Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

63204.

Côn đồ nghĩ lát: “Kêu Giang gia gửi tiền đến trước, đám anh em tôi, mỗi người 100 triệu, tôi, 500 triệu, cho chúng tôi thẻ ngân hàng nước ngoài, đồng thời chấp nhận đưa chúng tôi ra nước ngoài, sau đó, không được phép gây rắc rối cho chúng tôi…”

Nhiều tiền vậy?

Cố Du quét mắt nhìn quang, ở đây có 6 tên côn đồ, 5 người 100 triệu, đám người này, tổng 1 tỷ?

1 tỷ đối với Giang gia không được tính được bao nhiêu, bọn họ cũng không được tính là quân ăn cướp, nhưng đối với Cố gia mà nói… cô không muốn cứ thiếu tiền Giang Mạc Thần, tiền này, nếu bỏ ra, cô sẽ tự nghĩ cách.

“Được, tôi nói, bọn họ sẽ đồng ý.” Cố Du cắn răng.

Bất kể sao, thoát thân trước.

Côn đồ lại nói một câu: “ Để đảm bảo cho tôi và đám anh em còn mạng để tiêu tiền, cô buộc phải phối hợp với chúng tôi chụp tấm hình…hình khỏa thân.”

“Không được!” Cố Du từ chối ngay.

Cô vốn không sợ chết, chỉ sợ bị đám này sỉ nhục.

Cô để ý, thân phận Giang gia cũng không để ý, giờ này, cô đối với Giang Mạc Thần không có tình cảm sâu sắc, nhưng người đàn ông đó nhiều lần giúp cô, cô cũng không thể bôi nhọ mặt anh ấy.

- ---

Trước khi Giang Mạc Thần đáp máy bay riêng về Vinh Thành, được biết tin Cố Du gặp nguy hiểm.

Anh đã lên máy bay, đang khởi động máy, bà Giang gọi điện thoại tới, bảo anh hỏi Hoắc Nhất Hàng việc liên quan đến con tàu phi pháp, bọn họ giải thích: Cố Du gần đây cũng chính vì chuyện liên quan đến con tàu, đám người bắt cóc Cố Du, chắc chắn cũng vì chuyện này, nhất định nhanh chóng tìm hiểu những người liên quan, mới có thể nhanh chóng cứu Cố Du ra.

Giang Mạc Thần lúc nhận tin đã hốt hoảng.

Trước khi rời Vinh Thành, anh chẳng phải dặn Cố Du, không được để lộ chuyện tin tức ra rồi sao? Cô cũng không để tâm?

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chuyện này chỉ vướng đến vài người, con đi tìm anh Hoắc, lấy được phương thức liên lạc của họ, còn nữa, con giờ đang lên máy bay về Vinh Thành.”

Cúp điện thoại, Giang Mạc Thần lập tức nói chuyện này với Hoắc Nhất Hàng.

“Cái gì? Cố Du bị bắt cóc? Vì chuyện đó?’’ Hoắc Nhất Hàng có chút kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống: ‘‘Xem ra, chúng ta đối với họ có chút nhân từ rồi.’’

‘‘Cố Du? Là ai?’’ Vân Tư Âm xem vào một câu: ‘‘Anh Đình ở Vinh Thành cũng có chút quen biết, nếu cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi sẽ cố hết sức.’’ Nói xong, cô quay đầu nói: ‘‘Đúng không? Anh Đình.’’

Vân Tư Âm rõ ràng đang lấy lòng Hoắc Nhất Hàng, hy vọng việc nhận lại Vân Khuynh sẽ dễ hơn.

‘‘Đúng!’’ Vân Đình gập đầu: ‘‘Lúc cần tôi, nhanh chóng mở miệng.’’

Nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu: ‘‘Vì lý do an toàn, không nên dùng điện thoại gọi điện, liên lạc trên mạng là được.’’

‘‘Cám ơn bác Vân.’’ Giang Mạc Thần gật đầu, cùng với Hoắc Nhất Hàng, bắt đầu điều tra những người liên quan đến con tàu phi pháp.

Vì hướng đi quá rõ ràng, một lúc sau, đã tìm ra người bắt cóc Cố Du.

Người bắt cóc cô là biểu đệ của trưởng thuyền đó, người đứng sau vạch mưu là một ông to có thế lực không lớn cũng không nhỏ ở Vinh Thành, tên Châu Hoành, công việc kinh doanh của hắn đa số là hoàn thành trên tàu vượt cảng phi pháp, tuyến đường đó nếu bị lộ ra, tức là cắt đứt con đường tài lộc của hắn, vì để bảo vệ lợi ích của mình, hắn mới kêu người ra tay với Cố Du và Trương Thông.

‘‘Chu Hoành?’’ Vân Đình cười một tiếng: ‘Ta biết hắn, năm đó, Âm Âm thuê nhà ở Vinh Thành, còn bị hắn ức hiếp qua, sau đó ta dẫn Âm Âm về Kinh Thành, nhưng lại quên tính sổ với hắn, một lưu manh nhỏ bé không vào quỹ đạo, lại có thể mở rộng thế lực. Chú Đức, thông báo xuống dưới, lúc máy bay chạm đất, tôi muốn gặp được Chu Hoành.’’

‘‘Dạ!’’ Chú Đức cúi người cung kính đáp, sau đó đi thông báo.

Biết Chu Hoành, tình huống đã đơn giản hơn nhiều, trực tiếp bảo Chu Hoành tìm nơi ở của Cố Du và Trương Thông, không để bọn côn đồ làm hại họ là được.

Vinh Thành, biệt thự khác.

Chu Hoành gọi ngay ba cuộc điện thoại, mỗi khi nhận một cuộc xong, sắc mặt hắn trắng bệch hơn mấy phần.

Giang gia? Hoắc Gia? Vân Gia?

Trời ơi, con bé Cố Du đó rốt cuộc có lai lịch gì, sao có thể khiến mấy ông lớn ra mặt giúp cô ta?

Gia đình cô ta không phải kinh doanh chuỗi siêu thị mini sao? Có tiền cũng chỉ là ít tiền, hắn còn tưởng con đàn bà đó dễ bắt nạt, cho dù giết đi cũng chẳng sao…

Giờ thì, việc làm lớn lên rồi.

“Có quan hệ gì? Mẹ nó kêu người bắt cóc vợ của bản thiếu, ngươi nói ta và Bé Du có quan hệ gì?” Giang Mạc Thần nói vọng qua, giống như ném lũ đạn lên đầu của Chu Hoành.

“Người ngay bây giờ ngay lập tức đưa bé Du về Giang gia cho bổn thiếu, nếu Bé Du thiếu một cọng tóc, bổn thiếu sẽ khiến ngươi, và mấy tính nhân của ngươi, vợ ngươi quét hài cốt chung!”

“Nhanh…chuẩn bị xe, ta phải đích thân đi tìm biểu đệ A Đạt!” Chu Hoành thất thừng hét lên, lại nhanh chóng đi ra ngoài.

A Đạt, chính là thuyền trưởng của chiếc tàu.

Sau khi lên xe, Chu Hoành liên lạc với đám côn đồ: “Các ngươi bắt cóc người ta để ở đâu, đưa địa chỉ cho ta ngay, bây giờ ta qua đó.”

“Anh Hoành? Anh muốn qua đây?” Côn đồ nghe điện thoại, sắc mặt có chút khó coi: “Anh không tin em sao? Anh yên tâm, em sẽ xử chuyện này một cách êm xuôi tốt đẹp, hai người này đều bị trói rất chặt, tên tiện nhân đó cũng khá xinh đẹp, để anh em chơi đùa, rồi chôn cất, xả giận cho anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui