Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Phụt

“Ha ha...... cô dâu ngã sấp mặt, thật buồn cười...... Ha ha ha......”

“Nhìn kìa, áo cưới của Dương Liễu đều bị rách nát hết, thật khó coi.”

“Tôi đã nói rồi, một tiểu tam sao xứng được tổ chức đám cưới lớn như vậy, đúng là gặp báo ứng rồi!”

“Chắc là té đau lắm, mặt đập xuống như vậy!”

Những lời bàn tán này, khiến Dương Liễu không thể nhịn được nữa, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tô Tương nhanh chóng chạy lại gần Vân Bính Hoa, cả hai cùng dìu Dương Liễu đứng dậy, ân cần hỏi: “Liễu nhi, Liễu nhi, con không sao chứ?”

“Bà thấy tôi giống không sao lắm sao?” Dương Liễu quay mặt, hung dữ trừng Tô Tương: “Đáng chết! Sao bà lại sinh ra thứ tiện nhân như vậy?”

Tô Tương ngẩn cả người: “Liễu nhi, con…..con nói cái gì vậy?”

Hung thần mặt quỷ đang chửi bà là người con nuôi bà luôn hết lòng yêu thương cưng chiều hay sao?

“Con……Con mới chửi mẹ hay sao?” Tô Tương có chút bàng hoàng, cảm thấy kỳ lạ.

Tô Tương trong lòng bỗng nhiên có chút hốt hoảng, có chút sợ hãi. Bà với Vân Bính Hoa đã đặt cược mọi thứ vào Dương Liễu, thậm chí vì Dương Liễu mà hai ông bà xém chút trắng tay, bây giờ chỉ biết giúp Dương Liễu gả cho Lục Văn Bân rồi giúp hai ông bà vượt qua khó khăn, chăm lo cho hai ông bà đến già.

Nhưng tại sao Dương Liễu đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?”


Sắc mặt cứng ngắc của Tô Tương và Vân Bính Hoa lập tức khiến Dương Liễu ý thức được mình đã hơi nặng lời...

Cô nhanh chóng rũ mắt xuống, làm ra bộ dạng ủy khuất, yếu đuối nói: “Mẹ……Vừa rồi tại con hoảng quá, con sao lại có thể chửi mẹ được. Con……”

Sắc mặt Tô Tương lúc này mới hơi dịu đi một chút..

“Liễu nhi, không sao, mẹ biết con đã phải chịu ủy khuất. Nhưng bây giờ dù có ủy khuất đến đâu cũng phải ráng cười trước đã, nếu không sẽ bị người khác khinh thường!”

Không thể không nói, Tô Tương đối với Dương Liễu rất tốt, dù đã nhiều lần hoài nghi nhưng chỉ suy nghĩ một hồi lại quay ra giúp cô.

“Con gái của mẹ thật hiếu thảo, chưa làm lễ đã quỳ xuống trước mặt mẹ rồi, có con gái hiểu chuyện như con mẹ thật sự rất vui!” Tô Tương cố tình nâng cao giọng, giúp Dương Liễu hóa giải tình huống.

“Nào! Liễu nhi, đứng lên, thẳng lưng lên! Hôn lễ này tổ chức là vì con, con là cô dâu xinh đẹp nhất ở đây, đừng vì một số người không đáng mà ảnh hưởng tâm trạng của mình. Hôn lễ, tiếp tục!”

Dương Liễu phản ứng rất nhanh, mắt liền quét qua nhìn Vân Khuynh đã ngồi xuống, trên mặt liền hiện ra nụ cười giả tạo.

Người chủ trì bắt đầu tuyên đọc lời thề thật dài, sau đó hỏi Dương Liễu: “Cô dâu Dương Liễu, xin hỏi cô có đồng ý gả cho chú rể soái ca Lục Văn Bân đây, làm vợ của anh ấy, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh anh ấy, vĩnh viễn không chia lìa không?”

“Tôi đồng ý!” Dương Liễu trả lời rất lớn tiếng, trong mắt ánh lên sự vui mừng đắc chí như sắp giành được sự chiến thắng!

“Cô dâu xinh đẹp đã đồng ý, vậy……”, Người chủ trì lại quay đầu, hỏi Lục Văn Bân: “Chú rể lục Văn Bân, anh có đồng ý trở thành chồng của cô gái xinh đẹp đã làm anh động lòng đang đứng trước mặt anh đây, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh cô ấy, vĩnh viễn không chia lìa, nguyện ý đem toàn bộ tình yêu thương, sự trân quý dành cho cô ấy không?”

Lúc hỏi câu này, người chủ trì cố tình nói lớn tiếng, để kích thích sự chú ý của Lục Văn Bân vì thấy anh không hề tập trung.


Nhưng cho dù người chủ trì cố gắng nhắc nhở như thế nào, lúc nói xong câu này, Lục Văn Bân cũng không thèm quan tâm.

Trên thực tế, anh luôn nhìn Vân Khuynh...

Từ khi Vân Khuynh bước vào, tim của anh đã dao động, luôn nhìn Vân Khuynh diễm lệ từng bước đi về phía anh, rồi đi tới ngồi cạnh Hoắc Nhất Hàng ở một góc khá yên tĩnh, tim anh như bị móc rỗng, thất vọng tràn trề, xém chút nhịn không được định lao xuống lễ đài...

Sau đó, anh còn nhìn thấy Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân ngồi chung, cả 3 nói cười vui vẻ, trên mặt Vân Khuynh nở nụ cười tươi rói, tim anh như có bàn tay vô hình bóp chặt, đau nhói, khó thở vô cùng!!

Kia vốn là vợ của Lục Văn Bân ta đây, vậy mà bây giờ lại nói cười vui vẻ, dịu dàng đầm thắm với người đàn ông khác?

Anh lại nhớ tới câu nói mà hôm đó ở quán cà phê, Hoắc Nhất Hàng đã nói khi đưa Vân Khuynh rời đi: “Người phụ nữ của chú mà con cũng dám đụng vào?”

Hoắc Nhất Hàng nói Vân Khuynh là người phụ nữ của anh ta, đã vậy hôm nay hai người còn đi cùng nhau, lẽ nào hai người họ thật sự đang ở cùng nhau?

Không! Chẳng phải cô ta đã nói không tin vào tình yêu và hôn nhân sao? Sao có thể nhanh như vậy đã tìm người đàn ông khác?

Hay là, cô ở bên cạnh Hoắc Nhất Hàng không phải vì tình yêu? Mà là vì oán hận anh nên muốn hợp tác với Hoắc Nhất Hàng trả thủ anh?

Thà rằng là vậy, anh còn có thể biết được trong lòng Vân Khuynh vẫn còn có anh……

Trong đầu Lục Văn Bân chỉ lo nghĩ những chuyện như vậy, không tập trung nghe câu hỏi của người chủ trì, đương nhiên sẽ không biết nên trả lời như thế nào.


Phản ứng của anh lại làm dấy lên những lời bàn tán xôn xao của khách mời...

“Ý? Sao chú rể không trả lời? Có phải anh ta không muốn cưới Dương Liễu kia không?”

“Tôi thấy cũng không muốn cưới lắm, nói không chừng là, cô ta mượn đứa con để được ngồi lên, chứ cô ta có năng lực gì mà so với Vân Khuynh, Vân Khuynh a, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. So bộ dạng lếch thếch của Dương Liễu với Vân Khuynh xinh đẹp quý phái kia cũng biết ai hơn ai rồi”

“Bây giờ anh ta có hối hận cũng muộn rồi, Vân Khuynh đã kiện anh ta ra tòa, xem như đã chết tâm với anh ta rồi, bây giờ nói cười vui vẻ với Hoắc Nhất Hàng, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng mới đúng là một đôi!”

“Tôi cũng thấy vậy a. Không phải vẫn hay có câu nói, rồng phối với rồng, phụng phối với phụng, rùa thì chỉ xứng với baba, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng là vế đầu, còn Lục Văn Bân với Dương Liễu là vế sau a.”

“Cô nhỏ tiếng một chút! Không lại để người khác nghe thấy, dù gì chúng ta cũng chỉ là khách được mời tới dự tiệc, phải giữ chút thể diện cho Lục gia với Vân gia, cô không thấy mây đen đang tích tụ trên mặt Cao phu nhân với Tô phu nhân rồi sao?”

“Hơ, tôi mà sợ Lục gia Vân gia gì đó à, tôi nói cho cô biết, tôi nhận được tin, sau khi Vân Bính Hoa chiếm được số cổ phần trong tay Vân Khuynh đã nhanh chóng bán cho tập toàn Tường Vân, số tiền có được chia cho các cổ đông khác, bây giờ còn lại chẳng được bao nhiêu tiền!”

“Về phần Lục gia, ai mà biết hạng mục ở nước ngoài đó là thật hay giả. Mà nếu là thật, ai mà biết có sinh lời được không, nói dễ nghe một chút, bây giờ còn tệ hơn mấy gia đình làm ăn bình thường……”

Phu nhân nói lời này là một phu nhân của một gia đình giàu có của Vinh Thành, tính cách khá mạnh mẽ chính trực, trước giờ không biết sợ ai, lại được xếp ngồi vị trí khá cao, những lời nói của bà, Vân Bính Hoa, Tô Tương, Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan đều nghe thấy, sắc mặt của họ càng thêm phần khó coi.

Lục Bác Dương với Cao Thúy Lan liền nghĩ: Cái gì? Vân gia nhanh như vậy đã trắng tay? Vậy bây giờ Lục gia kết thân với Vân gia không phải sẽ không được ích lợi gì mà còn rước họa vào thân hay sao????

Còn có Vân Khuynh, từ khi nào mà Vân Khuynh lại ở cùng với Hoắc Nhất Hàng. Từ khi Hoắc Nhất Hàng về nước thành lập Hoắc thị luôn dòm ngó tới Lục gia, còn Hoắc Thành Quân nữa, bà ta trở về khi nào? Lần này mẹ con họ ở chung với Vân Khuynh, không phải có âm mưu gì với Lục gia chứ?

Vân Bính Hoa, Tô Tương liền nghĩ: Tin tức bọn họ không có tiền sao nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài? Vân Khuynh? Đúng, chắc chắn là con nha đầu Vân Khuynh đó. Đúng là nha đầu chết tiệt, đã đoạn tuyệt quan hệ với Văn Bân rồi còn dùng thủ đoạn dơ bẩn này đối phó bọn họ, tốt nhất là không ảnh hưởng tới tình cảm của Bân Bân và Liễu nhi.

Dương Liễu thì nghĩ: Cái gì? Chuyện gì thế này? Vân Bính Hoa và Tô Tương, hai lão già ngu xuẩn này vậy là thật sự đem toàn bộ tièn quăng xuống biển hết?

Nếu chuyện này là thật cô còn cần hai lão già này làm gì......


“Chú rể Lục Văn Bân, xin hỏi anh có nguyện ý cưới cô dâu Dương Liễu làm vợ không?” Vì Lục Văn Bân đã qua một hồi lâu vẫn chưa trả lời, cũng không muốn cục diện khó xử hơn, người chủ trì đành hỏi lại lần nữa.

Lần này, Lục Văn Bân cuối cùng nghe rõ ràng.

Anh lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt của mình, do dự nhìn người chủ trì: “Tôi……”

“Anh ấy đương nhiên đồng ý rồi.” Dương Liễu sợ Lục Văn Bân sẽ nói gì đó khiến cô thêm khó xử, liền vội nói: “Chúng tôi đã có với nhau một cậu con trai rất dễ thương, đám cưới hôm nay cũng là anh ấy hứa sẽ làm cho tôi, chúng tôi là thật lòng yêu nhau, từ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, người hiểu anh ấy nhất trên đời này chính là tôi, anh ấy nhất thời không trả lời được là vì quá cảm động, quá vui mừng thôi.”

“Là vậy sao? Lục Văn Bân tiên sinh?” Người chủ trì hỏi.

Lục Văn Bân tức giận lườm Dương Liễu, cô ta nhanh chóng nói ra những lời này, còn nhắc đến đứa con, khác nào đang ép hôn!!

Cô cũng là quá nóng lòng rồi? Chuyện đã tới bước này không lẽ anh còn có thể trả lời không?

Thật lòng yêu nhau? Đúng là trước đây anh có từng nghĩ như vậy nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm giác không còn đúng nữa. Chỉ là……

“Phải!” Cân nhắc một chút, Lục Văn Bân đành cắn răng trả lời một chữ.

Người chủ trì tiếp tục nở nụ cười.

“Tình yêu chân chính, hai trái tim yêu thương nhau đã dẫn đến buổi hôn lễ ngày hôm nay, để biểu thị tấm lòng của mình, xin mời chú rể và cô dâu làm nghi thức trao nhẫn cho nhau để minh chứng tấm lòng sắt son của mình!”

Nói xong lời này, người chủ trì nhìn chằm chằm Dương Liễu và Lục Văn Bân trao nhẫn cho nhau, trao nhẫn xong người chủ trì mới thở phào một tiếng, tuyên bố: “Tôi xin tuyên bố cô dâu Dương Liễu và chú rể Lục Văn Bân chính thức……”

“Đợi đã!”

Chủ trì còn chưa nói xong, Hoắc Thành Quân đã la lên, từ chỗ ngồi của mình từ từ đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận