EDITOR: LAM
[1] Ngày XX tháng XX năm XX
Hôm nay tôi cùng mẹ Tống hẹn nhau sang thăm nhà con trai, tôi mua một rổ rau còn mẹ Tống mua vài lạng thịt.
Tôi thừa biết cuối tuần hai cái đứa này sẽ ngủ nướng chứ chẳng thèm ăn sáng.
Chúng tôi bước vào phòng, hai đứa nó vẫn say giấc nồng mà không hay biết gì.
Mẹ Tống vào bếp nấu ăn trong khi tôi xách cổ hai thằng nhãi con này dậy sau đó ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Tôi luôn cảm thấy dưới mông mình có thứ gì đó cấn cấn vì thế tôi xốc đệm lên nhìn.
“Ối!!!” Tôi có chút mất kiểm soát, tôi đã nhìn thấy thứ không nên thấy!!!
Mẹ Tống chạy ra với hai tay dính đầy bột mì: “Sao thế, sao thế?”
Hai đứa nó cũng chạy tới, nhãi con họ Tống lặng thinh che mặt còn con tôi thì lại nhớn nhác khều nhãi con nhà họ Tống.
Mấy người nói xem làm sao mà tôi có thể nhịn nổi, thứ mà tôi thấy ở dưới đệm chính là dây thừng, nến, roi da, …
Người trẻ tuổi chơi cũng thật kích thích quá đi.
[Ôm mặt, đừng hỏi người ta sao lại biết nhiều như vậy, gần đây người ta có đọc mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ, thích nhất là ngốc manh thụ nè, tiếc làm sao con tôi cũng là thụ nhưng mà nó không ngốc nó bị ngu!]
(*) Chú thích:
(*)Ngốc manh: Là một thuật ngữ trong giới ACG (Animation, Comic, Game) được các Otaku dùng để chỉ những loli hoặc shota ngây thơ và dễ thương, những người trông có vẻ ngốc nghếch và có hơi chậm phản ứng.
Sau năm 2010, ngốc manh được sử dụng rộng rãi và trở nên phổ biến trên Internet, thậm chí các bạn còn có thể thấy nó trên những trang tin tức.
(Theo baidu)
[2] Ngày XX tháng XX năm XX
Mẹ Tống nói bà ấy đã đưa cho con trai một bộ đồ hầu gái.
Tôi khá là tò mò, vì vậy sau bữa tối, tôi và mẹ Tống đã cùng nhau tới nhà con trai ngó thử xem thế nào là trang phục hầu gái.
Mẹ Tống mở cửa, ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo.
“Không có nhà.” Mẹ Tống mở đèn lên, “Thôi thì bọn mình đợi đến khi tụi nó về rồi nhìn.”
Tôi gật đầu, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng lại chợt nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện từ ban công.
“Tụi mình phải trốn tới khi nào?!”
“Nhỏ giọng chút đi, bị phát hiện một cái là thảm lắm luôn đó! Huống hồ như vậy càng thêm kích thích, cậu không thấy thế à?”.
Đọc truyện hay tại { ТRUMtruyen .мe }
Tôi và mẹ Tống liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên bà ấy cũng đã nghe thấy.
“Bắt trộm nào” Tôi dùng khẩu hình nói với bà ấy.
Mẹ Tống bước đến gian bếp cầm lấy hai con dao rồi đưa cho tôi một con sau đó nói bằng khẩu hình: “Tới xem thử.”
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ Tống mở đèn ngoài ban công, bên ngoài không có ai hết, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra không phải trộm mà là ma quỷ rồi.”
Song, mẹ Tống không vì thế mà nới lỏng cảnh giác, bà ấy chỉ về phía giàn hoa ngoài ban công, tôi tiếp tục lo lắng thêm một lần nữa.
Hai người bao vây một trái một phải: “Ăn trộm, xem mi trốn đằng nào!”
Bầu không khí bắt đầu khó xử, chỉ thấy nhãi con họ Tống mặc chiếc váy phấn hồng thế nhưng chiếc váy đã bị nó vén lên đến tận eo, còn con trai tôi thì đang mặc đồng phục học sinh đu bám trên người nó.
Mẹ Tống che mắt không dám nhìn: “Mọc mụt lẹo mất thôi!”
Trái tim của một hủ nữ trung niên như tôi đập thình thịch liên hồi, tôi phản xạ có điều kiện lôi điện thoại ra chụp hình.
Nhưng rồi tôi nhận ra đấy là con trai và con rể của tôi mà, thế là tôi đành phải kìm nén lại.
Giờ tôi hối hận lắm!!! Nhãi con họ Tống đã tịch thu chìa khóa nhà của tôi lẫn mẹ Tống còn bắt bọn tôi sau này tới phải gọi điện thoại báo trước một câu!
Hừ! Tụi nó bỏ cha bỏ mẹ chỉ lo bắn pháo bông!!! Công bằng ở đâu!!!
Cơ mà nhãi con họ Tống mặc trang phục hầu gái trông đẹp con mẹ nó xuất sắc luôn!
[3] Ngày XX tháng XX năm XX
Từ sau khi con trai tôi cùng nhãi con họ Tống dọn sang sống chung với nhau, tôi và mẹ Tống dần trở nên thân thiết hơn.
Khi không có tiết dạy, chúng tôi dành phần lớn thời gian cho nhau.
Hôm nay mẹ Tống lại đến chơi với tôi nhưng tôi đang bận sửa luận văn nên chưa thể rảnh tay, vì vậy tôi đã cho bà ấy xem bộ sưu tập truyện tranh BL của mình.
Thấy tôi cẩn thận lấy ra một chồng sách từ dưới ghế sô pha, mẹ Tống che miệng cười: “Sao bà giống y xì mấy đứa con nít thế, bộ sách này người khác không xem được hay gì? Còn giấu!”
Tôi nói với bà ấy là tôi không sợ ông Chu nhà mình nhìn thấy, tôi chỉ sợ có học trò ghé chơi phát hiện ra, vậy chẳng phải mất con mẹ nó mặt à?
Mẹ Tống đón lấy sau đó chọn một cuốn và bắt đầu đọc còn tôi thì ngồi xuống sửa luận văn.
“Trời ơi! Bà mau nhìn xem tôi phát hiện ra cái gì nè, đáng sợ quá!” Mẹ Tống la to.
Tôi nhìn lướt qua, chương truyện kia đúng ngay khúc thụ bị trói, công cầm roi da rồi đổ sáp nến lên trên người thụ! Đấy chẳng phải là BDSM rất phổ biến sao?
“Cho nên, bà mới vừa phát hiện ra cái gì?” Tôi hỏi mẹ Tống.
Vẻ mặt mẹ Tống nghiêm nghị: “Bà còn nhớ lần trước ở nhà chúng nó, bọn mình tìm được roi da, nến, dây thừng không? Chẳng lẽ Gia Gia chúng nó lại đang chơi trò này?”
“Nếu đúng thì sao?” Tôi ngồi trở lại chỗ của mình.
Ngạc nhiên quá lố sẽ làm mất đi phong thái của một vị giáo sư.
“Chúng nó đang chơi trò này! Trò này đó! Sao bà có thể dửng dưng như vậy! Bất kể là Gia Gia ép Hàng Hàng hay là Hàng Hàng ép Gia Gia, sáp nến nóng rớt trên người đau biết bao nhiêu! Tôi… Tôi… Dù là đứa nào đi chăng nữa tôi cũng đều đau lòng như nhau!!!!!!”
Tôi thở dài đẩy bài luận văn ra, sớm biết vậy đã chẳng để bà ấy xem.
Tôi dành một giờ phổ cập kiến thức về BDSM: “Bộ trang phục hầu gái lần trước bà mua cho Gia Gia tụi nó dùng cho việc ấy đó!”
Mẹ Tống ôm đầu: “Làm bậy quá!”
“Sáp nến ở nhiệt độ thấp sẽ không gây hại cho cơ thể, BDSM có thể điều hòa tình thú làm thăng hoa cảm xúc của đôi bên…”
Mẹ Tống càng nghe càng hăng, kích động đòi xem thực chiến.
Cuối cùng, luận văn tôi bỏ đó không sửa mà là chạy tới cùng bà ấy tìm phim để coi.
[Che mặt]
HẾT NGOẠI CHUYỆN MẸ CHU
EDITOR: Tui thấy có hơi vô lý, không biết tác giả có nhầm lẫn hay không? Ở chương 20, tác giả viết mẹ Tống tặng cho Nấm Lùn nguyên thùng đồ nào là roi da, nến, trứng run, bóng Thái, sao giờ trông có vẻ người gửi phải là mẹ Chu mới đúng nhỉ? =]]
Rồi hai bà má sao mà đáng yêu dữ vậy chèn ơi, xỉu!!!.