Chương 59: Nhớ.
Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy Lục Ly đang đào hố chờ cô nhảy xuống vậy, nhưng không trả lời, cô cảm thấy không quá thích hợp, mà trả lời, liền lập tức tiết lộ suy nghĩ của mình.
Cô trầm mặc, liền nghẹn nghẹn mặt phồng lên như bánh bao nhìn Lục Ly.
Vẫn không nhúc nhích.
Trầm mặc, Nguyễn Nhuyễn vừa định há miệng nói chuyện, Lục Ly liền đánh gãy lời cô, cười nhẹ, Lục Ly nhìn vẻ mặt của cô, nhàn nhạt cười: "Đùa giỡn em chút thôi, tiếp tục xem kịch bản đi, đợi lát nữa đóng phim."
Nguyễn Nhuyễn: “???” Cô mới vừa lấy hết can đảm chuẩn bị trả lời mà.
Cho nên nam thần cô thích lại đang trêu chọc mình?
Cũng may buổi chiều quay Nguyễn Nhuyễn không bị kêu cắt, nhưng ngược lại Lục Ly, bị Cố đạo hô hai lần.
Bởi vì ngày đầu tiên tới đây, Cố đạo vì diễn viên cùng với nhân viên công tác suy nghĩ, đặc biệt hào phóng cho mọi người thời gian nghỉ, không có cảnh diễn đêm.
Vào 6 giờ, công việc kết thúc thuận lợi.
"Nguyễn Nhuyễn cô ngồi xe Lục Ly về nha." Cố đạo sắp xếp cho cô, bởi vì lo lắng một cô gái nhỏ, sợ không hòa nhập được với đại quần thể trong đoàn phim, cũng lo lắng Nguyễn Nhuyễn ngày đầu tiên sẽ có chút không thích ứng được, cho nên Cố đạo vẫn an bài thỏa đáng nhất.
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, gật gật đầu: “Được ạ."
Cố đạo nhìn Lục Ly: "Thay tôi chiếu cố nữ chính của cậu một chút."
Lục Ly không suy tính nhiều, đáp ứng: "Được."
Trên đường trở về, lại là bốn người bọn họ.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Tê ngồi ở phía sau, Trần Bân lái xe, Lục Ly ngồi ở ghế phó.
Từ nơi này đến khách sạn đi chừng 30 phút, hiếm khi có một khách sạn, cho nên cho dù có chút xa, cũng chỉ có thể ở nơi đó.
Nguyễn Nhuyễn không dám ngẩng đầu, quan trọng vừa ngẩng đầu cô liền nhịn không được đặt tầm mắt trên người Lục Ly.
Trước kia là fan trung thành kèm theo fan não tàn, bây giờ là cả hai hơn nữa tình cảm đối với phái nam, vừa nhìn thấy, ánh mắt liền dời không ra.
Cho nên cô dứt khoát làm bộ như không để ý, không nhìn.
Cô cúi đầu nhắn tin với Lâm Thanh, thuận tiện nói chuyện đóng phim hôm nay.
【 Thanh Thanh: Hôm nay đóng phim thế nào? 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Cũng tạm, buổi sáng bị Cố đạo hô cắt vô số lần, có chút thảm. 】
【 Thanh Thanh: Không sao, lần đầu tiên đóng phim nhất định có chỗ chưa thích ứng được, cậu cùng thần tượng của cậu thì sao, nói chuyện thế nào? 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: ............. Không biết nói như thế nào. 】
【 Thanh Thanh: A? Có ý gì? Thần tượng của cậu là một người khá tốt, làm sao lại khi dễ cậu chứ? 】
Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm tin nhắn Lâm Thanh gửi cho mình, tự hỏi, vậy rốt cuộc coi là khi dễ, hay là trêu chọc, hay là gì khác, thật sự chỉ trêu chọc mình, bởi vì mình là fans của anh sao.
Ít nhất đối với Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn chẳng qua chỉ là một người fan của anh.
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một nguyên do.
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Không biết, không xem như khi dễ đâu, chỉ là có đôi khi sẽ hỏi tớ một ít vấn đề kỳ quái. 】
【 Thanh Thanh: Ví dụ như? 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Thì kỳ quái thôi, ví dụ như hỏi tớ có muốn quay cảnh hôn gì đó, có thể tiếp nhận quay cùng đóng thế không. 】
【 Thanh Thanh: Cái gì? Cậu còn muốn quay cảnh hôn với đóng thế??? Bộ phim này kích thích như vậy sao? 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Đúng...... 】
【 Thanh Thanh: Vậy cậu trả lời như thế nào? Đạo diễn nói như thế nào? 】
Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp tục cúi đầu nhắn tin với Lâm Thanh.
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Trở về gọi cho cậu, tớ hiện tại còn đang trên đường về. 】
【 Thanh Thanh: Được, chú ý an toàn. 】
Cất điện thoại di động, Lục Tê tới gần: "Chị Nguyễn Nhuyễn, chị nói chuyện với ai vậy?"
Nguyễn Nhuyễn cười cười, "Bạn học của chị."
"Bạn học chung thời đại học sao?"
"Ừ. cũng coi là bạn học trước kia."
Nghe vậy, Lục Tê à một tiếng, đột nhiên đôi mắt sáng ngời nói: "Em cũng muốn thêm Wechat của chị Nguyễn Nhuyễn, đến lúc đó chị Nguyễn Nhuyễn nói cho em cuộc sống đại học nhiều một chút, có thể không chị?"
Nguyễn Nhuyễn có chút chần chờ: “Cuộc sống đại học..... Lục lão sư cũng biết chứ?"
Lục Tê vẫy vẫy tay: “Anh trai em đã tốt nghiệp lâu như vậy, sớm đã quên rồi, chị đến lúc đó nói cho em được không?"
"Được." Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Chỉ là chị không nhớ nhiều chuyện về năm nhất lắm."
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta trước thêm WeChat, đến lúc đó có gì không hiểu em liền hỏi chị."
"Được."
Hai người chuẩn bị quét Wechat thêm bạn, Lục Tê đưa mã QR của cô cho Nguyễn Nhuyễn quét, Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn tìm mã QR Wechat của mình cho cô, Lục Tê quét xong, chờ tài khoản của cô xuất hiện, lúc chuẩn bị thêm bạn, Lục Tê nhìn Wechat của Nguyễn Nhuyễn cười cười, lại bình tĩnh nhìn, sau khi thấy cái chữ ký cá nhân của Nguyễn Nhuyễn, cô thật sự là không nhịn được cười thật to.
Tiếng cười từng cơn từng cơn vang lên ở bên trong xe, tay cầm điện thoại cũng run lên.
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt một lát, không phản ứng kịp vì sao Lục Tê lại cười khoa trương như vậy, Wechat của cô cũng không có gì đâu nhỉ?
Tiếng cười của Lục Tê, thành công đưa tới sự chú ý của hai người phía trước.
Trần Bân nhịn không được hỏi: "Cô cười cái gì vậy?"
Lục Tê ôm di động, cười ra nước mắt, nhắc nhở Nguyễn Nhuyễn: "Chị Nguyễn Nhuyễn, chị còn nhớ rõ chữ ký cá nhân của chị là gì không?"
Cô tục cười ầm lên.
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sắc mặt nháy mắt đỏ lên.
“Chị...."
Lục Ly nhướng mày: “Là cái gì, nói nghe chút."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nhìn về phía Lục Tê, lần đầu phản bác Lục Ly nói: “Không thể nói, chị lập tức sửa."
Lục Tê tiếp tục cười, ha ha ha ha ha cười to.
“Chị Nguyễn Nhuyễn, thật sự không nói sao?" Cô cười, "Em hiện tại cuối cùng cũng biết, chị đúng thật là fans của anh trai em, tuyệt đối thật sự."
Cô không nín được muốn cười.
Nguyễn Nhuyễn luống cuống tay chân chuẩn bị đi sửa, cô cúi đầu thủ tiêu chữ ký cá nhân, vừa nhìn về phía Lục Tê cầu khẩn nói: "Không thể nói không thể nói."
Lục Tê cười: "Được được, không nói."
Cô nhìn về phía Trần Bân cùng Lục Ly, cười nói: “Em đáp ứng chị Nguyễn Nhuyễn rồi, không nói nha."
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, nhanh chóng hoàn thành thủ tiêu sửa đổi, mới thở nhẹ một hơi."
"Được. . . Được rồi."
Lục Tê tiếp tục cười: "Được."
Cô thêm bạn Nguyễn Nhuyễn, nhưng vẫn không nhịn được tiếng cười.
Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, lại không thể khống chế cô không cười, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nhìn tới ba người bên trong xe kia.
Ba mươi phút, có cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy.
Từ sau khi bị Lục Tê cười, Nguyễn Nhuyễn thật sự cảm thấy không còn mặt mũi mà gặp lại Lục Ly.
Vừa đến khách sạn, không chờ mấy người bọn họ xuống xe, Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng nói một câu: “Tôi đi về nghỉ ngơi trước."
Không chờ mấy người Lục Ly trả lời, Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng chạy.
Lục Ly nhìn bóng lưng biến mất kia, híp híp mắt.
*
Lục Ly cùng Lục Tê còn có Trần Bân cùng đi bên ngoài ăn cơm.
Bên này người không nhiều lắm, cho nên cũng không cần lo lắng bị nhận ra, cho dù bị nhận ra, cũng không có bao nhiêu fans.
Cho nên ngược lại rất an tâm.
Bên cạnh khách sạn có một quán cơm nhà dân, ba người đi vào ngồi.
Trần Bân nhìn về phía Lục Tê còn mang theo ý cười, thật sự nhịn không được hỏi lại: "Em vừa rồi cười cái gì vậy?"
Lục Tê nhướng mày, ra vẻ thần bí: “Không nói cho anh, em đã đáp ứng với chị Nguyễn Nhuyễn không nói rồi."
Trần Bân: “……”
Nói như vậy, càng tò mò, có thể làm Lục Tê cười thành dáng vẻ kia, thật sự hiếm thấy.
Lục Tê thần thần bí bí: “Không nói không nói, đây là bí mật của em cùng chị Nguyễn Nhuyễn."
Lục Ly liếc cô một cái, ngược lại không hỏi.
“Gọi món ăn đi.”
“Không gọi Nguyễn Nhuyễn sao?”
Lục Ly ừ một tiếng: “Đợi lát nữa đóng gói về cho cô ấy."
Lúc nhìn bộ dáng đào tẩu của cô, Lục Ly liền biết, cho dù có gọi, đoán chừng cũng sẽ không theo tới.
Lục Tê vội vàng đáp lời, xung phong nhận việc: “Được, lát nữa em đưa đi cho."
Lục Ly không nói chuyện, tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ bên này sung sướng ăn đồ ăn, Nguyễn Nhuyễn bên kia ở trong khách sạn một hồi, liền chôn mình trên đệm giường, a a a chừng mấy tiếng.
Cô tại sao có thể mất thể diện như vậy mất thể diện như vậy chứ.
Chữ ký cá nhân của mình, bởi vì vẫn luôn như vậy, tuy rằng lúc trước cũng sẽ bị bạn bè trêu chọc, nhưng khi đó da mặt cô dày, dù sao cũng không mấy ai biết, cho nên liền kiên trì vẫn luôn không đổi.
Nhưng hiện tại… Nhất thời sơ sẩy, ngược lại bị Lục Tê thấy được.
Cô vươn tay che mặt, cũng không biết Lục Tê có thể bảo vệ bí mật của cô, không để cho cô mất mặt không.
Nhưng suy nghĩ lại, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy, Lục Tê đoán chừng không giữ được bí mật rồi, một người xấu xa như Lục Ly, khẳng định sẽ nghĩ cách biết đến.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy càng quẫn bách.
Ngày mai, cô chắc không có dũng khí đi gặp Lục Ly, cũng không có dũng khí đi phim trường đóng phim mất.
Một người ở trong phòng suy tính thật lâu, Nguyễn Nhuyễn thở dài, tự an ủi mình, từ trên giường bò dậy.
“Thôi thôi, biết liền biết, dù sao Lục Ly cũng biết mình là fan trung thành của anh, cùng lắm thì lại bị trêu chọc một chút thôi." Nguyễn Nhuyễn tự mình an ủi, một bên lẩm bẩm, lặp lại ba bốn lần, cô liền ném việc này ra sau đầu.
Sau khi gọi điện thoại cho Lâm Thanh, Nguyễn Nhuyễn liền chuẩn bị ra cửa mua chút đồ ăn vặt.
Cửa hàng bên cạnh không nhiều lắm, người cũng ít, cô vừa mới mở cửa, đứng ở cửa thang máy chờ thang máy, liền đụng phải mấy người Lục Tê.
"Nguyễn Nhuyễn, chị chuẩn bị ra ngoài sao?"
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Muốn đi ăn chút gì đó."
Lục Tê cười: "Anh em cho chị, thế nào?" Cô đưa một cái hộp đựng trong túi cho Nguyễn Nhuyễn, ranh mãnh nói: "Nhìn xem là đồ chị thích ăn sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghe lời mở ra nhìn, lúc nhìn đến đồ ăn bên trong, cô hơi ngơ ngác một chút, đáp lời: "Đúng vậy, cảm ơn Lục lão sư."
Lục Ly nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Không cần khách khí, tiện tay thôi."
Nguyễn Nhuyễn cong cong môi, cô thấp giọng nói: "Vậy cũng cảm ơn chuyện nhỏ không tốn sức của Lục lão sư."
Lục Ly ừ một tiếng: “Không cần khách khí, ăn xong đi ngủ sớm một chút.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Được."
Cô mang theo túi chuẩn bị trở về, Lục Tê dừng một chút, gọi cô lại: "Chị Nguyễn Nhuyễn, chị ăn xong cơm tối có chuyện gì không?"
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, “Không có.”
"Em tới phòng chị chơi được không? Chúng ta tới chơi trò chơi đi?"
Nguyễn Nhuyễn chần chờ một chút: “Nhưng chị không biết chơi trò chơi."
Lục Tê không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Không sao hết, em tới dạy chị."
"Được."
Lục Tê đi theo Nguyễn Nhuyễn vào phòng cô, chờ Nguyễn Nhuyễn ăn xong, hai người thật sự bắt đầu nghiêm túc chơi trò chơi.
Nguyễn Nhuyễn hơi trì độn khi chơi trò chơi, đi theo Lục Tê vẫn luôn thua thua thua, cô vô cùng áy náy nhìn Lục Tê: “Thật xin lỗi, làm cho em thua cả đêm rồi."
Lục Tê không thèm để ý xua tay, “Không có việc gì không có việc gì.” Cô thở dài, ai oán nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Chắc là em không đủ công lực, mang theo chị bất động."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lời này nói, làm cho người cảm thấy áy náy lắm đấy.
Ở trong phòng Nguyễn Nhuyễn chơi đến 9 giờ, Lục Tê liền đi về.
Lục Tê đi rồi, Nguyễn Nhuyễn một mình liền sớm tắm rửa ngủ, sau khi uống thuốc lấy ở bệnh viện, cô liền tắt đèn ngủ.
Tới đoàn phim ngày đầu tiên, so với trong tưởng tưởng của cô tốt rất nhiều rất nhiều.
Cô rất cảm kích, chính mình có thể may mắn như thế.
*
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhuyễn thức dậy rất sớm đi theo Lục Ly đến phim trường.
Trong khoảng thời gian này đóng phim, cô gần như đều ở cùng mấy người Lục Ly, bởi vì toàn bộ cảnh diễn của Nguyễn Nhuyễn đều gắn liền với Lục Ly, đặc biệt là ở bên này quay phim, trừ cô cùng Lục Ly ra, thì chỉ là mấy vai phụ không quá quan trọng xuất hiện.
Mà lúc vai phụ xuất hiện, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đều vẫn luôn có mặt..
Cho nên Cố đạo cũng yên tâm giao Nguyễn Nhuyễn cho Lục Ly chiếu cố.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Lục Tê a một tiếng: "Em mất ngủ."
"Chơi game sao?"
Lục Tê: “……” Khụ hai tiếng, cô tránh tầm mắt của Lục Ly, "Không có mà."
Lục Ly ngồi ở phía trước hừ cười một tiếng: "Thức đêm đến mấy giờ?"
Lục Tê: “……” Cô không dám trả lời làm sao bây giờ.
Dựa theo người già Lục Ly làm việc và nghỉ ngơi, nếu biết cô tối hôm qua thức đêm đến ba giờ mà nói, cô đoán chừng xong đời rồi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn hai anh em, vội vàng giải vây cho Lục Tê: "Lục lão sư, hôm nay biên kịch sẽ tới đúng không?"
Nghe vậy, Lục Ly nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, sau một lát mới đáp lời: "Ừ, trực tiếp đi phim trường."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, cười hỏi: "Biên kịch là nữ sao?" Cô tiếp tục nói: "Em ngày hôm qua hình như nghe nhân viên công tác nói biên kịch là con gái của Cố đạo."
Lục Ly hơi ngẩn ra, lẳng lặng nhìn Nguyễn Nhuyễn, mới đáp: "Ừ, là con gái Cố đạo."
Nguyễn Nhuyễn cong môi cười: “Thật tốt quá, kịch bản viết rất khá, em lát nữa muốn tìm cô ấy xin ký tên."
Lục Ly nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Em rất thích tìm người ký tên?"
"Cất giữ nha."
Nguyễn Nhuyễn thuận miệng đáp lời: “Không thể xem như thích, là thói quen.”
Lục Ly không quá để ý, chỉ nhàn nhạt ừ.
Dọc theo đường đi, bên trong xe lại lần nữa khôi phục yên lặng.
Lục Tê chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, cảm tạ ân cứu mạng của cô.
Nguyễn Nhuyễn cười, trên mặt hai má lúm đồng tiền rất rõ ràng, Lục Tê nhìn nhịn không được cảm khái: “Chị Nguyễn Nhuyễn, hai má lúm đồng tiền của chị thật là đẹp, cảm giác rất ngọt ngào."
Nguyễn Nhuyễn bật cười, duỗi tay chọc chọc má lúm đồng tiền của mình, nhấp môi quay đầu hỏi cô: "Thật vậy chăng?”
Lục Tê gật đầu, nhịn không được vươn tay ra: "Em cũng muốn chọc chọc."
"Ừ, tùy ý."
Hai người chơi đến vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không thấy được khi Lục Tê vươn tay chọc má lúm đồng tiền trên mặt Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly nhìn cô một cái.
Chỉ có Trần Bân, yên lặng nhìn, yên lặng ghi nhớ.
Hắn gần như có 70% dám khẳng định, nghệ sĩ của mình, có tình cảm khác với nữ diễn viên đó.
Không bao lâu liền tới phim trường chuẩn bị đóng phim, Nguyễn Nhuyễn đi theo chuyên viên trang điểm đi vào hoá trang, chờ cô trang điểm xong đi ra, Cố Y đã ở phim trường.
Vừa thấy đến Nguyễn Nhuyễn, Cố Y liền hét lên: “Trời ạ, nữ chính tôi muốn nhất đây rồi."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cố đạo ở một bên ho nhẹ, nhắc nhở con gái của mình: "Con bình tĩnh một chút.”
Cố Y chậc chậc, đi tới Nguyễn Nhuyễn: "Con bình tĩnh không được.” Cô nhìn Nguyễn Nhuyễn trang điểm, vô cùng hài lòng: "Không tệ không tệ, giống như trong tưởng tượng của tôi."
Cô nhịn không được nói với Nguyễn Nhuyễn: "Lúc cô hôn mê tôi cùng thần tượng của cô còn tới thăm cô đấy."
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Nhuyễn hơi lóe lên, cô biết.
Cố Y tiếp tục nói: “Cô khẳng định không biết, bạn của cô đã nói gì đâu?"
Nguyễn Nhuyễn cười: “Đã nói gì vậy.”
Lúc cô nói chuyện với Cố Y, không nhìn đến Lục Ly cách đó không xa, vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người các cô, càng chính xác mà nói, là vẫn nhìn vẻ mặt cô, không có bỏ lỡ một chút xíu thần sắc biến hóa của cô.
Cảnh diễn hôm nay phân khá tốt, Nguyễn Nhuyễn tối hôm qua xem qua một lần, cho nên quay rất thuận lợi, chủ yếu không có cảnh diễn thân mật với Lục Ly, cô có thể một lần là qua.
Mãi cho đến buổi tối, Cố đạo mới hô hai lần cắt, nhắc nhở cô.
"Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt lúc cô nhìn Lục Ly không phải như thế, phải liếc mắt đưa tình một chút, biết không?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Biết ạ.”
Chẳng qua, cô lo lắng mình nhập diễn quá sâu.
Một lát sau, Cố đạo nhíu mày nói: “Ánh mắt cô không thể là sùng bái, mà là thích, nhập vai của mình vào đi."
"Vâng."
Lục Ly cúi đầu nhìn cô, "Không thể nhập vai sao?"
“Không phải.” Nguyễn Nhuyễn nhấp môi, nhìn về phía Lục Ly không biết nên nói như thế nào.
Cô lo lắng, một khi nhập vai, chính mình liền rút không ra.
Trong kịch bản cảm tình của Nhuyễn Nhuyễn đối với Chu Uyên là như vậy, mà tình cảm của cô đối với Lục Ly cũng là dạng này.
Cô sợ chính mình sẽ lẫn lộn tình cảm giữa hai người, xem Chu Uyên như Lục Ly, cho nên không muốn mình tiến vào quá sâu.
Nhưng hiện tại cảnh diễn này, không nhập cảm xúc vào, cô lại không diễn được.
"Nhập vai của mình đi, đợi lát nữa tôi kéo em ra."
Lục Ly nhắc nhở nói: “Em phải nhập vai, nếu bây giờ không thể nhập vai, ngày mai quay cảnh hôn, em làm sao diễn được?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cũng may đến cuối cùng, cô cùng Lục Ly rốt cuộc thuận lợi qua cảnh diễn này.
Cố đạo khá vừa lòng với biểu hiện hôm nay của cô.
“Không tồi không tồi, vất vả rồi.”
Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói: "Ngày mai nhớ gọi đóng thế tới, những cảnh diễn thân mật chưa quay, phải quay rồi."
Lục Ly nghẹn nghẹn, không đáp lời.
Cố đạo liếc anh một cái, cười: "Đóng thế không tới, cậu phải tự mình lên đấy."
Nguyễn Nhuyễn ở một bên ho nhẹ, yên lặng tránh ra.
Trên đường trở về, trong xe có thêm một Cố Y, ba người phụ nữ một cái chợ một chút cũng không nói sai, cho dù là Cố Y tới ngày đầu tiên, cũng nhanh chóng làm quen với Nguyễn Nhuyễn, ba người không hề cố kỵ nói bát quái.
Nói nói, Cố Y liền muốn thêm Wechat Nguyễn Nhuyễn, nói cùng cô thảo luận cốt truyện.
Vừa nói đến cái này, Lục Tê liền cười.
Cố Y tò mò, hỏi hỏi, dưới biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Nguyễn Nhuyễn, Lục Tê nói cho cô ấy chữ ký cá nhân của Nguyễn Nhuyễn, Cố Y nháy mắt cười còn khoa trương hơn Lục Tê ngày hôm qua.
Nguyễn Nhuyễn lúc này, không chịu nổi dùng hai tay che mặt.
Mặt mũi bị ném mất hết rồi.
Lúc nhìn tới ánh mắt tò mò của hai người phía trước, Lục Tê hất cằm, vẻ mặt đắc ý: "Các anh có phải cũng rất muốn biết hay không?"
Trần Bân trầm mặc, ừ một tiếng: "Muốn, em nói đi."
Lục Tê cong môi cười: “Thu mua em đi, em liền nói cho hai người."
Cố Y cũng ở một bên bổ sung: “Cũng thu mua tôi đi, tôi cũng biết."
Lục Ly không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh cúi đầu chơi di động.
……
Bên trong xe nháy mắt lâm vào an tĩnh, một đường an tĩnh tới khách sạn.
Lúc này đã gần 10 giờ, phòng Cố Y cùng Nguyễn Nhuyễn một tầng, cho nên hai người ra thang máy trước, Lục Ly ở tầng trên.
Bên trong thang máy chỉ có hai người Lục Tê cùng Lục Ly, Trần Bân ở dưới tầng mua bữa khuya.
Lục Tê liếc mắt nhìn anh trai của mình, nghĩ nghĩ hỏi: "Anh thật sự không muốn biết?”
Nghe vậy, Lục Ly khó được cho cô một ánh mắt: "Em có phải muốn đi ra ngoài chơi cùng bạn học không?"
Thân mình Lục Tê cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh, "Anh vì sao lại biết?"
"Trên vòng bạn bè em đã đăng rất nhiều lần."
Lục Tê: "Sau đó thì sao?"
Lục Ly cười, cong môi, ý tứ rất rõ ràng.
Lục Tê trầm mặc, hấp hối giãy giụa: "Nhưng em đáp ứng với chị Nguyễn Nhuyễn rồi, không thể nói."
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm giây lát, nói: "Em có thể không cần nói ra bằng miệng."
Lục Tê: “……”
Thang máy vừa lúc tới, hai anh em một trước một sau đi ra.
Nhìn Lục Ly vào phòng, Lục Tê mới chọt chọt cửa, ở trong lòng sám hối với Nguyễn Nhuyễn.
Năm phút đồng hồ sau, Wechat Lục Ly nhận được một ảnh chụp màn hình.
Phía trên hiện lên chữ ký cá nhân, trên mặt Lục Ly, hiếm khi có ý cười rõ ràng, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực truyền tới.
Chữ ký cá nhân của Nguyễn Nhuyễn trước khi thay đổi là: Tiểu Nhuyễn Nhuyễn muốn nỗ lực kiếm tiền mua phòng bao nuôi Lục Ly.