EDITOR: LAM
Bước sang năm cuối cấp, chuyện học hành càng thêm bận rộn, từ giáo viên cho tới học sinh, ai cũng hận không thể biến một ngày thành bốn mươi tám tiếng.
Buổi chiều có tiết tự học, Lưu Tống Y chạy đến văn phòng Hóa học nhờ giáo viên bộ môn giải đáp một số câu hỏi khiến nhỏ băn khoăn trong một khoảng thời gian dài.
Tới khi bước chân ra khỏi văn phòng, Lưu Tống Y ngẩng đầu nhìn lên, lúc này đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút.
Hiện tại phỏng chừng phòng học đã khóa, Lưu Tống Y sờ soạng túi áo rồi thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm nay nhỏ có mang theo chìa khóa lớp, nếu không tối nay chỉ đành để cặp sách lại trong phòng học.
Thành tích của Lưu Tống Y không tồi, vẫn luôn đứng năm vị trí đầu trong lớp.
Nói là năm vị trí đầu nhưng nhỏ chưa bao giờ rớt xuống quá hạng ba, đồng thời cũng chưa bao giờ thăng lên được hai vị trí đầu tiên.
Vị trí nhất và nhì vĩnh viễn thuộc về Tống Hàng cùng Chu Gia Gia.
Mới ban đầu, Lưu Tống Y không phục thế nhưng dần dà, nhỏ phát hiện dù có ganh đua với bọn họ bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vô dụng, điều nhỏ nên làm là không ngừng vươn lên chiến thắng chính mình.
Lưu Tống Y tính toán thành tích gần đây nhất của mình, nhỏ hoàn toàn có thể đậu vào đại học X.
Đại học X là một trong số những trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc mà Lưu Tống Y đã mơ ước bấy lâu.
Huống hồ còn một lý do khác cốt yếu hơn chính là nhỏ từng hỏi qua Tống Hàng, Tống Hàng nói rằng tương lai cậu ấy sẽ theo học ở đại học X.
Đó là cuộc đối thoại duy nhất giữa hai người, Lưu Tống Y đã phải lấy hết can đảm đến bắt chuyện.
Chàng trai khẽ cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp đã khắc sâu trong lòng cô gái.
Vào sinh nhật lần thứ mười tám của Lưu Tống Y, chị họ đã tặng cho nhỏ một cuốn sách.
Là 《Quất Sinh Hoài Nam》 của Bát Nguyệt Trường An.
Khoảnh khắc Lưu Tống Y mở ra bìa trước của cuốn sách và nhìn thấy câu “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không một ai biết” tức thì, một trận ê ẩm chua xót lan truyền khắp toàn thân.
Lưu Tống Y yêu Tống Hàng, không một ai biết.
Nhỏ cảm thấy mình giống hệt một Lạc Chỉ vừa tự ti vừa kiêu hãnh mà Tống Hàng chính là Thịnh Hoài Nam của riêng nhỏ.
Tống Hàng, xin hãy chờ mình.
Văn phòng ở lầu hai trong khi lớp học lại nằm ở chính giữa lầu một hướng về phía Tây, đi xuống lầu rẽ trái sẽ tới ban mười một, vào trong là sẽ tới ban mười – lớp của Lưu Tống Y, sau cùng của phía Tây là phòng vệ sinh.
Lưu Tống Y vốn định đi vệ sinh nhưng khi bước ngang qua cửa phòng học nhỏ lại phát hiện cánh cửa chỉ đang khép hờ.
Chẳng lẽ vẫn còn người chưa về?
Lưu Tống Y đẩy cửa nhìn vào trong và rồi thấy được cảnh tưởng đời này khó quên.
Tống Hàng ngồi trên bàn, Chu Gia Gia thì ngồi trên đùi của hắn, hai người hôn nhau kịch liệt, giữa không gian yên tĩnh vọng tới từng tiếng hôn “chậc chậc chậc”.
Về đến nhà, cả người Lưu Tống Y đờ đẫn, nhỏ không lấy cặp sách, cũng không dám kinh động đến hai người bên trong.
Nhỏ ngồi vào bàn học, thẫn thờ nhìn cuốn sách mình cất giữ bấy lâu, cuối cùng không kìm được nước mắt.
Tống Hàng ơi Tống Hàng, dù sao mình cũng không phải là Lạc Chỉ, mà cậu thì vĩnh viễn không phải là Thịnh Hoài Nam của riêng mình.
Thế nhưng, Chu Gia Gia cậu ta là con trai đó, hai cậu con trai làm sao mà được?
Trong vài khóa học tiếp theo, Lưu Tống Y bị mất tập trung vì cứ mải nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm tinh ý phát hiện ra ngay sự bất thường của Lưu Tống Y, cô bèn gọi Lưu Tống Y đến văn phòng.
“Gần đây em có chuyện gì à? Tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì em cứ nói với cô, biết đâu cô có thể giúp được em.”
Một Lưu Tống Y sắp gục ngã rốt cuộc cũng tìm được nơi để trút bầu tâm sự, nhỏ một hơi kể ra hết những gì mình đã tận mắt chứng kiến và nghe thấy vào ngày hôm ấy.
Nói xong Lưu Tống Y vô cùng hối hận.
Nhìn thấy cái nhíu mày của cô chủ nhiệm, nhỏ càng thêm hoảng sợ: Có phải là mình đã gây phiền toái cho nhóm Tống Hàng rồi không?
Thật bất ngờ, cô chủ nhiệm lại nhanh chóng nở nụ cười: “Em biết đấy, cô khác với những giáo viên khác, cô không cấm học trò yêu sớm.
Vì vậy, em hãy trở về và học hành một cách chăm chỉ đi, đừng sao nhãng chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt đó.”
Lưu Tống Y “Ơ” một tiếng: “Nhưng mà cô ơi, cả hai bạn ấy đều là nam ạ, bọn họ, bọn họ…?”
Cô chủ nhiệm nở nụ cười hiền hậu: “Đứa nhỏ ngốc này, nam nữ, nam nam, nữ nữ đều là tình yêu, có chỗ nào khác nhau sao? Có sai là sai vì yêu sớm vi phạm nội quy nhà trường nhưng cô cũng đã nói với em rồi đấy thôi, cô không cấm.”
Lưu Tống Y trầm tư cúi đầu.
Sở dĩ bản thân nhỏ không thể tiếp nhận điều này, suy cho cùng là bởi cả Tống Hàng lẫn Chu Gia Gia đều là con trai hay là do nhỏ biết Tống Hàng đã bị người khác cướp mất?
Nếu không có Chu Gia Gia thì liệu rằng Tống Hàng sẽ thuộc về nhỏ ư?
Một người ưu tú như vậy, cho dù có được cũng sẽ phải lo được lo mất suốt cả ngày ấy nhỉ?
Khi Lưu Tống Y quay trở về, nhỏ đã không còn thất thần nữa.
Sau đó, trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Lưu Tống Y một trận thành danh trở thành thủ khoa có thành tích cao nhất trong lịch sử của tỉnh S.
Đến lúc phải điền vào tờ nguyện vọng, Lưu Tống Y chọn đại học L.
Lưu Tống Y thích ngành Ngôn ngữ Anh, mà ngành đó ở đại học L tốt hơn nhiều so với đại học X.
Rất nhiều năm sau, Lưu Tống Y dẫn bạn gái đến thăm cô giáo chủ nhiệm năm nào.
Hai bên tóc mai của cô chủ nhiệm giờ đây đã hoa râm nhưng trí nhớ thì vẫn minh mẫn như cũ, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Lưu Tống Y ngay.
Đến khi hay tin Lưu Tống Y và bạn gái đã ở bên nhau được năm năm và đang sống rất hạnh phúc, cô chủ nhiệm mới tủm tỉm cười lấy ra một cuốn album, bên trong là cô giáo khi còn trẻ, bên cạnh cô là một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Cô chủ nhiệm nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh và mỉm cười: “Bọn cô ở bên nhau cũng được hai mươi năm rồi.
Cô ấy đi công tác, mới có mấy ngày không gặp thôi mà cô cứ ngỡ là đã nhiều năm không thấy.”.