EDITOR: LAM
Khóa học tư pháp tự chọn tại trường đại học giờ phút này chật kín hai trăm người.
Đơn giản là vì Tống Hàng cũng chọn khóa học tự chọn này, hắn là nam thần được toàn trường công nhận, học năm hai, thành tích ưu tú, dung mạo khôi ngô, chơi thể thao giỏi, được giáo viên ưu ái, quan trọng là hiện tại vẫn chưa có bạn gái.
Một cô nữ sinh đến muộn trông thấy bên cạnh Tống Hàng vẫn còn ghế trống, trong lòng không khỏi mừng thầm, cô lễ phép bước tới hỏi: “Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
“Mình có thể ngồi không” còn chưa kịp thốt ra, Tống Hàng đã lên tiếng: “Có người rồi.
”
Nữ sinh cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt hả hê đang nhìn mình, cô nhanh chóng cúi đầu tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống.
Mãi cho đến khi tiết học sắp bắt đầu, chỗ ngồi bên cạnh Tống Hàng vẫn cứ trống không, nữ sinh không khỏi có chút bất mãn: Rõ ràng không có ai ngồi, cần gì làm khó tui như vậy.
Lúc này, giáo sư nhéo lỗ tai Nấm Lùn, chậm rãi đi đến.
Ông nhìn xung quanh lớp học rồi đá Nấm Lùn một cái, giận dữ nói: “Chỉ biết trốn học, môn của bố mà cũng dám trốn!”
Nấm Lùn ấm ức chạy tới chỗ Tống Hàng, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Ê! Tránh ra cho tui ngồi coi!”
Tống Hàng đứng dậy nhường đường cho Nấm Lùn, chờ Nấm Lùn ngồi xuống hắn mới nhịn không được cười nói: “Chẳng phải cậu bảo đau eo à, sao giờ lại đến? Tớ biết thế nào bố cậu cũng bắt cậu đi học mà!”
Giọng điệu của Nấm Lùn càng trở nên tồi tệ, cậu đỏ mặt đáp: “Thứ khốn kiếp! Eo đau không phải là do cậu sao! Chẳng qua bố tui không cho tui trốn học, tui còn cách nào nữa đâu!”
Tống Hàng toan nói thêm điều gì nhưng đã bị Nấm Lùn hung tợn nhỏ giọng cảnh cáo: “Tui cấm cậu trèo lên giường tui trong vòng một tháng!”
Cô nữ sinh mới vừa rồi hãy còn tức giận bất bình giờ đây hai mắt tỏa sáng dòm tương tác giữa hai người, đột nhiên như hiểu ra điều gì, cô cảm thấy mũi mình nóng ran.
Nữ sinh đưa tay lên sờ, ai nha má ôi, chảy máu mũi rồi!
Nấm Lùn không có can đảm trốn môn của bố nhưng dám không nghe giảng thì lại có thừa.
Cậu gục xuống bàn đọc trích dẫn văn học sau đó nghiêng đầu nhìn sang Tống Hàng đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chăm chú nghe giảng, nội tâm tránh không khỏi muốn đùa dai một chút.
Nấm Lùn lén lút chọt eo Tống Hàng rồi đến chân và cuối cùng là… Mông.
Tống Hàng bị chọt nhịn không được nữa, hắn giơ tay tóm lấy tay Nấm Lùn: “Đừng quậy, bố cậu đang nhìn bọn mình đấy!”
Nấm Lùn giãy ra, lè lưỡi nói: “Đây chả sợ nhé”, cậu càng thêm suồng sã sờ mó Tống Hàng.
Mông đã cong lại còn săn chắc nữa chứ, sờ vào đã quá đi!
Tống Hàng bị vân vê tới mức không tài nào nghe giảng, hắn dứt khoát bắt lấy tay cậu, hai người mò qua mò lại, mò đến vui vẻ.
Giáo sư Chu ở trên bục khụ một tiếng: “Cái em nam mặc áo khoác lông trắng kia, em đứng dậy trả lời câu hỏi này!”
Nam sinh bận áo khoác lông trắng đứng lên, không ai khác ngoài Tống Hàng, hắn gỡ bàn tay của Nấm Lùn ra, thành khẩn xin lỗi giáo sư: “Em xin lỗi giáo sư, em không chú tâm nghe giảng ạ.
”
Giáo sư Chu hừ một tiếng: “Đi học chẳng chịu nghe giảng, em không thấy kì cục hả? Đứng đó đi!”
Bố vợ lên tiếng sao dám trái lời, Tống Hàng ngoan ngoãn nghe theo.
Nấm Lùn bất mãn, cậu có thể bắt nạt Tống Hàng nhưng người khác thì không!
Nấm Lùn bất thình lình bật dậy: “Giáo sư, cậu ấy quá cao, bắt cậu ấy đứng sẽ gây ảnh hưởng đến những bạn học khác.
”
Giáo sư Chu “Ồ” một tiếng: “Vậy em nói thử coi, em kia không trả lời được câu hỏi thì nên giải quyết thế nào?”
“Em trả lời thay cậu ấy.
” Không đợi giáo sư Chu cho phép, Nấm Lùn đã trả lời câu hỏi một cách vô cùng lưu loát hoàn hảo.
Phòng học ngay lập tức xôn xao.
Cái cậu Nấm Lùn này lợi hại ghê!
Tuy rằng dáng vẻ chẳng ra sao nhưng thật sự rất là lợi hại nha!
Câu hỏi kia của giáo sư, dù cho bọn họ có nghiêm túc nghe giảng cũng không cách nào trả lời được.
Nấm Lùn lợi hại quá đi.
Kẻ lợi hại Nấm Lùn đắc ý nhìn giáo sư Chu.
Giáo sư Chu cực kỳ hài lòng với đáp án của Nấm Lùn, nội tâm thầm nghĩ thằng bé này không hổ là con trai mình, tuy rằng theo văn nhưng vẫn có thể kế thừa gen di truyền tư pháp của ông một cách hoàn mĩ!
Thế nhưng… Nó lại vì người ngoài mà mạo phạm đến uy nghiêm của ông!
Giáo sư Chu gật đầu: “Trả lời khá lắm, em có thể ngồi.
”
Nấm Lùn cười hì hì lôi kéo Tống Hàng ngồi xuống.
Giáo sư Chu ngăn cản hành động của cậu: “Tôi nói em kia có thể ngồi xuống còn em thì không.
”
Nấm Lùn ngẩng đầu dòm giáo sư.
Giáo sư Chu nở nụ cười híp mắt đầy hiền từ: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đi học không nghe giảng thì phải chịu phạt! Nếu em đã không muốn em kia đứng, vậy em đứng thay em kia là được.
Dù sao em cũng lùn, sẽ không gây trở ngại tới những bạn ngồi sau.
”
Nấm Lùn: “…”
Tức ói máu!!!!!!!!
Người này không phải bố ruột tui!!!!!!!!
Nấm Lùn trở về nhà, ấm ức muốn chết!
Tống Hàng dỗ dành, dỗ sao đó dỗ lên tới trên giường.
Lại là một buổi đêm phóng đãng không biết xấu hổ.
HẾT CHƯƠNG 17
EDITOR: Mấy nay sức khỏe mình yếu nên không edit gì, xin lỗi mọi người nhiều nhé.
.