EDITOR: LAM
Sau khi Tống Hàng lên phát biểu với tư cách là đại diện tân sinh khối mười tại buổi lễ chào đón tân sinh, số lượng người theo đuổi hắn đã tăng lên một cách nhanh chóng, trải dài từ khối mười cho đến khối mười hai, mỗi ngày đều xuất hiện những cô gái khác nhau với những cái cớ khác nhau để có thể bắt chuyện cùng Tống Hàng.
Bên cạnh đó, song song với hào quang tứ phía của Tống Hàng là ấn tượng mà Nấm Lùn để lại cho người khác, ngoài nhỏ con và học tập giỏi ra thì không còn gì đặc biệt nữa.
Nếu buộc phải kể ra một chút ấn tượng về Nấm Lùn thì chỉ có thể là Nấm Lùn và Tống Hàng chơi rất thân với nhau.
Khai giảng được một tháng, ban mười và ban chín sát vách quyết định tổ chức một trận bóng rỗ giao hữu.
Với tư cách là chủ lực, Tống Hàng đã ghi được hai lần ba điểm cho lớp mình.
Những cô nữ sinh có mặt tại hiện trường liên tục la hét thất thanh.
Nấm Lùn cầm quần áo của Tống Hàng ngồi ở trên khán đài đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự ti mà xưa nay chưa từng có.
Tại sao cậu ấy lại ưu tú đến thế?
Tại sao mình không thể cao lớn hơn?
Nếu như mình cao lớn hơn, phải chăng sẽ được cùng cậu ấy rong ruổi trên sân bóng rổ?
Tống Hàng lại ghi thêm ba điểm nữa, đồng đội đều phải nhìn hắn bằng một con mắt khác: “Tống Hàng, ông lợi hại quá rồi đó, học giỏi thì thôi coi như không tính, giờ đến cả bóng rổ cũng đỉnh của chóp nốt! Nhìn thấy không, tụi con gái đang phát cuồng vì ông đấy, thậm chí đám con gái ban chín cũng quay sang cổ vũ cho ông luôn! Ông đúng là có diễm phúc mà!”
Tống Hàng nhìn về phía khán đài, có lẽ là do nắng quá nên Nấm Lùn mới lấy quần áo của hắn che lên đầu, hắn thấy lòng mình ấm áp: “Đúng vậy, mình quả thật rất có diễm phúc.”
Từ sau trận bóng rổ, Tống Hàng nhận ra Nấm Lùn có đôi chút khác lạ, dường như Nấm Lùn đang lén lút làm điều gì đó nhưng lại sợ bị phát hiện.
Điều này khiến cho Tống Hàng cảm thấy khá là khó chịu, hắn cứ tưởng giữa hắn và Nấm Lùn vĩnh viễn không có bí mật, sẽ luôn thẳng thắn với nhau.
Ngày hôm nay, lúc hắn đi ra ngoài rửa hộp đựng thức ăn sau đó quay trở lại lớp học, hắn phát hiện Nấm Lùn đang nhét thứ gì đó vào miệng.
Khi hắn bước vào, Nấm Lùn vừa trông thấy hắn là đã thấp thỏm lo âu, cuống quýt giấu đồ vật vào trong hộc bàn.
“Cậu đang làm gì thế?” Tống Hàng cất hộp đựng thức ăn rồi hỏi Nấm Lùn.
“Không… Không làm gì hết.” Ánh mắt Nấm Lùn né tránh, đây là hành động khi Nấm Lùn khẩn trương.
Tống Hàng tức giận kéo Nấm Lùn sang một bên sau đó lôi từ trong học bàn ra một bao đồ vật.
Vừa mới mở ra, Tống Hàng đã ngay lập tức cau mày, giọng điệu trong vô thức trở nên nặng nề: “Cái gì đây? Cậu ăn cái này để làm gì?”
Nấm Lùn cúi đầu không chịu nói.
Tống Hàng cưỡng ép Nấm Lùn ngẩng đầu lên mới biết hai mắt Nấm Lùn đã đỏ hoe.
Nấm Lùn tủi thân muốn chết: “Cậu hung dữ thế làm gì?” Nấm Lùn đứng bật dậy giành lại hộp thuốc, “Tớ cũng muốn cao lớn hơn mà!”
Nam thần nhận ra giọng điệu của mình quá nặng nề, vội vàng xin lỗi: “Tớ sai rồi, tớ không nên hung dữ với cậu, nhưng nếu muốn cao lớn hơn thì cậu nên kết hợp ăn uống lẫn vận động, những loại thuốc kiểu này không tốt cho sức khỏe của cậu đâu.”
“Tớ đã cố gắng ăn uống vận động nhưng vẫn không thể cao lớn hơn.
Tớ lùn tịt, lại chẳng ưa nhìn, nếu một ngày nào đó cậu bỏ tớ thì phải làm sao đây?” Nói xong, Nấm Lùn nhịn không được rơi nước mắt.
“Cho nên cậu mới uống thuốc tăng chiều cao?” Nam thần đau lòng khôn nguôi nghĩ muốn hôn nhẹ Nấm Lùn một cái, nhưng vì đang ở lớp học cho nên đành phải nhịn xuống.
“Đúng! Nếu tớ cao lớn hơn, tớ nhất định sẽ đánh thắng cậu! Cậu dám bỏ tớ, tớ sẽ đánh cậu ngay, đánh cho tới khi nào cậu bỏ ý định đó thì thôi!”
Bạn học xung quanh bị thu hút bởi giọng nói của bọn họ, Nấm Lùn cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Tống Hàng xua tay với bạn học ý bảo không có chuyện gì sau đó nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nấm Lùn cầu xin sự tha thứ.
Tan học, Tống Hàng và Nấm Lùn cùng nhau trở về nhà.
Tống Hàng đột nhiên ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Nấm Lùn leo lên lưng hắn, hắn nhấc Nấm Lùn lên cao: “Như thế này có phải là đã cao hơn tớ rồi không?”
Nấm Lùn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
“Hiện tại cậu cao hơn tớ một cái đầu nè.”
Nấm Lùn lại đỏ mắt nhưng lần này là vì cảm động.
“Tớ sẽ không bỏ rơi cậu, chỉ có cậu là không cần tớ thôi, cậu không biết bản thân cậu ưu tú cỡ nào đâu!” Trên đường kẻ đến người đi, rộn ràng huyên náo thế nhưng Nấm Lùn vẫn nghe rõ những gì Tống Hàng nói, “Sau này đừng uống loại thuốc đó nữa.”
“Ừ.” Nấm Lùn đáp lời, “Nghe theo cậu hết.”
HẾT CHƯƠNG 7
TÂM SỰ NÀO:
Hai đứa này sao dễ thương dữ vậy trời.
=]].