Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

“Khuynh Khuynh, Dương Liễu là Dương Liễu, em là em, đứa con cô ta sinh ra ba ruột không rõ, chết bi thương, nhưng đứa con em sinh ra khẳng định không phải thế!”

Hoắc Nhất Hàng kiên nhẫn và ôn hòa nói với Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, Dương Liễu nham hiểm, ác độc, em thì quang minh, lương thiện, đứa con của em và anh, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất cũng là người ấm áp nhất trên đời này! Em phải tin tưởng bản thân, cũng tinh tưởng anh, được không?”

“Nhất Hàng, anh căng thẳng rồi,” Vân Khuynh nở một nụ cười mỉm trên mặt, nói tiếp, “Anh không cần lo lắng, em không hề xem thường bản thân, cũng không hề không tin tưởng anh, em chỉ là vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị thôi.

Môi trường từ nhỏ đến lớn đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với em, em cũng đang cố gắng tiêu diệt ảnh hưởng này, nhưng rất đáng tiếc, đây không phải thời gian ngắn có thể làm được, em sẽ tiếp tục nỗ lực.

Anh yên tâm, nếu như có con thật, em sẽ không bỏ nó đâu, nếu như không có, em cũng sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm thái của em, cho dù là vì không phụ lòng sự tương ngộ tương tri của chúng ta, em cũng sẽ sinh một đứa con thuộc về chúng ta.”

“Em nói như thế, anh mới yên tâm,” Hoắc Nhất Hàng nói, đem Vân Khuynh ôm vào lòng càng chặt hơn, “Khuynh Khuynh, anh vẫn luôn muốn cám ơn duyên phận để chúng ta gặp nhau, anh đến không đủ sớm, may mà vẫn không muộn, ngày xưa, chỉ có mẹ ruột là người thân yêu của anh, bây giờ, có em rồi, cuộc đời còn lại của anh, có mẹ ruột, có em, có đứa con của chúng ta, cũng mãn nguyện lắm rồi.”

“Em cảm thấy câu nói này của anh nói đến bản thân già rồi,” Vân Khuynh cười cười, nói, “Cuộc đời phía sau còn dài lắm, anh tốt với em, em cũng sẽ tốt với anh.”

Hình như từ lúc sau khi gặp được Hoắc Nhất Hàng, cô không còn tồi tệ, xui xẻo, bi thương như thế nữa rồi, cô trong bất giác ỷ lại người đàn ông này, thích người đàn ông này, chỉ cần anh không ruồng bỏ cô, cô quyết định cả đời này, chỉ có anh thôi!

Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đều tưởng rằng, ám ảnh sẽ như thế đi qua, tương lai, chỉ cần nghĩ theo hướng tuyệt đẹp, tất cả những chuyện tốt, đều sẽ xảy ra.

Trái lại, trên thế gian này chuyện không như ý trong mười cũng có một vài, cứ trong lúc con người không hề đề phòng, liền đả kích một cách tàn nhẫn!

Ngắm hoa đào xong, Hoắc Nhất Hàng liền lái xe đưa Vân Khuynh về đến Quân Tỉ sơn trang, hôn lễ của bọn họ sẽ tổ chức tại “biệt thự Hoắc gia” được xây dựng trên nền tảng là nhà tổ Vân gia, hai ngày nay phải chuyển nhà, bố trí cũng phải bắt đầu làm, Hoắc Nhất Hàng liền qua bên đó sắp xếp.

Hoắc Thành Quân đi qua bên Hoắc Nhất Hàng sắp xếp hành lý, Vân Khuynh cũng bắt đầu sắp xếp hành lý ở nơi cô ở.

Lúc bốn giờ rưỡi chiều, chuông di động của Vân Khuynh reng lên, Vân Khuynh đặt đồ trên tay xuống chạy qua đó, nhìn thấy là cuộc gọi của Tống Tây Hoa, liền ấn nút bắt máy, sau đó đi đến trước chỗ hệ thống cửa khóa, mở cánh cửa ở dưới lầu ra.

“Tây Hoa, các anh đến lầu dưới chưa? Em đã mở cửa cho anh rồi, em đi dọn đồ tiếp đây, cửa phòng em cũng đang mở, các anh một lát có thể vào thẳng được rồi.” Vân Khuynh nói với di động.

Lúc bữa trưa, Tống Tây Hoa gọi điện thoại, nói anh và Giang Mạc Thần chiều sẽ qua giúp đỡ, Vân Khuynh nhận được điện thoại của Tống Tây Hoa, liền đoán là bọn họ ở dưới lầu, nhưng cửa khóa không bước vào được.

Bên đầu dây bên kia không có âm thanh truyền đến, mà là cúp trực tiếp.

Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn vào di động, lời nào cũng không nói mà cúp máy đi, Tây Hoa hình như không có thói quen như thế?

Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đem di động tùy ý để vào túi áo, liền tiếp tục bận rộn.

Vài phút sau, Vân Khuynh đang đặt đồ vào vali, sau lưng truyền đến một mùi mồ hôi, cô mỉm cười quay đầu nói, “Tây Hoa, Mạc Thần, ai chạy đến đổ cả người mồ hôi thế……”

Lời nói của Vân Khuynh chỉ nói một nửa, liền câm lặng ngay.

Tại vì, người đứng trước mặt cô, không phải là Tống Tây Hoa và Giang Mạc Thần, mà là một người mặc bộ đồ giao hàng, đội nón và khẩu trang, nhân viên giao hàng thân hình nhỏ con?

“Cậu là ai? Cậu làm sao vào đây?” Vân Khuynh căn bản không quen biết nhân viên giao hàng này, hơn nữa cô gần đây cũng không hề mua qua những món đồ mà cần đến nhân viên giao hàng, huống chi là có nhân viên giao hàng nào mà không nói lời gì liền xông vào trong nhà, trong đầu cô tức thì reng lên chuông cảnh báo.

Nhân viên giao hàng lại mở miệng nói, “Con tiện nhân, nhanh như thế không nhận ra tôi rồi sao?”

Âm thanh khàn khàn khó nghe, Vân Khuynh trong phút chốc vẫn chưa nghe được là ai.

Nhưng cô rất nhanh nhớ đến giọng nói của Dương Liễu là bị Lục Văn Bân tạt axit ăn mòn đến hư giọng!

“Cô……cô là Dương Liễu?” Vân Khuynh dò thám hỏi, đồng thời, ánh mắt của cô nhìn xung quanh, hi vọng có thể kiếm được thứ có thể bảo vệ mình.

Nếu như người ở trước mặt này là Dương Liễu thật, cô ta xông vào nhà như thế nhất định chẳng có gì hay ho.

Nhân viên giao hàng căn bản không trả lời, mà là đột nhiên từ trong túi lấy ra một thứ, đợi đến lúc Vân Khuynh có phản ứng thì một cây kim tiêm, đầu kim nhọn đã đâm vào gân máu của cô, dung dịch lạnh băng tiếp đó bị tiêm vào.

“Cô vẫn không ngốc, còn biết tôi là ai! Vân Khuynh, tôi bây giờ trở thành kẻ sát nhân, đều là do cô hại cả, tôi phải xuống địa ngục, cũng phải kéo cô theo!” Trước lúc tiềm thức biến mất, Vân Khuynh nghe được Dương Liễu cải trang thành nhân viên giao hàng nói.

Sau khi Lục gia phá sản, Dương Liễu không chờ đợi được ly hôn với Lục Văn Bân, nhưng Cao Thúy Lan và đứa con đó chết trước mặt mình, e là có phiền phức, cô nghĩ đến ôm hết tất cả tài sản, ở nước ngoài một thời gian tránh họa trước, thế là, cô tìm được trung gian, yêu cầu bán đi căn biệt thự mới vừa trang trí chưa bao lâu.

Nếu như cô lấy giá thấp một chút, có thể căn biệt thự có thể lập tức bán ra nhanh như Triệu Thanh Thanh vậy, cô có thể sớm xuất ngoại được, nhưng như con người như cô ta hận không thấu muốn lấy hết lợi ích tốt chiếm trọn, cho dù ở ngay lúc này, không những không muốn bán lỗ, mà còn muốn kiếm thêm chút đỉnh.

Đợi được vài ngày, chưa đợi được người mua nhà đến, nhưng lại đợi đến cảnh sát, Lục Văn Bân lấy tội danh mưu sát kiện cô.

Cô hoang mang, nhưng lại ép buộc bản thân bình tĩnh lại, cô cho rằng Lục Văn Bân không thể tìm được chứng cứ gì, nhưng Lục Văn Bân không ngờ rằng điên dại bệnh hoạn chạy đến cục cảnh sát tạt axit đã sàng lọc qua vào cô!

Từ trong bệnh viện tỉnh dậy, cả khuôn mặt hủy hoại hết, một bên tai bị điếc, giọng nói cũng hư hoại, cảnh sát lại điều tra được một phần chứng cứ phạm tội của cô, cô liền đã biết, cả đời mình đều hủy hoại rồi!

Nghĩ đến Lục Văn Bân từ sau khi kết hôn với cô, liền hối hận lấy cô, cứ luôn cảm thấy Vân Khuynh tốt hơn cô, cuối cùng chạy đến cục cảnh sát đi gặp cô, còn nói cái gì “Lời Vân Khuynh nói khẳng định là thật rồi……” Nỗi hận trong lòng cô như là một cọng cỏ hoang mọc lên điên dại.

Là Vân Khuynh! Nhất định là Vân Khuynh mê hoặc Lục Văn Bân tạt axit cô, nếu không, dựa vào tính cách của Lục Văn Bân, làm sao có thể đột nhiên trở nên tàn nhẫn thâm độc?!

Lúc cảnh sát điều tra ra những chứng cứ phạm tội liên quan đến cô nhiều hơn, Vân Khuynh lại làm chứng chỉ khống cô, tuy rằng Vân Khuynh không hề đến hiện trường, mà là làm chứng qua video, nhưng khuôn mặt bó đầy băng của cô vẫn tràn đầy thù hận!

Cô trở thành một tên phế vật xấu xí, một tên tội phạm, lập tức phải chấp hành tử hình, không còn gặp được thế giới tràn đầy màu sắc, cô đương nhiên không can tâm!

Thế là, lúc sắp rời khỏi tòa án, cô cố ý giả ngất xỉu, lại một lần bị đưa đi bệnh viện.

Sinh sống ở trong pháp luật và xã hội ổn định điểm này cũng khá tốt, cho dù cô ta là tội phạm sắp sửa phải bị tử hình, chỉ cần chưa đến thời khắc phải chết, vẫn còn có thể hưởng thụ sự cứu trợ của chủ nghĩa xã hội.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho cô, cô lấy kim tiêm gây mê tấn công bác sĩ, sau đó lấy sẵn vài cây kim tiêm an thần, chích vào một y tá trước, sau đó cởi hết quần áo của y tá thay lên người mình, lại tháo hết băng gạc trên mặt, đeo một cái khẩu trang lớn, vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Dương Liễu vốn dĩ muốn lập tức rời khỏi Vinh Thành, tại vì cho dù còn hận Vân Khuynh đi nữa, cô bây giờ là kẻ trốn tội, vẫn là nên bảo đảm an toàn tính mạng của mình hơn.

Nhưng lúc cô cúi đầu xuống đi qua quảng trường, lại phát hiện trên màn hình quảng cáo lớn đang chiếu tin tức Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng sắp kết hôn.

Nhìn vào nam thanh nữ tú trên màn hình, nỗi hận của Dương Liễu lại một lần nữa như triều cường ập lên, xung kích lý trí của cô sạch sẽ.

Tại sao? Tại sao cô từ nho nhỏ đã bắt đầu bày mưu, cực khổ, tốn tâm tư nhiều năm, không mấy dễ dàng leo lên được vị trí Lục gia đại thiếu phú nhân, nhưng thì ra lại là một vị trí căn bản ngồi không vững, không hưởng thụ được vinh hoa phú quý mà cô mong muốn, không có ai ngưỡng mộ cô, ganh tị cô, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ có châm biếm vô số cô, chê bai cô, chửi mắng cô, đến cuối cùng, cô còn trở thành tội phạm người người muốn giết, người luân lạc tàn phế xấu xí!

Còn Vân Khuynh thì sao? Rõ ràng đã bị cô tính kế làm mất đi bà nội, mất đi ba mẹ ruột thịt, mất đi chồng, mất đi bối cảnh…….nhưng Vân Khuynh lại gặp được người đàn ông tốt là Hoắc Nhất Hàng, bắt đầu cuộc đời càng sáng sủa và đắc ý!

Cô từ bên Vân Khuynh giành lấy Lục Văn Bân, không những không tạo thành nhiều đả kích lớn cho Vân Khuynh, trái lại giống như cô đang dọn lấy đống rác không cần nữa của Vân Khuynh vậy.

Người Lục gia tồi tệ, ông chồng ích kỉ và lạm tình, Vân Bính Hoa và Tô Tương phiền phức, những cái tên không tốt đều bị Dương Liễu cô đây gánh hết, Vân Khuynh trái lại cả người nhẹ nhõm trở thành người yêu của Hoắc Nhất Hàng, trở thành nữ thần vạn người Vinh Thành mến mộ và sùng bái!

Dựa vào đâu! Cô không can tâm! Cô rất hận!

Không! Cô không đợi được sau này báo thù Vân Khuynh, cô phải hủy hoại luôn Vân Khuynh, rồi mới bỏ trốn!

Cô phải khiến Vân Khuynh trở nên còn thảm thương hơn cô!

Lúc này, Dương Liễu vừa đúng lúc nhìn thấy có một nhân viên giao hàng trẻ tuổi lái một chiếc xe nhỏ từ bên quảng trường qua đến, cô xông qua chặn chiếc xe đó, bảo là di động của mình quên mang theo, phải lập tức chạy đến khu nhỏ gần đó cứu người, cô còn giải thích giọng nói là lúc cứu người ở hỏa trường làm hư hại đấy.

Nhân viên giao hàng trẻ tuổi nhìn thấy cô mặc y phục y tá, lại là phụ nữ, khen cô bỏ mình cứu người, cho cô ngồi ở phía sau buồng xe.

Xe chạy đến một nơi không người, Dương Liễu nói dối bản thân không cẩn thận làm hư một kiện bưu phẩm, để nhân viên giao hàng dừng xe xem thử nghiêm trọng không, ngay lúc nhân viên giao hàng đang xem bưu phẩm, Dương Liễu liền chích một mũi an thần cho nhân viên giao hàng……đặt nhân viên bưu điện xuống xong, cô lại thay lên áo khoác của nhân viên giao hàng, lái chiếc xe bưu điện đi đến Quân Tỉ sơn trang.

Lúc bước vào cửa, bảo vệ cửa vốn dĩ phải điều tra đấy, Dương Liễu nói là đưa bưu phẩm cho Vân Khuynh, có một cô gái trẻ tuổi nghe thấy tên của Vân Khuynh, liền nhiệt tình nói cô cũng là đi tìm Vân Khuynh và nói với bảo vệ cô là nhân viên mới của công ty Vân Khanh, cấp trên là Tống Tây Hoa, cầm lấy cũng là di động của Tống Tây Hoa, bảo vệ mới an tâm, cũng phớt lờ kiểm tra Dương Liễu, cho Dương Liễu và cô gái trẻ tuổi kia cùng nhau thả vào……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui