Chương 60: Nhớ.
Sau giờ Ngọ ánh mặt trời thưa thớt,
Nguyễn Nhuyễn ăn cơm trưa xong liền ngồi dưới cây đại thụ.
Tục ngữ nói ngồi dưới cây đại thụ hóng mát rất tốt, đúng thế thật, cô cầm kịch bản ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản, nhưng tâm tư lại không đặt ở trong đó.
Từ khi bắt đầu buổi sáng cho đến bây giờ, cô đều chịu không nổi ánh mắt cười như không cười của Lục Ly thỉnh thoảng nhìn đến mình.
Nguyễn Nhuyễn sờ sờ mũi, không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là vì sao, cũng chỉ mới trôi qua một đêm mà thôi, ánh mắt Lục Ly nhìn cô sao lại kỳ quái như vậy?
Cô suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nguyên do.
Chẳng lẽ là bởi vì lát nữa phải quay cảnh hôn? Vậy cũng không đúng, cũng không phải là Lục Ly tự mình lên mà.
Thở dài, Nguyễn Nhuyễn đem kịch bản che ở trên mặt mình, chặn tất cả tầm mắt.
Trước mắt đen nhánh, cô lặng im tự hỏi, hay là Lục Ly đã biết thân phận của cô? Nhưng thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy không có khả năng, cô không có lộ ra gì cả, cũng mới chung sống với Lục Ly hai ngày thôi.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ mãi mà không ra, vô cùng buồn rầu.
Cô cũng không biết phải thế nào đuổi theo Lục Ly, mặc dù Lâm Thanh nói không cần sợ, nhưng thực ra cô rất sợ, chủ yếu không đủ tự tin, cảm thấy giữa mình cùng Lục Ly có chênh lệch rất lớn.
Lục Ly quá mức ưu tú, mà mình, bất kể từ phương diện nào mà nói, đều không có bao nhiêu đặc biệt, diện mạo cũng không coi là đẹp, không thể xưng là mỹ nhân xinh đẹp, duy nhất được người ta khen nhiều chắc là má lúm đồng tiền cùng gương mặt tươi cười của cô, mọi người đều nói cô cười rộ lên rất đẹp, đặc biệt ấm áp, giống như bông hoa vừa mới nở rộ vậy.
Tươi đẹp, có tinh thần phấn chấn.
Nguyễn Nhuyễn ở bên này yên lặng tự hỏi, Lục Tê cùng Lục Ly ngồi cạnh nhau, cô chống cằm nhìn anh trai của mình, ngẫu nhiên dời tầm mắt tới trên người Nguyễn Nhuyễn không thấy mặt.
"Anh."
"Gì vậy?"
"Anh có phải có ý khác với chị Nguyễn Nhuyễn hay không?" Lục Tê nghiêng đầu hỏi anh, "Em vẫn luôn cảm giác anh đối với cô ấy không giống như các nữ diễn viên khác."
Lục Ly liếc mắt nhìn cô một cái: "Em cảm giác?"
Lục Tê chậc một tiếng: "Đương nhiên, chúng là là anh em mà, thần giao cách cảm."
Nghe vậy, ngay cả ánh mắt Lục Ly cũng không nhìn cô, "Ừ, vậy em nói có ý gì khác nào."
Lục Tê nghĩ nghĩ, nói là thích nhỉ, cô lại cảm thấy không phải, cảm giác đó nói không nên lời, dù sao cũng cảm thấy Nguyễn Nhuyễn đối với anh mà nói rất đặc biệt.
“Không biết nói như thế nào.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Vậy cũng đừng đoán mò."
Lục Tê: “…… À.”
Cô chớp chớp mắt, "Đúng rồi, anh tối hôm qua nhìn thấy chữ ký của chị Nguyễn Nhuyễn có cảm tưởng gì không?"
Nghe lời này, Lục Ly khó được lại lần nữa cho cô một ánh mắt, lật kịch bản trong tay trả lời: "Rất có lý tưởng."
Lục Tê: “……”
Mắt trợn trắng, "Được rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa, em đi tìm chị Nguyễn Nhuyễn."
"Đừng đi quấy rầy cô ấy."
Lục Tê: “……”
Được thôi, cô tìm Cố Y cũng được.
Lục Tê đi rồi, Lục Ly ngồi tại chỗ trầm ngâm một lát, liền đi tới Nguyễn Nhuyễn bên kia.
Có cảm tưởng gì với chữ ký của cô gái nhỏ, thì... Đáy lòng Lục Ly cũng không phải quá cao hứng, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Chữ ký rất vĩ đại đấy, còn muốn nuôi mình.
Lục Ly liếc nhìn người đang buồn rầu, đứng yên ở trước mặt cô gọi: "Nguyễn Nhuyễn."
Giọng nói trầm thấp, lúc Nguyễn Nhuyễn dựa lưng vào đại thụ đang buồn ngủ, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, cô run lên, kịch bản che trên mặt rớt xuống dưới.
Ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua từng lá cây bạch quả rơi vào đáy mắt, có chút chói mắt, cô theo bản năng nhắm mắt, lại lần nữa mở ra, chỉ nhìn thấy Lục Ly khom lưng, nhặt kịch bản lên cho cô.
Ngón tay thon dài, hơi hơi dùng sức nắm ở gáy sách, mu bàn tay trắng, đường vân tay hơi nhạt, trông rất lạ.
Lục Ly nhặt lên đưa cho cô: "Dọa tới em sao?"
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không có.” Cô vươn tay nhận lấy, nhìn Lục Ly nói: "Lục lão sư anh tới đây nói cảnh diễn với em sao?"
Nghe vậy, chưa nghĩ ra vì sao lại tới đây tìm cô Lục Ly đáp lời: “Đúng vậy, đợi lát nữa diễn.”
Nguyễn Nhuyễn hiểu rõ, à một tiếng nói: "Lục lão sư..." Cô có chút khó có thể mở miệng, hơi khó xử.
Lục Ly nhìn bộ dáng kia của cô, cười cười: "Chuyện gì, em nói đi."
Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn Lục Ly nói: "Đợi lát nữa cảnh diễn kia, không thể mượn góc sao?"
Cô nói chính là cảnh hôn, buổi chiều phải quay hai cảnh hôn.
Bởi vì biết Lục Ly sẽ không tự mình lên, nhưng Nguyễn Nhuyễn cũng không muốn nụ hôn đầu tiên của mình... Liền cho một thế thân như vậy, tuy rằng biết là đóng phim, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở.
Lục Ly nhướng nhướng mày, nhìn cô đang nhăn mặt, cong môi cười cười: "Cái này em phải nói với Cố đạo, ông ấy đồng ý thì mượn góc."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Ly một lát, cô thở dài: "Vậy thôi."
Cô còn chưa có lá gan đi nói với Cố đạo đâu, hơn nữa nghĩ theo cách khác, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy nên xem mình như một diễn viên chuyên nghiệp đi, còn nụ hôn đầu tiên gì đó, coi như không tồn tại là được.
Lục Ly cười: "Không mượn góc?"
Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm giây lát: “Ừm, dù sao em là diễn viên, về sau không biết sẽ gặp phải bao nhiêu cảnh như vậy, không thể làm ra vẻ được."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Ly trầm xuống, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
Không bao lâu, Cố đạo liền tới đây chào hỏi mọi người chuẩn bị đóng phim, cho diễn viên bổ trang.
*
Hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời chói chang.
Nguyễn Nhuyễn đứng ở dưới ánh nắng, cảm thấy mình không ngừng ra mồ hôi, máy móc thiết bị khác đang điều chỉnh, còn chưa bắt đầu quay.
Cô đọc thuộc lời kịch, mà chuyên viên trang điểm cách một lát liền phải bổ trang cho cô.
Cũng may cô tuổi trẻ, trang điểm ổn thỏa, nhưng ổn thỏa là một vấn đề khác, mồ hôi ra nhiều, không bao lâu lớp trang điểm liền mất.
Qua khoảng năm phút sau, Cố đạo hô lên: "Được rồi."
Cảnh diễn này, là Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản chủ động, nhưng cuối cùng, người chủ động đổi thành Chu Uyên.
Hai người ngay tại trên cỏ, không coi ai ra gì mà hôn môi.
Nguyễn Nhuyễn hôm nay mặc quần áo, là áo thun màu trắng đơn bạc, dưới áo thun, là một quần jean ngắn, đây xem như là cảnh diễn đặc biệt đặc biệt thân mật.
Cố Y lúc trước vô hạn thuyết phục Lục Ly, cũng không cắt bỏ.
Bởi vì cô cảm thấy, đây là màn tình cảm đánh vỡ khoảng cách còn tồn tại giữa hai người, cho nên chết sống đều không xóa đi.
Cố Y cùng Lục Tê ngồi song song, trong tay còn cầm hạt dưa, nhìn không chớp mắt ngồi ở bên cạnh Cố đạo, chuẩn bị thời thời khắc khắc quan sát video được quay.
Cố đạo ngược lại không phát biểu ý kiến gì hai tôn đại Phật bên cạnh, tùy ý các cô.
"Lục Ly, đóng thế của cậu tới chưa?"
Lục Ly không đáp lời, ngược lại Lục Tê một bên đáp: "Cố đạo anh của tôi tự mình lên đấy, anh ấy là người chuyên nghiệp như vậy, vì sao lại dùng đóng thế chứ."
Cố đạo nghẹn nghẹn, cảnh diễn thân mật trước kia, Lục Ly dùng đóng thân không ít đâu.
“Lục Ly, tự mình lên sao?"
Lục Ly nhàn nhạt gật gật đầu, trên mặt nhìn không ra bất kỳ vui buồn gì.
Cố đạo nhướng mày, lại nhìn Nguyễn Nhuyễn đối diện hoàn toàn muốn che giấu thế giới này, khẽ cười: "Được, như vậy càng tốt.”
Đối với đạo diễn mà nói, có thể không dùng diễn viên đóng thế, mới là tốt nhất.
Dù sao đóng thế có giống hơn đi chăng nữa, chung quy cũng nhất định có khác biệt.
"Chuẩn bị." Cố đạo hô một tiếng, nhìn về phía hai diễn viên bên kia, hô một tiếng: "Action."
Sau khi nói ra, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly gần như ở cùng một thời gian nhập diễn.
Nhuyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Chu Uyên cách đó không xa đưa lưng về phía mình, đi qua bên anh, vươn tay kéo Chu Uyên tới: "Chu Uyên, em tìm anh nói chút chuyện."
Thân mình Chu Uyên cứng đờ, nhìn cô nắm tay mình, dừng một chút trên bàn tay mềm mại như không xương, mới thu hồi tầm mắt mình.
"Chuyện gì, em nói đi."
"Anh như bây giờ, rốt cuộc có ý gì?"
“Cái gì?” Chu Uyên không rõ nàng nói, Chu Uyên là người đàn ông có chút trì độn trong chuyện tình cảm, tuy rằng biết mình có cảm tình với Nhuyễn Nhuyễn, nhưng cho dù hai người nói ra, sau khi lui tới, có chút hành động, anh cũng vẫn luôn khống chế bản thân.
Ngoại trừ ban đầu thổ lộ một lần kia ra, hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào.
Không giống như là bạn trai bạn gái, ngược lại giống như cuộc sống bạn bè bình thường vậy.
Mà Nhuyễn Nhuyễn, vẫn luôn làm mèo biến dị, chuyện muốn làm rất nhiều, cô sẽ nhịn không được nghĩ, Chu Uyên có phải hối hận hay không, có phải sợ hãi mình hay không, có phải ghét bỏ mình không.
"Anh có phải hối hận không?" Nhuyễn Nhuyễn nhìn anh, kiên cường chống đỡ một chút ý cười trên mặt mình.
Chu Uyên ngừng một lát, hiểu được cô đang nói gì, lắc lắc đầu, "Em đang nói gì vậy, anh không hối hận."
Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nhìn anh, giọng có chút nghẹn ngào: “Vậy anh vì sao... Chưa bao giờ gần gũi với em?"
"Hả?" Chu Uyên hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Nhuyễn Nhuyễn liền tức giận muốn nhón chân chuẩn bị hôn anh.
Cảnh diễn này, vốn quay vô cùng tự nhiên, nhưng đột nhiên, Cố đạo hô ' Cắt '.
Nháy mắt, người chung quanh đều cười to, Cố đạo ho nhẹ nói: "Nguyễn Nhuyễn, cô nếu không hôn được Lục Ly, cô có thể nhảy lên hôn, không thể luôn nhón chân, chiều cao của hai người có chút chênh lệch."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Sắc mặt đỏ lên, ngay cả tai cũng đỏ ửng.
Nghe được Cố đạo nói , Nguyễn Nhuyễn nhịn không được dậm dậm chân, trừng mắt nhìn Lục Ly một cái, mới đi tới bên kia.
"Bổ trang lại, tiếp tục."
Chuyên viên trang điểm bổ trang xong, Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục lão sư... Không cần đóng thế sao?”
Lục Ly ừ một tiếng: “Hiện tại không cần.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, suy nghĩ biện pháp: "Vậy đợi lát nữa em lấy tay nâng mặt anh, không hôn lên, vậy chắc không có vấn đề nhỉ?"
Dù sao cô cũng suy xét tới vấn đề sạch sẽ của Lục Ly.
Nghe vậy, Lục Ly thưởng cho cô một ánh mắt để cho cô tự mình lĩnh hội, không trả lời đề nghị này của cô, Nguyễn Nhuyễn ngược lại tự mình cảm thấy tốt, chuẩn bị đợi lát nữa cứ làm như vậy.
Cố đạo liếc nhìn hai người, "Được rồi, action."
Lần này, Nguyễn Nhuyễn học thông minh, trước đưa tay ôm lấy cổ Chu Uyên, kéo đầu anh thấp xuống, cô dùng hết toàn lực nhón chân, hôn lên.
Bên kia sườn mặt đối diện với ống kính, Nguyễn Nhuyễn vừa mới chuẩn bị nắm tay đặt ở trên mặt Lục Ly, lúc mượn góc tốt, Lục Ly lại đột nhiên cúi đầu, môi của cô dán lên môi Lục Ly.
Lành lạnh.
Bởi vì là… Ôm hôn khá kịch liệt, Nhuyễn Nhuyễn dùng sức lực toàn thân của mình, làm cho Chu Uyên đang chịu đựng đều phát tiết ở nụ hôn này.
Bên hôn bên khóc.
Vẫn còn tiếp tục quay, nhưng Nguyễn Nhuyễn… Lúc này hoàn toàn choáng váng.
Không có ai nói cho cô, Lục Ly tới thật.
Đôi môi dán vào nhau, cánh môi mềm mại, so với cảm nhận khi còn là mèo hơn hoàn toàn.
Đột nhiên, Lục Ly hơi hơi dùng sức hôn trả cô, thân hình mềm mại nhỏ bé của Nhuyễn Nhuyễn bị anh dùng sức đè ở trên mặt cỏ.
Ánh mặt trời chói mắt, Nhuyễn Nhuyễn không tự giác nhắm mắt lại.
Tùy ý người trước mắt hôn mình.......
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc Cố đạo cao hứng hô một tiếng: "Cắt, qua."
Bản thân Cố đạo cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế.
“Nghỉ ngơi hai mươi phút, chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Cố đạo bên kia hô nghỉ ngơi, chẳng qua Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly bên này, hai người còn nằm ở trên cỏ… Chính xác mà nói, là Nguyễn Nhuyễn nằm ở trên cỏ, mà Lục Ly… Chống bàn tay ở trên cỏ, nhưng toàn bộ thân mình lại ở phía trên cô.
Giống như đè ép cô vậy.