành người, ta gấp không chờ nổi muốn biến thành người làm sao bây giờ.”
Hệ thống dừng một chút, nhắc nhở cô: "Nếu biến thành người, liền không thể cùng Lục Ly thân mật ở chung như vậy đâu, cô cũng muốn sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, trầm mặc.
Cô thật ra không biết, cô rất thích Lục Ly, cũng rất muốn hưởng thụ thời gian cùng Lục Ly ở bên nhau, nhưng đây là cảm thụ của mèo.
Nếu như biến thành người, không thể mỗi ngày thấy Lục Ly, không thể mỗi ngày cùng Lục Ly sống chung một chỗ, Nguyễn Nhuyễn không biết, mình sẽ như thế nào.
Không biết chính mình có vui vẻ như vậy hay không.
“Ta không biết.”
Hệ thống ừ một tiếng: “Chính cô ngẫm lại thật tốt, hiện tại đã có hơn bốn mươi điểm, sau này có hai nhiệm vụ, trừ ở ngoài, thì cô không có bao nhiêu nhiệm vụ cùng Lục Ly cùng nhau chung sống đâu."
Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm hồi lâu, nhẹ nhàng đáp.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, lúc nhiệm vụ tiếp theo xuất hiện, tôi sẽ đi ra."
"Ừ."
Hệ thống biến mất, Nguyễn Nhuyễn trực tiếp tựa vào cửa phòng thay quần áo, không có tinh thần.
Lục Ly mở cửa, liền thấy Nguyễn Nhuyễn không hề tức giận, tay nắm then cửa dừng một chút, kinh ngạc cúi đầu nhìn mèo con của mình.
“Làm sao vậy?”
Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện, ngay cả người cũng không nhúc nhích.
Lục Ly nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, ngồi xổm xuống duỗi tay xoa xoa đầu cô, tay chạm vào đầu: "Không thoải mái?"
Nguyễn Nhuyễn bò lên, dựa trên người Lục Ly.
Lục Ly cũng không quan tâm mình đang mặc quần áo mới, trực tiếp ôm Nguyễn Nhuyễn trong ngực, nhẹ giọng dò hỏi: “Đây là lại tức giận ta sao?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô là loại mèo không nhìn thấy được anh thay quần liền tức giận sao? 
Cô tỏ vẻ, đối với lời nói của Lục Ly như vậy, rất tức giận.
Nâng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly bật cười, cong cong môi nói: “ Thì ra không phải tức giận ta."
Nguyễn Nhuyễn: "Meo."
Lục Ly ôm cô hồi lâu, đi về phía Trần Nặc nói: "Quần áo đều mặc vừa, không cần sửa lại.”
Anh duỗi tay chỉ chỉ mèo của mình: "Kích cỡ của mèo đo chưa? "
"Đo rồi."
"Đưa tôi xem một chút."
"Được."
Xem qua thiết kế quần áo cùng kích cỡ của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly có yêu cầu với chất liệu vải.
"Muốn thoải mái một chút, không thể quá chật."
Trần Nặc: “……” Làm một người thiết kế, điểm này anh ta vẫn hiểu.
"OK, còn có vấn đề gì không?"
Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, chỉ chỉ  bản thiết kế: "Thích không?”
Nguyễn Nhuyễn chân đạp lên mấy bản thiết kế, cúi đầu nghiêm túc nhìn.
"Meo."
Lục Ly cười khẽ, đem Nguyễn Nhuyễn ôm xuống: "Liền dựa theo cái này làm đi.”
"Ừ."
Quần áo của Nguyễn Nhuyễn đã quyết định xong, Lục Ly quay trở về phòng thay đồ thay quần áo của mình, sau đó liền ôm Nguyễn Nhuyễn đi.
Lại lần nữa trở lại trong xe, Nguyễn Nhuyễn ghé vào trên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Ở đây đều là những cửa hàng cao cấp nhãn hiệu xa hoa, cho nên có thể thấy người đi đường rất ít.
Nhưng phong cảnh rất tốt, hai bên con đường đều là cây ngô đồng, theo gió lay động, nhánh cây nhẹ nhàng đong đưa, nhìn qua tâm tình rất thoải mái.
Nguyễn Nhuyễn nhìn thật lâu sau, mới thay đổi vị trí nhìn Lục Ly đang lái xe phía trước.
Đột nhiên, Lục Ly quay đầu nhìn về phía cô nói: “Nhuyễn Nhuyễn.”
"Meo."
Lục Ly cười khẽ, cong cong môi nói: “Hôm nay mang mày về nhà được không?"
Nguyễn Nhuyễn ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.
“Rất cao hứng?”
Nguyễn Nhuyễn: "Meo." Đương nhiên cao hứng, Lục Ly nói về nhà, nhất định là về nhà ba mẹ Lục Ly rồi, bằng không cũng không hỏi chính mình như vậy.
Cô dùng thân thể biểu đạt hưng phấn của chính mình, ở trên ghế sau quay quay vài vòng.
Lục Ly nhìn cười không ngừng, “Đến lúc đó cũng không thể tùy tiện cào người, biết không?”
"Meo."
Biết biết biết.
*
Khu Tây thành, biệt thự nằm giữa sườn núi, bên này phong cảnh hợp lòng người.
Bản thân Lục Ly lại ở khu Đông thành, cho nên đi xe từ bên kia tới, tốn không ít thời gian.
Chờ xe lái vào sân, đã là mười một giờ ba mươi phút sáng.
Lục Ly đi trên đường đã gọi điện thoại về nhà, nói sẽ trở về.
Cho nên anh vừa vào nhà, liền có một cô gái chạy ra đón.
"Anh." Giọng cô gái thanh thúy, đặc biệt vui sướng.
Lục Ly nhướng mày, trên mặt ý cười rõ ràng, duỗi tay vỗ vỗ đầu ục Tê: "Anh đậu xe xong lại xuống."
Lục Tê cười gật đầu: "Vâng."
"Đúng rồi, anh có mang mèo về không?" Lúc trước Lục Tê ở trên weibo của Lục Ly thấy, liền đặc biệt thích.
Hai anh em đều thích, chỉ là Lục Tê học lớp hai cao trung, không có thời gian chăm sóc, Lục Ly càng bận, không hay ở nhà, cho nên dù muốn nuôi, Lục Tê vẫn luôn kìm nén.
Từ sau khi biết Lục Ly nuôi mèo, vẫn luôn nháo, muốn xem Nguyễn Nhuyễn.
Nếu không phải bởi vì trường học vẫn luôn bắt đi học thêm, cô đã sớm chạy tới nhà Lục Ly xem Nguyễn Nhuyễn.
Lục Ly ừ hử một tiếng: "Em là muốn gặp anh hay là mèo của anh?"
Lục Tê bĩu môi, nhìn anh một cái nói: "Thật đúng là keo kiệt mà, em muốn nhìn mèo của anh cùng anh được chưa."
“Ba mẹ ở nhà không?”
“Có chứ, vừa rồi ba ba còn bắt em học thêm, nếu không phải nghe được tiếng xe, em sẽ còn bị ba ba bắt làm bài tập số học."
Lục Tê năm nay cao tam*, chắc còn có một tháng nữa liền thi đại học.
*Lớp mười hai.
Thành tích không được tốt lắm, nhưng cũng không kém,  chính là thiên khoa* lại có chút nghiêm trọng.
*Học lệch.
Nghe vậy, Lục Ly hừ cười một tiếng: "Anh vừa cứu em đấy."
Anh đậu xe xong xuống xe, thuận tiện đem Nguyễn Nhuyễn vẫn đang hóng mát ôm xuống, vừa ôm vào trong ngực chưa được mười giây, liền bị Lục Tê cướp mất.
Lục Tê nhìn Nguyễn Nhuyễn, không nhịn được cảm khái nói: "Emthật đáng yêu mà, không trách anh của chị lại thích em như vậy."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Có chút xấu hổ, làm sao đây.
Lục Tê ôm Nguyễn Nhuyễn đi ở phía trước, Lục Ly ở phía sau mang theo đồ vật vào nhà.
Tiến vào nhà, Lục Tê liền hô ta: "Mẹ, anh mang theo ái sủng về nhà, mau đến xem.”
Lục Ly: “……”
“Ở đâu ở đâu, mẹ tới đây." Phòng bếp bên kia truyền tới tiếng bước chân, mẹ Lục nhanh chóng từ phòng bếp chạy ra, khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn trong ngực Lục Tê, rất hưng phấn: "Thật đúng vậy, cho mẹ ôm một cái."
Mẹ Lục ôm vào trong ngực, duỗi tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, hưng phấn nói: "Mèo này càng đáng yêu hơn với trên mạng mà."
Bà liếc mắt nhìn con trai: "Có con mèo đáng yêu như vậy, vì sao trước đó vẫn luôn không về nhà?"
Lục Ly: “……” Đem đồ vật để ở một bên, Lục Ly duỗi tay muốn ôm Nguyễn Nhuyễn về trong ngực mình, mới vừa vươn tay liền bị mẹ Lục né tránh.
Tay anh dừng lại  giữa không trung.
Lục Ly ho nhẹ nói: "Công việc của con rất bận."
Mẹ Lục hừ một tiếng: "Thật sự?”
Lục Ly nhìn vẻ mặt của mẹ mình, có chút hoài nghi gật gật đầu: "Vâng."
Đôi mắt mẹ Lục sáng ngời, ôm Nguyễn Nhuyễn ước lượng nói: “Kia nếu như vậy, liền để mèo ở nhà đi, mẹ nuôi thay con, đúng lúc con cũng bận."
Lục Ly tự đào cho mình một cái hố.
Đối với đề nghị của mẹ, có chút không còn lời gì để nói.
“Không cần.”
Lục Tê ở một bên trợ lực: “Vì cái gì không cần  chứ, em cũng rất thích mèo.
Lục Ly hừ cười: “Em có bao nhiêu thời gian, đạt tiêu chuẩn môn toán học thi rồi lại nói."
Đôi mắt Lục Tê sáng ngời: "Thi đạt tiêu chuẩn liền có thể tặng mèo cho em sao?"
“Không được.”
“Vì cái gì thế, em không phải em gái ruột của anh sao?"
Lục Ly dừng một chút, nhìn Nguyễn Nhuyễn, lúc mẹ Lục không chú ý, ôm Nguyễn Nhuyễn trở về trong ngực mình, chỉ có như vậy, mới cảm thấy thoải mái chút.
"Nhuyễn Nhuyễn là mèo của anh, không phải đồ vật, không thể đưa tới đưa đi?”
“Nhuyễn Nhuyễn?” Lục Tê lúc trước không xem phát sóng trực tiếp, cũng không biết tên của mèo.
Lục Ly gật gật đầu: “Ừ, nhũ danh của mèo."
Lục Tê dừng một chút, thần sắc có chút khó nói nên lời nhìn Lục Ly, chỉ vào mèo nói: "Nếu không phải biết anh không có bạn gái, anh vừa mới nói câu Nhuyễn Nhuyễn kia, em còn tưởng rằng anh gọi tên bạn gái, sao lại kêu thân mật như vậy chứ."
Lục Ly: “……”
Ho nhẹ, Lục Ly liếc mắt Lục Tê: “Nói cái gì vậy."
Lục Tê nhìn về phía mẹ: "Mẹ, con nói không sai chứ."
"Không."
Mẹ Lục nhìn con trai: "Có bạn gái chưa?"
“Không… Không có.”
Mẹ Lục ừ một tiếng, nhìn về phía Lục Tê nói: “Nhà hàng xóm có phải có một vị tiểu thư đi du học về không, gọi con bé tới cùng ăn cơm, vừa vặn Lục Ly trở lại, giới thiệu hai người mọt chút."
Lục Tê đôi mắt sáng ngời, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: " Vâng vâng, con lập tức đi gọi."
Lục Ly: “Không được.”
Đối với bốn con mắt, Lục Ly đen mặt đưa Nguyễn Nhuyễn cho mẹ của mình: "Không thể để Nhuyễn Nhuyễn ở lại nơi này, nhưng hiện tại có thể cho hai người ôm."
Mẹ Lục vẻ mặt đắc ý: "Có thể, bây giờ con đi nấu cơm, Nhuyễn Nhuyễn hôm nay thuộc về mẹ cùng em gái con."
Lục Ly: “……”
Anh thật sự không phải con ruột mà.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui