Chương 6: Nhiệm vụ thứ tư.
Móng vuốt của Nguyễn Nhuyễn, cuối cùng cũng không phát huy đất dụng võ của mình.
Lúc giọng nữ đó vang lên, Lục Ly đã nhanh nhẹn di chuyển, cô gái vừa xông đến, nhào vào người Trần Bân sau lưng Lục Ly.
Trần Bân còn chưa có phản ứng gì, nhưng cô gái kia lại đứng dậm chân tại chỗ, ủy khuất nhìn Lục Ly đang ngồi trên sô pha, nói: "Lục Ly ca ca, anh tại sao lại tránh ra."
Lục Ly không lên tiếng, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ bên chân, cong cong môi.
Trần Bân chậc một tiếng, nhìn người vừa tới, giọng hơi ghét bỏ: "Khâu Khiết, em lần sau có thể ôm đúng người được hay không?"
Vừa nói, Trần Bân vỗ vỗ quần áo của mình.
Khâu Khiết hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn Trần Bân, quan sát hắn mấy lần: "Anh cho là em muốn ôm anh sao, nếu không phải Lục Ly ca ca tránh ra, em sẽ ôm anh sao?"
"Thật là buồn cười."
Hai người đấu võ mồm, Nguyễn Nhuyễn lại bị Lục Ly trêu đùa.
Lục Ly đặt cái ly để bên miệng Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn vươn cổ lên, lúc đầu lưỡi muốn liếm, Lục Ly lại lấy cái ly trong tay lại.
Sau khi làm rất nhiều lần, Nguyễn Nhuyễn đều mắc mưu, Lục Ly nhìn, không tiếng động cong cong môi.
Nguyễn Nhuyễn tức giận, ngẩng đầu nhìn nam thần, yên lặng vươn móng vuốt của mình, bộ dáng muốn cào anh.
Lục Ly cười nhẹ, nhìn nó nói: "Tức giận?"
Giọng nói kia, không nói cũng biết có bao nhiêu sủng nịch,
Nguyễn Nhuyễn muốn che lỗ tai của mình, không cho lời ngon tiếng ngọt đó tiến vào, nhưng che không được, chân cô thật sự rất ngắn.
Hệ thống cười nhạo cô một phen.
"Cô thật sự rất ngốc."
"Mi nói ai ngốc?" Nguyễn Nhuyễn tức giận, cô chỉ là đối với nam thần không có cách nào mà thôi.
Hệ thống kiêu ngạo: "Cô."
Nguyễn Nhuyễn tức giận, nói: "Mi mới ngu ngốc, cả nhà Mi đều ngốc.":
Hệ thống lười biếng nói: "Ừ, cả nhà tôi cũng bao gồm cả cô."
" Nguyễn Nhuyễn: "........" A a a a a cô thật sự rất tức giận.
Nhưng tức giận, khi tầm mắt nhìn vào nam thần, cô vẫn duy trì mỉm cười, vô cùng ngoan ngoãn, bình tĩnh.
" Lục Ly."
"Ừ?" Lục Ly thu hồi tầm mắt ở trên người mèo con, nhìn về phía Trần Bân: "Làm sao vậy?"
Trần Bân dừng một chút, đem điện thoại đưa cho anh nói: "Chuyện cậu hôm qua đi bệnh viện, lên kênh tin tức."
Lục Ly nhận lấy điện thoại di động, nhìn tin phóng viên viết.
#Nam thần toàn năng Lục Ly nửa đêm đến bệnh viện. #
Bình luận ở phía dưới rất nhiều, mà dưới Weibo của Lục Ly, cũng bị fans công lược, toàn bộ đều hỏi tình huống cơ thể của Lục Ly.
Ảnh chụp còn khá rõ ràng, tuy rằng Lục Ly đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần là fans đều biết đó là Lục Ly.
"Muốn giải thích không?"
Lục Ly suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu: "Không cần." Anh rũ mắt nhìn mèo con đang bước chậm rãi tới phía mình nói: "Không quan hệ, đợi lát nữa tối nay tôi phát weibo liền tốt thôi."
Lời vừa dứt, Khâu Khiết từ trong toilet đi ra nghe được câu cuối, liền kích động nói: "Cái gì Weibo? Lục Ly ca ca anh làm sao vậy?"
Lục Ly nhíu mày, giọng nói bén nhọn nghe có chút chói tai.
Vẻ mặt anh lãnh đạm nhìn về pháía Khâu Khiết: "Sao cô lại tới đây? Ai cho cô tới đây? " Giọng hơi trầm xuống, sắc mặt nghiêm túc, Khâu Khiết sửng sốt, còn chưa tốn sức, liền bị Lục Ly dọa rồi.
Cô dừng một chút, hai tay đan vào nhau.
"Dì... dì để cho em tới đây."
Lục Ly đánh giá cô ta trong giây lát, trầm giọng nói: "Không có việc gì, đừng tới đây."
Khâu Khiết: "......" Bị Lục Ly dọa, thanh âm nhỏ đi không ít: "Lục Ly ca ca, em chỉ tới đây gặp anh, cũng đã lâu không thấy."
Giọng Lục Ly lãnh đạm: "Hiện tại đã gặp, cô có thể đi rồi."
Khâu Khiết dừng lại, nhìn về phía Trần Bân.
Trần Bân làm bộ cái gì cũng chưa thấy, cúi đầu xem di động.
Ánh mắt Khâu Khiết đảo quanh, đột nhiên, kinh hô, nhìn mèo con bên chân Lục Ly.
"Lục Ly ca ca, anh nuôi mèo khi nào vậy?" Cô ta khom lưng ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt Nguyễn Nhuyễn, muốn duỗi tay sờ: "Con mèo này thật đáng yêu."
Nguyễn Nhuyễn trốn sau chân Lục Ly, cũng không muốn cô gái này sờ mình.
Ánh mắt Lục Ly trầm trầm, nhìn về phía Khâu Khiết: "Cô bây giờ mới thấy?"
Khâu Khiết sửng sốt, lắp bắp đáp lời: "Vâng.... đúng vậy."
Cô ta lúc nãy không có cúi đầu, mèo con liền không thấy được, cũng bình thường chứ? ! Vì sao biểu tình của Lục Ly, như chính mình làm phải chuyện xấu tội ác tày trời vậy?
"Mèo cũng không muốn để cho cô sờ, cô mau về đi."
Khâu Khiết ngừng một lát, thu tay lại, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Lục Ly nói: "Lục Ly ca ca, anh chán ghét em như vậy sao?"
Lục Ly thu tầm mắt, duỗi tay ôm Nguyễn Nhuyễn ở trên người, không lên tiếng.
*
Trần Bân nhìn màn kịch sắp xảy ra, vì an toàn của chính mình suy nghĩ, hắn mau chóng kéo Khâu Khiết ra ngoài.
"Đi thôi, anh gọi xe đưa em về nhà."
Khâu Khiết dậm dậm chân, vẻ mặt ủy khuất nói: "Em không muốn về, thật vất vả Lục Ly ca ca mới ở nhà nghỉ ngơi, em muốn nhìn anh ấy."
Trần Bân không có cách nào, nhìn Khâu Khiết rơi nước mắt, có chút bất đắc dĩ.
Đối với loại con gái này, Trần Bân là một người đại diện toàn năng, cũng không biết nên làm như thế nào.
Mà Lục Ly, đối với người đang nghẹn ngào này, vẫn luôn mắt điếc tai ngơ.
Chỉ hết sức chuyên chú trêu đùa mèo con.
"Nhiệm vụ thứ tư."
"A?" Trong đầu Nguyễn Nhuyễn vang lên âm thanh của hệ thống : "Là cái gì? "
Thanh âm của hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa vang lên trong đầu Nguyễn Nhuyễn: "Để cho Lục Ly đi dỗ cô ta."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Nghẹn nghẹn, Nguyễn Nhuyễn hỏi: "Mi không nói giỡn với ta đó chứ?"
"Không có."
"Ta có một câu...... không biết có nên nói hay không."
"Vậy thì đừng nói."
Nguyễn Nhuyễn tức đến hộc máu, đối với nhiệm vụ này, cô thật sự không muốn làm.
"Ta không làm."
"Tốt, vậy cô sẽ không có nhiệm vụ tiếp theo."
"Ta dựa vào, các người lại hố người như vậy? "Nguyễn Nhuyễn không nhịn được mắng.
Hệ thống hừ một tiếng: "Chúng ta đây là hố mèo."
Nguyễn Nhuyễn: "Có phải nếu ta không làm nhiệm vụ này, các ngươi sẽ không thông báo nhiệm vụ mới?"
"Đúng." Ngữ khí của hệ thống cực kỳ nghiêm túc: "Là quy định như thế."
"Nhiệm vụ này bao nhiêu điểm?"
"Một điểm."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Ngẩng đầu nhìn Lục Ly, lại nhìn người đang khóc ở phòng khách, cô giãy giụa làm tư tưởng công tác cho chính mình.
Thôi thôi, chỉ có lúc này mà thôi.
Mới vừa nhấc đầu, liền nghe thấy Lục Ly đang nghiêm túc cùng Trần Bân thảo luận về chuyện trên mạng.
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, đối với người đang khóc Lục Ly lại mặt không đổi sắc như thế, thật sự bội phục.
Lục Ly cùng Trần Bân nói: "Tin trên mạng anh trước cứ mặc kệ, đợi lát nữa tôi lên giải thích một chút." Lúc này võng hữu sẽ đánh chiếm weibo của Trần Bân, sẽ chất vấn, vì sao lại để cho nam thần các cô vào bệnh viện.
Trần Bân gật đầu: "Điều này tôi biết, nhưng mà tôi thấy hiện tại weibo của cậu cũng khá tốt, dễ dàng trấn an cảm xúc của fans."
Fans Lục Ly có bao nhiêu điên cường, đại khái là không biết được.
Từ khi Lục Ly debut cho đến nay, không biết đã xảy ra các loại sự kiện về fans, đều bất mãn với đoàn đội của Lục Ly, hoặc là bất mãn với người đại diện , bất mãn công ty, vân vân....
Cho nên, rất nhiều người sợ hãi fans của Lục Ly.
Sức chiến đấu cực khỏe.
Nghe vậy, Lục Ly cong môi, cười khẽ: "Tôi biết."
Anh lên weibo, phát ngắn gọn.
Lục Ly V: Không có chuyện gì lớn, chỉ chút bệnh nhỏ thôi, đừng lo lắng.
Cơ hồ vừa mới đăng lên, fans liền tích cực bình luận.
Lục Ly không xem, bởi vì lúc này, sự chú ý của Lục Ly toàn bộ đều đặt trên người mèo con.
Nguyễn Nhuyễn đưa ra móng vuốt, đặt ở lòng bàn tay Lục Ly, gãi gãi, muốn để cho Lục Ly đứng dậy.
Cô thử nhiều lần, Lục Ly mới hiểu.
Hơi nghi ngờ hỏi cô: "Muốn ta đứng lên?"
Nguyễn Nhuyễn ở lòng bàn tay anh cọ cọ, tỏ vẻ đúng vậy, cô từ trên đùi Lục Ly nhảy xuống, bởi vì thân mình có chút mập, liền té ngã.
Nhìn Lục Ly không ngừng cười.
Cô bước thong thả, đi tới phía Khâu Khiết ở bên kia, Lục Ly nhướng mày, đối với hành động như vậy của cô, kinh ngạc.
Đang muốn nhìn xem mèo con rốt cuộc muốn làm gì, Nguyễn Nhuyễn lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, vươn móng vuốt, vẫy vẫy, ý bảo Lục Ly lại đây.
Lục Ly mặt mày khẽ động, có chút hiểu.
Cúi đầu nhìn người mèo con, bất đắc dĩ gật đầu.
Trời mới biết, cô một chút đều không muốn Lục Ly dỗ cô ta, nhưng mà cô không có biện pháp, đây là nhiệm vụ của hệ thống.
Lục Ly kinh ngạc nhướng nhướng mày, cúi đầu nhìn cô cười: "Mày xác định?"