Edit+beta: Bae Jim
A Lan thấy máu dứt khoát hôn mê bất tỉnh, dọa cho hắc y nhân sửng sốt: "Công tử, cô nương này ngất rồi!"
Nam nhân trẻ tuổi lụa trắng che mắt khom người, sờ soạng dò tay, chạm lên trán A Lan, trầm mặc một lát, hỏi: "Các ngươi đả thương nàng ta?"
"Không có!" Hắc y nhân rất là vô tội, "Vị cô nương này tự mình ngã vào, cọ tay, nhìn thấy máu liền lăn đùng ra......"
Nam nhân che mắt ngẩn ra một lát, hỏi: "Xác định nàng đem tới chính là cung Huyền Hoàng?"
Một hắc y nhân lấy cây cung ra tinh tế đánh giá, vuốt ve từng bộ vị của cung, gật đầu nói: "Hàn thiết làm uyên, mẫu đơn bạch ngọc điêu làm phủ[1], ô kim làm tiêu......!Không sai, đây đúng là cung Huyền Hoàng!"
[1] Phủ: Chỗ tay cầm ở phần giữa cây cung.
Mọi người mừng rỡ không thôi, bọn họ đúng là vì cung Huyền Hoàng mà tới, không nghĩ tới mới ra khỏi ám môn, được người truyền tin tức rồi ẩn núp ở chỗ này, thế mà vận khí tốt cây cung tự mình đưa tới cửa.
Ngoài điện ồn ào một mảnh, một hắc y nhân khác lỗ tai giật giật, cẩn thận nghe một lát, nói: "Là ám hiệu.
Ngụy Đế bị đâm, cung vũ Nam triều đang truy tìm thích khách, còn cách chúng ta một cung điện nữa.
Công tử, nếu đã lấy được cung Huyền Hoàng, chúng ta rút sao?"
Nam nhân lụa trắng che mắt nói: "......!Mang cả vị cô nương này, chúng ta đi."
Một hắc y nhân do dự nói: "Công tử muốn cứu nàng?"
"Hành thích Ngụy Đế hẳn là nàng, sao lại không cứu?"
Hắc y nhân hơi lớn tuổi biểu tình nôn nóng nói: "Nhưng công tử một khi cứu người, liền phải......".
Truyện Hài Hước
Nam nhân che mắt ngữ khí không được xía vào: "Không quan hệ, thuận tay mà thôi, mang lên đi."
Vầng trăng khuyết treo lơ lửng..
Trên đường nhỏ hẻo lánh bên ngoài Long Tuyền đô thành Nam triều, một lão bộc áo xám đánh chiếc xe tồi tàn với một con ngựa gầy kéo, ung dung lắc lư đi về phía bắc.
Bốn phía yên tĩnh, ánh nến mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ xe, một nam nhân hai mắt bịt lụa trắng chậm rãi buông màn xe xuống.
Lão bộc áo xám đánh xe nói: "Công tử tuy thuận lợi lấy được cung Huyền Hoàng toàn thân trở ra, nhưng Ngụy Đế lại bị đâm, con của hắn Vương Lâm chỉ sợ vừa lúc mượn đó làm lý do, chỉ huy Nam Quân tấn công đình thành Nam triều chúng ta."
Công tử lụa trắng nói: "Đây là quân vụ, chủ công[2] sẽ tự xử lý, chuyện kế tiếp không liên quan tới ám môn của ta, ta không thể vượt quyền.
Hạ bá, ta muốn lưu lại cô nương này, người ám môn đã báo, nàng chính là người ám sát Ngụy Đế."
[2]Chủ công: Tiếng bề tôi xưng hô với vua/ Tiếng đầy tớ tôn xưng chủ của mình/ Tiếng khách tôn xưng chủ nhân (đàn ông).
Hắn trầm mặc hồi lâu, lại nói: "Ta muốn nhìn mệnh quỹ của nàng ta."
Lão bộc khuyên nhủ: "Công tử hãy suy nghĩ kĩ lại! Chúng ta mới ra khỏi Nam Đô, vẫn còn ở lãnh thổ Nam triều, nguy cơ chưa hoàn toàn giải trừ, công tử nếu cởi bỏ lụa trắng, nhất định sẽ bị phản phệ, ngài hôm nay lao tâm phí công, vạn không thể......"
"Mệnh của nàng cùng ta tương quan."
"Nếu như thế," lão bộc thở dài một tiếng, "Lão sẽ an bài chỗ ở đêm nay, kêu Tô công tử mau tới tiếp ứng."
"Làm phiền." Nói xong, người trong xe chậm rãi gỡ xuống phát khấu[3] bạc hình hoa sen chín cánh sau tai, cởi bỏ lụa trắng che mắt, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía A Lan hôn mê trong xe.
[3]Phát khấu: gài tóc.
Đôi mắt hắn sâu hơn người bình thường một chút, tối tăm như vực sâu không đáy, lại như có một tầng sương mù, ánh mắt ảm đạm.
Hắn chậm rãi đem tay đặt trên trán A Lan, trong nháy mắt, hắn tựa như kinh hỉ cũng tựa như ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Thật là......"
Mắt hắn thấy được giữa mày A Lan dâng lên sắc tím nhàn nhạt, mặc dù mỏng manh, nhưng thật sự là thiên mệnh tử (màu tím) khí.
Cung Long Tuyền Nam Đô gần nửa năm qua phảng phất ba cỗ khí màu tím, nói cách khác, cung Long Tuyền ngoại trừ Ngụy Đế Vương Tấn cùng Đại hoàng tử Vương Lâm, còn có một vị Đế Vương Mệnh.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại không ngờ tới, tân Đế Vương Mệnh thế mà lại xuất hiện trên người một tiểu cô nương.
Nàng thoạt nhìn mới chỉ mười sáu bảy tuổi, khuôn mặt vẫn còn trẻ con, tóc đen da tuyết bớt đỏ, trời sinh miệng cười, cho dù đang chìm trong hôn mê, khóe miệng vẫn giương lên.
Hắn ngây ngốc nhìn nàng xuất thần, đợi khi ánh mắt chuyển qua vết bớt đỏ của A Lan, bỗng nhiên sửng sốt, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ khối bớt kia, trơn nhẵn.
Hắn xích lại gần nhìn kỹ, khẽ cười một tiếng, từ hộp nhỏ trên xe ngựa lấy ra một cái bình sứ, vặn mở nắp ngửi ngửi, khóe môi cong lên, lại từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, thấm dấm trong bình sứ, nhẹ nhàng chà lau bớt trên mặt A Lan.
Tảng lớn đốm đỏ mờ dần, lộ ra làn da trắng nõn, bàn tay đang chà lau lại dừng lại, nếu đôi mắt này mở ra, con mắt sẽ phản chiếu ánh chu sa......!Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại cười cười.
Ngoài xe lão bộc nghe được tiếng ho khan, khẩn trương nói: "Công tử không sao chứ?"
"Ta không sao."
Hai tròng mắt hắn mỉm cười, lại lần nữa nhìn về phía A Lan hôn mê, nhẹ giọng nói: "Thật may."
Khăn tẩm nước trong, lại nhẹ nhàng chà lau một lần nữa, hắn kéo thẳng cô nương sắp sửa rơi xuống xe, đắp lên chăn mỏng.
Sau đó, hắn một lần nữa bịt kín lụa trắng, phát khấu hình hoa sen đem lụa trắng cố định ở sau tai.
Mới vừa buông tay, liền nghe được động tĩnh người bên cạnh trở mình, hắn chậm rãi nhắc nhở: "Coi chừng."
A Lan bình bịch một tiếng ngã xuống đất, ôm đầu, thần sắc mê mang mở mắt ra, đợi thấy rõ nam nhân lụa trắng che mắt trước mặt, mới phản ứng lại: "Ngươi là cái người che mắt kia! Xe ngựa? Đây là đâu?"
"Trên đường đến Kinh Lang, chúng ta đã rời khỏi Nam Đô."
Kinh Lang nằm dưới sự cai trị của Bắc triều, giao giới giữa Nam Bắc triều.
A Lan sững sờ, ông trời thật sự không thu nàng? Nàng vậy mà thật sự có thể bình yên thoát thân sau khi đập chết cẩu hoàng đế!
"Các ngươi ra khỏi cung như thế nào? Ta là được ngươi cứu?"
Công tử lụa trắng cười đáp: "Tiện tay mà thôi."
A Lan kinh ngạc: "Cung Long Tuyền ra vào dễ dàng như vậy?"
Vị công tử kia không đáp, hiển nhiên không muốn cho nàng biết.
A Lan tràn đầy nghi ngờ, nhưng không dám hỏi lại, học theo nhân sĩ giang hồ, chắp tay nói cảm ơn.
"Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp, ân cứu mạng, chắc chắn......" Nàng dừng một chút, thay đổi lời nói: "Nhớ kỹ."
Công tử kia khẽ cười một tiếng: "Không khách khí, tạ lễ ta đã tự tiện nhận lấy."
"Hả?" A Lan ngẩn ra, sờ sờ trên người mình, phát hiện không thiếu cái gì, hỏi hắn, "Cái gì tạ lễ?"
"Cây cung ngươi mang đến."
A Lan lúc này mới nhớ tới cây cung kia, cẩu hoàng đế nói rằng ai có được cây cung sẽ có được thiên hạ, A Lan suy đoán, cái công tử này mang theo người mai phục tại lãnh cung, rất có thể chính là vì muốn cây cung đó.
Đồ vật nguy hiểm như vậy, hắn lấy đi là tốt nhất, A Lan đảo tròng mắt, cười nói: "Khách khí khách khí, cứ việc cầm đi."
Công tử lụa trắng nghiêng đầu, mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hỏi tên cũng có nghĩa là hỏi lai lịch, nhưng tên A Lan, nói hay không nói cũng chả sao, vì thế A Lan thông minh báo lại lai lịch của mình: "Ta kêu A Lan, không có họ.
Trước kia ở Nam Đô xin cơm, sau lại tiến cung làm cung nữ."
Giai nhân loạn thế rất bất hạnh, nhưng nàng lại có thể bình an lớn lên, lại còn đầy sức sống như vậy, công tử lụa trắng cười khẽ: "Quả nhiên thiên mệnh bảo hộ.
Khi nào nhập cung?"
"Đầu năm, đi theo tiểu thư tướng phủ nhập cung."
"Quả nhiên nửa năm." Hắn nhẹ nhàng gật đầu, "Trước khi tiến cung ngươi vẫn luôn ở Nam Đô......!ăn xin?"
A Lan đơn giản thú nhận: "Không sai biệt lắm.
Ta lớn lên trong túp lều ở ngoại ô phía tây Nam Đô, sau đó Thúy Cô ở Bách Hoa lâu nhận ta làm nữ nhi không để ta lên phố xin cơm, sau khi nàng chết ta lại xin ăn thêm mấy năm, sau đó những quan to hiển quý muốn tìm vài người có hộ mệnh, ta đại khái chính là vậy, cho nên bị mẹ mìn đánh thuốc mê bất tỉnh, bán cho tướng phủ làm hộ mệnh cho tiểu thư, sau đó nàng ta vào cung, ta cũng đi theo."
Công tử kia ngừng một lúc lâu, không hiểu sao nhẹ nhàng lắc đầu, lại hỏi nàng: "Vì sao lại ám sát Ngụy Đế?"
Quý công tử một thân bệnh khí trước mắt này cùng cẩu hoàng đế tuyệt đối không phải một bọn, A Lan hào phóng thừa nhận: "Sống không nổi nữa, làm ăn mày cũng không được tự tại.
Ta nghe nói Bắc triều nhiều đường sống, liền muốn lẻn trốn khỏi hoàng cung đến Bắc triều, kết quả bị cẩu......!bị hoàng đế phát hiện, ta liền đập chết hắn, thế thôi."
Công tử kia tiếc nuối nói: "Ngụy Đế không chết, ngươi chỉ đả thương hắn."
"Hầy, sớm biết thế thì đã nặng tay hơn!"
Cẩu hoàng đế tạo nghiệt vô số, hành hạ đến chết nhiều tỷ muội khi còn nhỏ của nàng, thế mà còn chưa chết, quả thực là trời xanh không có mắt.
Hắn nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bụi cỏ mọc trong thâm sơn cùng cốc, không vì không có người mà không thơm.
Tuyết sương sắc bén mà thấy sát, tới tuổi cũng không thay đổi bản chất."
A Lan không hiểu, nàng chỉ quan tâm mạng nhỏ của mình có an toàn hay không: "Này, ta đập hoàng đế, các ngươi sẽ làm gì ta?"
"Ngươi mang đến cung Huyền Hoàng, còn hành thích Ngụy Đế Nam triều, với ta chính là ân."
A Lan thả lỏng một nửa: "Ngươi là người Bắc triều?"
"Đúng, cô nương tiếp theo có tính toán gì không, không ngại nói cho ta chứ." Người kia trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, thở dài một hơi, hơi chau mi, ngữ khí lại vẫn như thường.
A Lan cảnh giác vài phần, có chút không dám tin: "Ngươi muốn giúp ta?"
"Nếu đã cứu ngươi......!Ta nhất định phải cứu đến cùng."
A Lan sửng sốt, nói: "Cảm ơn, ta không có tính toán gì, đi một bước tính một bước.
Ngài vừa nhìn chính là công tử thế gia, trong nhà khẳng định không có chỗ có thể cho ta làm việc, cho nên không nhọc ngài hỗ trợ, ngươi dừng xe, ta cùng ngài từ biệt nhau là được."
Bố cáo Bắc triều khai nữ phong truyền khắp thiên hạ, A Lan kỳ thật là đánh chủ ý, muốn mượn cơ hội đến Bắc triều làm buôn bán nhỏ.
Làm nô bộc có thể tự lực cánh sinh chứ? Còn nữa, bát tự của nàng mang hộ mệnh, nếu đi hưởng ứng lệnh triệu tập tôi tớ của sĩ tộc thế gia, khả năng sẽ lại mắc mưu như cuộc sống khổ cực ở tướng phủ trước đó.
Công tử kia nhẹ nhàng lắc đầu: "Phía nam Kinh Lang chiến hỏa chưa ngưng, ngươi lẻ loi một mình không an toàn.
Nếu muốn đi Bắc triều tìm đường sống, ta có thể an bài cho ngươi."
"Việc đứng đắn sao?" A Lan hỏi, "Ngươi làm gì?"
Công tử kia khẽ cười nói: "Cô nương yên tâm, sống đứng đắn.
Hơn nữa, ngươi đồng hành cùng ta, sẽ an toàn hơn nhiều là đi theo những người khác.
Mệnh của ngươi, người đạo hạnh không sâu, sẽ coi ngươi như hộ mệnh, nói cái gì mà có ngươi bên người sẽ lên như diều gặp gió, tướng phủ Nam triều muốn ngươi đi làm tỳ nữ cũng là vì nguyên nhân này.
Nhưng mạng ngươi không phải là hộ mệnh, về sau ta sẽ nói rõ cho ngươi."
Hắn nói không sai.
Nam triều sau nạn binh hoả thì nhân khẩu thiếu hụt, những tân sĩ tộc quyên ngân lượng cũng không tuyển được tôi tớ, liền ngay cả đám ăn mày cũng chọn mua, về sau người xem tướng đoán mệnh sẽ nhìn từng người một.
Sở dĩ A Lan bị mẹ mìn đánh thuốc mê bán vào tướng phủ, chính là bởi vì người xem tướng đoán mệnh đều nói nàng là hộ mệnh, thu nhận nàng có thể làm gia tộc lên như diều gặp gió.
Tướng phủ mua nàng vốn là muốn để nàng làm di nương của Thẩm Oanh Nhi, nhưng sắc quỷ Thẩm lão ghét bỏ vết bớt trên mặt nàng quá chướng mắt, ném nàng cho Thẩm Oanh Nhi.
Kết quả không bao lâu, Thẩm Oanh Nhi thật sự được phong Quý nhân, sau đó, người Thẩm gia dã tâm bạo rạp, vì bảo đảm nữ nhi có thể vào cung bắt được bảo tọa Hoàng Hậu, cũng phái A Lan vào cung hầu hạ.
Nghĩ đến đây, A Lan phiền lòng, cũng không nói tiếp, chỉ nhìn từ trên xuống dưới người trước mắt, hắn vẫn một thân hắc y như lúc mới gặp, cổ áo cùng ống tay áo là mây cuốn tuyết trắng khiết tịnh, bên hông chưa đeo ngọc bội, ngược lại có một cây quạt màu trắng cùng một cái roi bạc cuốn lên.
Nàng nhịn không được hỏi: "Mắt ngươi nhìn không thấy sao?"
Hắn toàn thân quý khí, tao nhã vô song, mặc dù lụa trắng che mắt, cũng là cảnh đẹp ý vui, tư dung nhất định xuất sắc, đáng tiếc lại là người mù.
Người nọ nghe được vấn đề của nàng thì không trả lời, chỉ khẽ động khóe miệng, cười nhẹ.
A Lan lại nói: "Không đúng, nhìn không thấy cũng sẽ không bịt mắt!" Người mù vốn là không nhìn được, sao còn vẽ vời thêm chuyện bịt kín mắt?
Người nọ cười cười, gật đầu nói: "Lan cô nương thông tuệ." Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên khẽ rên rỉ một tiếng.
A Lan vừa tò mò vừa lo lắng nhìn hắn, không biết xảy ra chuyện gì.
Công tử kia nhẹ giọng nói: "Không ổn, ngươi chờ ta......" Sau đó liền không có thanh âm, giống như là đau đến bất tỉnh.
A Lan hoảng sợ, duỗi tay chụp hắn, hắn lập tức ngã quỵ trong lòng ngực nàng, nặng trĩu.
Ngất thật!
A Lan giật mình hoảng hốt, phủi tay đẩy hắn ra, lúc này xe ngựa đúng lúc dừng lại, đánh xe nói: "Công tử, đến Chu Khê rồi.
Khách điếm này là người một nhà, công tử yên tâm, Hạ mỗ đã gửi thư tín cho Tô công tử, bảo hắn sáng mai đến tiếp ứng."
A Lan áy náy không thôi: "......!Ách, công tử nhà ngươi......" Bị nàng ném xuống đất mất rồi.
Lão bộc áo xám vội vàng vén mành nhìn xem, sắc mặt biến đổi, "Công tử!"
Công tử ngã lệch trên mặt đất, mặt trắng gần như trong suốt, môi không chút huyết sắc, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, thoạt nhìn như là bệnh nặng.
Mà A Lan vẻ mặt mờ mịt lúng túng cười, núp vào góc: "Không liên quan gì tới ta......!Ta không biết chuyện gì xảy ra!"
Nghe nàng nói như vậy, lão bộc áo xám lửa giận ngút trời, mắt như ưng lộ ra hung ác, chậm rãi liếc nàng một cái.
Công tử nhà lão bỗng nhiên ngất xỉu liên quan gì tới nàng?! A Lan nhíu mày, người Bắc triều thế mà cũng là cái loại chủ tử bị chút bệnh liền giận chó đánh mèo với hạ nhân.
A Lan sinh ra tâm tư chạy trốn: "......!Lại là một Thẩm Oanh Nhi."
Lão nhân áo xám cõng công tử lụa trắng bất tỉnh nhân sự xuống xe, khách điếm ven đường vọt tới mấy người giúp đỡ, mồm năm miệng mười nói:
"Lúc đi thì còn tốt, làm sao trở về lại có dáng vẻ này!"
"Cái kẻ trời đánh nào lại làm công tử cởi lụa trắng? Lão Hạ ông chăm sóc công tử kiểu gì vậy!"
Đám người ba chân bốn cẳng hộ tống quý công tử bị bệnh ngất xỉu kia vào trong khách điếm, A Lan nhân cơ hội này, rón ra rón rén xuống xe ngựa, chậm rãi thối lui đến núi rừng phía sau, nhanh chân phóng đi.
Tác giả có lời muốn nói: Văn chương có logic cốt truyện riêng ha, mọi người đừng lo lắng nếu thấy khác so với cổ ngôn thông thường, phía sau sẽ giải thích, ta động não thường không theo thói thường, dù sao cũng là bắt đầu hệ liệt bình quyền, quy củ bất đồng với cái khác, ta định ra.
Đối với các lão bằng hữu đã xem qua chính sử, ta xin long trọng giới thiệu với các ngươi tổ tông nhặt kinh, Thiếu chủ Vu tộc công tử Liên Hoa 【 kỳ thật hắn là vu (ô) tộc đứng đắn, khác hẳn với Vu tộc mê tín chuyên bày ra những rắc rối nhỏ với thử kinh】
Cùng với tình huống đặc thù của Nam Bắc triều hiện tại, chú ý xưng hô khác nhau, ví dụ như người Bắc triều gọi hoàng đế là chủ công, còn hoàng đế Nam triều gọi Ngụy Đế.
Về sau các ngươi sẽ biết tại sao.
PS: Bụi cỏ mọc trong thâm sơn cùng cốc, không vì không có người mà không thơm.
Tuyết sương sắc bén mà thấy sát, tới tuổi cũng không thay đổi bản chất.
—— Hoàng Đình Kiên 《 Thư u phương đình ký 》
Hoàng Đình Kiên (1045-1105), tự Lỗ Trực, biệt hiệu Sơn Cốc đạo nhân, Phù ông, người Phân Ninh, Hồng Châu (thuộc Giang Tây ngày nay).
Ông là thư hoạ gia và thi gia trứ danh đời Bắc Tống, tề danh cùng thầy ông là Tô Thức, người đời thường gọi Tô-Hoàng.
Ông đỗ tiến sĩ, có làm một số chức quan.
Ông là người cầm đầu thi phái Giang Tây, một trường phái quá chú trọng đến kỹ xảo làm thơ mà không quan tâm đúng mức đến nội dung tư tưởng của tác phẩm.
Hoàng Đình Kiên còn là một người rất am hiểu về hội họa và là một trong những người viết chữ đẹp nhất thời Bắc Tống..