Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

6398.

Chủ nhật, 11 giờ trưa.

Cao Thúy Lan xuất hiện cùng với Lục Bác Dương, hôn lễ giữa Dương Liễu và Lục Văn Bân sắp sửa bắt đầu.

Cô dâu Dương Liễu đeo đầy trang sức kim cương vô cùng xa hoa, cười rạng rỡ, mắt không ngừng nhìn về phía cửa, vì tới bây giờ chú rể Lục Văn Bân vẫn chưa xuất hiện!!

Vì muốn thể hiện Lục gia sắp đi vào “thời kỳ huy hoàng mới” nên sảnh tiệc được bố trí rất long trọng, còn mời tới rất nhiều khách quý của Vinh Thành..

Dựa theo phong tục của Vinh Thành, 11 giờ tổ chức hôn lễ là giờ lành, nếu qua 11 giờ vẫn chưa tổ chức, 1 là ba mẹ chồng không thích người con dâu này, 2 là cô dâu không phải người may mắn......

Nhưng bây giờ đã 11 giờ, cô dâu thì xinh đẹp lộng lẫy đứng trên lễ đài, còn chú rể thì không thấy đâu??

Phóng viên đến từ các nhà báo nhỏ bắt đầu suy diễn, mặt của khách mời bắt đầu khó coi – Không phải hôm qua chú rể ra ngoài đi với bồ nhí rồi chứ?

Nhưng cho dù là ai cũng không nên để người ngoài suy diễn như vậy, làm đàn ông có ra ngoài lăng nhăng cũng không sao, nhưng đến ngày kết hôn cũng phải an phận một chút chứ, nhưng Lục Văn Bân lại không phải như vậy...

Trong tiệc đại thọ của gia đình mình còn dám làm chuyện đó với nữ phục vụ, trong ngày kết hôn ra ngoài mèo mỡ thì có là gì?

Quả nhiên là trồng cây nào gặt quả đó, mình là tiểu tam phá hỏng hôn nhân của Vân Khuynh thì bây giờ lại có Triệu Thanh Thanh xuất hiện phá hỏng hôn nhân của cô!!

Cho đến 9 giờ 45 phút, Lục Văn Bân mới xuất hiện, bộ dạng gấp gáp như chạy một mạch tới đây, trên mặt đầy vui sướng, đồ cưới cũng chưa kịp thay, nhưng không phải chạy về phía cô dâu mà chạy tới bên cạnh Cao Thúy Lan...


“Mẹ, đã chẩn đoán 3 lần rồi, là song bào thai, rất khỏe mạnh.” Lục Văn Bân nói đầy vui sướng và kích động.

“Thật không?” Mắt của Cao Thúy Lan sáng lên: “Con cứ làm cho xong nghi thức rồi đưa mẹ sang đó xem sao. Còn là song bào thai nữa à, con trai của mẹ thật là giỏi! Người ta nói song bào thai phải có gen tốt mới có được, vậy mà đó giờ Lục gia có ai làm được đâu, vậy mà bây giờ lại được, Triệu Thanh Thanh này đúng là người có phúc khí, người có phúc khí a!”

“Còn phải nói, con là con của ai chứ!” Lục Văn Bân cũng phấn khích không kém, tỏ ra đắc chí, xoay người còn để lộ vết son môi đỏ trên cổ...

Dương Liễu trơ mắt nhìn Lục Văn Bân và Cao Thúy Lan đang vui mừng thì thầm to nhỏ với nhau. Không cần nghe cũng biết bọn họ đang nói chuyện gì, chẳng phải là Triệu Thanh Thanh con hồ ly tinh đó mang song bào thai hay sao. Thật khốn khiếp! Không biết cô ta lấy đâu ra vận khí tốt như vậy!

Lúc này, cô ngoại trừ nhẫn nhịn, cũng không thể làm gì khác hơn...

Ráng nhịn, cố gắng mỉm cười, xách váy cưới lên đi tới bên cạnh Lục Văn Bân, áp người vào tay anh tỏ ra thân mật, cố ý lên cao giọng nói: “Bân, việc ở công ty lo xong rồi sao? Vất vả cho anh quá, hôn lễ phải bắt đầu ngay rồi, anh mau đi thay đồ đi.”

Rõ ràng, trên người anh vẫn còn nồng nặc mùi nước hoa của người phụ nữ khác, vậy mà cô có thể cười nói quan tâm như không có chuyện gì...

Diễn hay thật, nếu đây là bộ phim cung đấu, chắc cô có thể làm tới bậc quý phi!!

Lục Văn Bân hơi nhíu mày, nghĩ tới Triệu Thanh Thanh một lòng yêu anh, luôn chăm lo cho anh thật khác xa so với người phụ nữ suốt ngày chỉ biết khống chế anh, kêu anh muốn làm thì phải làm đó như Dương Liễu…

Anh bắt đầu có suy nghĩ không muốn kết hôn với Dương Liễu, nhưng mọi chuyện đã tới bước này, bây giờ mới hối hận, không những làm mất mặt anh với Dương Liễu, sau này Lục gia còn mặt mũi gặp ai. Anh chỉ biết “Ừm” một tiếng rồi đi thay đồ.

“Các vị, thật ngại quá! Mấy vị cũng biết thời gian gần đây Lục thị chúng tôi đang đầu tư một hạng mục ở nước ngoài, gần đây tiến triển khá tốt, vì muốn kiếm thêm chút tiền lo cho tốt việc làm ăn lần này nên công việc cũng bận rộn hơn, tôi đành phải để con trai mình đi lo liệu một chút, vậy mà lại làm lỡ mất giờ lành!”

Lục Bác Dương cười ha ha giúp Lục Văn Bân che giấu: “Nhưng bây giờ đã là thời đại nào rồi, câu nệ gì mấy chuyện này nữa, chỉ cần bọn trẻ đám cưới xong sống với nhau vui vẻ hạnh phúc là được rồi đúng không. Phiền các vị chờ một chút, hôn lễ sẽ được bắt đầu ngay bây giờ!”


Vết son môi trên cổ Lục Văn Bân rõ ràng như vậy, còn có thể nói là đi lo công việc, đúng là mặt dày...............

Nhưng mà, cũng không ai vạch trần ông ta, dù gì cũng chỉ là người được mời tới dự tiệc, hơi đâu quản mấy chuyện phong lưu này, chỉ cần trong lòng biết rõ là được, vả lại trong thế giới thượng lưu này, ai mà không có chuyện xấu, chỉ là ai cũng mang theo bộ mặt thanh tao thân thiện ra xã giao thôi......

Lục Văn Bân rất nhanh đã thay đồ xong, đứng trên lễ đài...

Khúc nhạc đám cưới du dương vang lên, Dương Liễu khoác tay của Vân Bính Hoa bước lên lễ đài.

Lục Văn Bân chỉ nhìn Dương Liễu một chút, ánh mắt liền trở nên mơ hồ.

Anh đang nghĩ, nếu là Vân Khuynh mặc bộ váy cưới đó đi về phía anh thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Lúc trước, anh cùng Vân Khuynh cũng tổ chức qua hôn lễ, nhưng chỉ là hai nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm rồi công bố báo chí một tiếng......

Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Văn Bân có chút tiếc nuối, ai cũng nói phụ nữ đẹp nhất là khi mặc váy cưới, Vân Khuynh lại xinh đẹp như vậy, nếu lúc trước chịu để cô ta mặc váy cưới, thấy được bộ dạng xinh đẹp của cô, anh không dại gì mà không thèm đụng vào người cô ta đâu!

Ngày đó bỗng nhiên Hoắc Nhất Hàng xuất hiện ôm Vân Khuynh đi mất, trong lòng anh chỉ biết nén giận.

Hoắc Nhất Hàng đạp anh một cú không hề nhẹ chút nào, lúc nào cũng cảm thấy đau nhức, thậm chí nhiều lúc muốn gần gũi với Triệu Thanh Thanh cũng không ngóc dậy được, đã qua nhiều ngày như vậy, chắc cũng ổn rồi nhỉ?

Vậy tối nay liền thử với Dương Liễu xem sao?


Tại sao hết lần này tới lần khác đều phải là Dương Liễu? Nếu là Vân Khuynh thì tốt biết mấy......

Ngay lúc Lục Văn Bân đang suy nghĩ mơ hồ, Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân khoan thai tiến vào..

Vân Khuynh khoác tay của Hoắc Thành Quân, hai người đi kế bên nhau, tựa như hai đóa hoa chị em...

Vân Khuynh mặc một bộ váy màu tím nhạt để lộ bờ vai trắng nõn, Hoắc Thành Quân mặc bộ váy đuôi cá, lệch vai màu xanh lam, hai người bước vào sảnh, chiếm hết sự quý phái ưu nhã...

Rất nhanh, liền có người nhận ra Vân Khuynh, la lớn: “A a, đó chẳng phải là vợ cũ của chú rể hay sao? Vậy mà cũng tới.”

“Người phụ nữ kế bên cô ta là ai vậy, thật có khí chất a!”

“Trời ạ, là Hoắc Thành Quân, đã hơn 10 năm tôi không gặp bà ta rồi, vẫn xinh đẹp quý phái trẻ trung như vậy, đúng là không hợp với quy luật tự nhiên mà.”

“Hoắc Thành Quân? Không phải chính là phu nhân cựu tổng giám đốc Lục thị hay sao? Nghe nói sau khi chồng của bà ta qua đời bà đã dẫn theo con trai của mình ra nước ngoài, mà con trai của bà ta bây giờ chính là tổng giám đốc của Hoắc thị - Hoắc tổng!”

“Vợ cũ của Lục Văn Bân sao lại đi chung với Hoắc Thành Quân vậy? Giữa bọn họ có mối quan hệ gì vậy a?”

“Tôi biết tôi biết, nghe nói trước đây Hoắc tổng luôn theo đuổi Vân Khuynh, tôi còn tưởng là tin giả, nhưng bây giờ xem ra là chính xác rồi!”

“Cái gì? Hoắc tổng với Vân Khuynh đang yêu nhau? Một người ưu tú như Hoắc tổng a, còn là đối tượng kết hôn tốt nhất của tôi, trái tim nhỏ bé của tôi……nát rồi!”

“Haha, ngược lại tôi lại thấy Hoắc tổng với Vân Khuynh rất đẹp đôi a, trai tài gái sắc, nam thì mạnh mẽ, nữ thì tài giỏi, chính là sự kết hợp hoàn hảo nhất a!”

“Nói nhảm gì đó! Vân Khuynh không phải vừa mới ly hôn hay sao, sao nhanh như vậy đã ở bên cạnh Hoắc tổng rồi, Hoắc tổng phải là của tôi!”

“Tôi thấy cô là đang ghen ghét đố kỵ thì có! Còn không biết tự coi lại mình có gì mà so được với Vân Khuynh, theo tôi thấy, Vân Khuynh ở bên Hoắc tổng là lựa chọn chính xác nhất, phú nhị đại với phú nhất đại, khỏi nói cũng biết khác biệt lớn như thế nào. Một bên là công tử chỉ biết ăn bám gia đình, một bên là đàn ông ưu tú tài giỏi!”


Tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng lớn, sắp lấn át cả tiếng nhạc rồi...

Lục Văn Bân vừa nhìn thấy Vân khuynh đã nhìn cô tới không rời mắt, cho tới lúc Vân Khuynh thấy được.

Dương Liễu đang đi trên thảm đỏ, không tiện quay đầu, nhưng luôn len lén liếc Vân Khuynh.

Tiện nhân Vân Khuynh này, lại lựa ngay lúc cô đang đi thảm đỏ mà xuất hiện, còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy. Nhất định là cố ý, cố ý chiếm hết oai phong của cô, đúng là tiện nhân đáng chết!!!

“Yên lặng! Xin quý vị giữ yên lặng cho!” Mắt thấy cục diện đã không thể khống chế được, người chủ trì bất đắc dĩ, đành phải cầm microphone, mở miệng nhắc nhở: “Nghi thức làm lễ sắp sửa bắt đầu, xin mời quý vị ổn định chỗ ngồi, giữ yên lặng theo dõi buổi lễ!”

“Hiện tại mọi người đều có thể nhìn thấy cô dâu xinh đẹp đang từ từ từng bước đi về phía chú rể, tôi nghĩ bây giờ không chỉ cô dâu chú rể mà ai cũng cảm thấy rất phấn khích, vậy tôi xin phỏng vấn một chút, chú rể bây giờ cảm thấy cô dâu như thế nào?”

Những lời này, vốn là chờ tới lúc cô dâu chú rể cùng đứng trên lễ đài mới hỏi, nhưng người chủ trì bất đắc dĩ phải hỏi trước...

“Đẹp! Rất đẹp!” Lục Văn Bân thuận theo câu hỏi của người chủ trì mà trả lời, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Vân Khuynh.

Anh rõ ràng là đang nói Vân Khuynh đẹp..

Dương Liễu nhìn thấy bộ dạng và ánh mắt của Lục Văn Bân, không còn nhịn được nữa mà đi nhanh hơn, thậm chí còn đi nhanh hơn cả Vân Bính Hoa, như đang lôi Vân Bính Hoa lên lễ đài vậy....

Đi đến lễ đài, cô như không còn chờ được nữa mà bước thẳng lên.

Cô một lòng chỉ nghĩ là đứng bên cạnh Lục Văn Bân để anh ta không thể nhìn Vân Khuynh nữa, nhưng ai mà ngờ, lúc cô bước lên lễ đài, nghe “Xoạc” một tiếng. Chiếc váy cưới xa hoa lộng lẫy đã bị chân cô giẫm phải, xé nát, cả người cô cũng theo quán tính mà ngã nhào về phía trước!!

Vân Bính Hoa lúc này cũng không đủ tập trung, không phản xạ kịp để bắt lấy Dương Liễu.

Dương Liễu ngã sấp mặt xuống lễ đài, tư thế vô cùng khó coi. =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận