Bộ Liên Hoa ho nhẹ một tiếng đánh vỡ xấu hổ: "Ngươi tối hôm qua...Ngủ ngon giấc không?"
Nhớ tới ngày hôm qua chính mình vuốt ngực y ngủ, A Lan cọ mũi, ỷ vào y nhìn không thấy, làm cái mặt quỷ: "Ngon, rất ngon, đây là chỗ ở của ngươi hả? Chúng ta ở Kinh Lang bao lâu?"
"Xem tình huống" Bộ Liên Hoa nói "Nơi này là nơi ám môn phụ trách truyền tin cho ba châu phía nam và cùng Tiểu Thất...!Lâu Ngọc đóng giữ phía bắc Nhạn Nam Quan theo lệnh chủ công, chúng ta khi nào hồi kinh đều phải chờ chủ công an bài.
Ngươi tối hôm qua ngủ ở đâu?"
Y nhanh chóng chuyển đề tài, A Lan thuận miệng phun hai chữ: "Trên giường" Sau đó lập tức bịt kín miệng, hối hận mình lanh mồm lanh miệng.
"...Ừ" Bộ Liên Hoa gật đầu "Bảo sao trên giường có mùi bánh thiên tô, ngươi vậy mà không chừa lại cho ta."
A Lan nâng cánh tay ngửi ngửi, bụng kêu rột một tiếng, sắc mặt nàng quẫn bách, vội vàng la lớn: "Ai nha công tử ngươi đói bụng rồi?"
Bộ Liên Hoa nở nụ cười, gật đầu: "Đi thôi, mang ngươi đi ăn cơm" Bước chân y ổn định, xuyên qua viện tử quanh quanh co co, đẩy ra cửa nhỏ bên cạnh.
A Lan theo sau thăm dò, ngạc nhiên nói: "Đây lại là nơi nào?" Bên này là một cái viện khác, đập vào mắt đều là binh sĩ mặc giáp nhẹ nhàng, an tĩnh trầm mặc, nghiêm chỉnh huấn luyện.
"Lâu Ngọc ở nơi này, ngươi đã gặp qua hắn."
"Ừm, con người rất tốt."
Bộ Liên Hoa chỉ vào nhà bếp một bên, cười bảo: "Thức ăn nơi này của hắn còn tốt hơn, chỗ ăn cơm ở đó, hôm nay chỉ cho ngươi cánh cửa, về sau ngươi nếu đói bụng có thể tự tới."
"Ngươi không có phủ sao?"
"Ừ, ám môn ở Kinh Lang cùng Lâu gia nhị quân" Bộ Liên Hoa gật đầu "Viện bên này chỉ là chỗ ở tạm thời, người ám môn đi nhanh, không ngừng chân, không cần nhà bếp."
Binh nấu nướng là một tráng sĩ cao to, cái nồi lớn ở trong tay hắn tựa như cái tổ chim, nhấc lên không tốn sức.
Cơm nước rất ngon, đồ ăn thơm phức, đầu lưỡi A Lan cuộn xoắn hết cả: "Tối hôm qua cũng là hương vị ngày, cực kỳ ngon!"
Đầu bếp cường tráng hào phóng cười to, múc cho A Lan một chén đầy chất thành núi: "Đây là tiểu nương tử mà công tử mang về từ Nam triều?"
"Ừ, cô nương này đến từ Nam Đô" Bộ Liên Hoa cười nhẹ "Về sau sẽ thường xuyên tới quấy rầy."
"Tiểu nương tử này không giống những kiều nương nương ở Nam triều kia, ăn uống thật thoải mái, công tử nhãn lực tốt."
Bộ Liên Hoa nghiêng tai nghe được động tĩnh bên cạnh, phảng phất bên cạnh nuôi một chú heo nhỏ, y dừng đũa: "A Lan, ăn từ từ, ăn nhiều hại thân."
A Lan cúi đầu và cơm, tướng ăn thật sự không biết nói gì thêm: "Vị đại ca kia cho ta, ta không thể lãng phí, muốn ăn sạch."
Trong loạn thế xác chết đói khắp nơi, có cơm mà không ăn hết khác gì đao phủ?
*Ý bả nói có cơm mà không ăn hết là tội nghiệt đeo lưng đó.
Có thể là tối hôm qua tiêu hao quá lớn, hoặc là bị A Lan ảnh hưởng, Bộ Liên Hoa hôm nay ăn cũng không ít, khi y buông đũa, A Lan nấc một cái, nhìn thoáng qua chén y, thuận tay cầm chén và hết hạt cơm trong chén y không ăn hết vào trong miệng mình: "Ngươi không thể giống những cẩu quan Nam triều như vậy, thức ăn bỏ vào trong chén phải ăn sạch sẽ chứ.
Vì ngươi nhìn không thấy nên lần này ta tha thứ ngươi, ợ."
Bộ Liên Hoa cười: "Thật giống..."
A Lan vỗ vỗ cái bụng tròn xoe: "Giống cái gì?".
đam mỹ hài
Giống heo nhỏ, Bộ Liên Hoa cười tủm tỉm đáp: "Giống cô nương tốt."
Ăn cơm no, Bộ Liên Hoa mang nàng trở về, tháo lụa trắng, chậm rãi thu bọn cái bàn nhỏ, tìm tới mấy quyển sách, vẫy tay gọi A Lan đang nhàn ngồi không có việc gì làm, đẩy cho nàng hai quyển sách: "Ngươi hẳn không còn nhỏ tuổi, chỉ dạy ngươi biết chữ thì quá chậm, ngươi cố gắng hơn chút.
Quyển bên tay phải ta là để ngươi mỗi ngày biết chữ dùng, vừa đọc vừa viết.
Quyển còn lại là ta đưa cho ngươi, ta sẽ giảng cho ngươi nghe bên trong, đợi ngươi nhận được mặt chữ, tự mình lật xem."
A Lan điên cuồng gật đầu, nâng hai quyển sách, ấn ở trong lòng ngực hít sâu một hơi, ngửa mặt cười tươi với Bộ Liên Hoa, Bộ Liên Hoa thấy nàng thích, trong mắt chợt sáng, ý cười vui mừng như một người cha hiền từ thấy nữ nhi biết nỗ lực phấn đấu.
A Lan mở sách ra, lại ngẩng đầu hỏi y: "Ngươi bỏ lụa trắng không sao chứ?"
"Ngươi chỉ cần học, không cần quản cái khác."
"Có phải bởi vì có ta ở đây ngươi mới dám bỏ?"
Bộ Liên Hoa sững sờ, biết nàng nghĩ ra được, than nhẹ: "Rất thông minh.
Cho nên ta là lấy mạng ra dạy ngươi đọc sách, ngươi phải nghiêm túc rõ chưa."
"Ngươi không tính dưỡng ta thành hoàng đế" A Lan nói "Ngươi trước đó nói với Tô công tử, ta đều minh bạch, ta kỳ thật cũng không quan trọng những thứ đó.
Hiện tại ngươi có thể dạy ta đọc sách, lại còn nghiêm túc dạy, ta thật sự vô cùng thỏa mãn."
Có thể gặp được người hiền lành như hắn thật sự may mắn.
Bao cơm bao ở, có thể ăn no còn không bị đánh, đó là mong ước trước đây của A Lan, hiện tại dễ dàng như vậy đã thành hiện thực.
Không chỉ vậy, nàng còn có thể đọc sách.
Phải biết rằng đến cả tiểu thư như Thẩm Oanh Nhi trưởng thành từ đống vàng bạc còn chỉ được học mấy bài thơ miên hoa túc liễu dùng để lấy lòng cẩu hoàng đế, mà nàng lại được đọc những quyển sách đứng đắn.
Liên Hoa công tử xác thật xem nàng như người, đầu lưỡi A Lan cọ cọ răng nanh, nheo mắt cười khen: "Bắc triều thật tốt."
"Đọc sách đi" Bộ Liên Hoa cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ sách vở "Chuyện khác không cần nghĩ, việc ta dạy ngươi đọc sách không liên quan gì đến đế vương.
Ngươi chỉ cần đọc, có thể đi đến đâu thì tính đến đấy, chỉ cần ngươi chịu tiến tới là tốt rồi."
Ý nghĩ tuy tốt nhưng A Lan học rất phí sức.
Cơm sáng ăn quá no, cả người mơ màng sắp ngủ, chờ đến sau giờ ngọ, A Lan không khống chế được gục đầu, đôi mắt díp hết cả lại.
Giọng Bộ Liên Hoa như đồng cỏ xuân ấm áp, vừa lúc thích hợp nghỉ ngơi.
Đồng cỏ mềm mại, A Lan cũng mềm như bông, như là uống thuốc mê, mất đi sức chống cự cuối cùng, xoài ra bàn ngủ.
Bộ Liên Hoa: "Ta có tội tình gì" Nhưng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tú lệ sáng sủa cùng sắc tím kéo dài quanh quẩn giữa mi tâm, y lại không thể không dạy.
Một cô nương tốt như vậy, nếu không dạy dỗ sẽ lãng phí thời gian, phí tư chất tốt này mất, nên rất đáng tiếc.
Loạn thế cuối cùng rồi sẽ kết thúc, chờ đến khi hai triều nhất thống, vị vua thực sự đăng cơ, những Đế Vương Mệnh khác liền sẽ biến mất không thấy gì nữa, mà y bởi vì thiên mệnh trói buộc, nhất định phải đến phụ tá bên người vị đế vương thực sự.
Sau khi y rời đi, A Lan mất đi thiên vận chiếu cố lại không có khả năng an cư lạc nghiệp thì làm sao?
Dựa người không bằng dựa vào chính mình, mà dựa vào chính mình tức cần phải an cư lạc nghiệp lâu dài.
Bộ Liên Hoa vỗ tỉnh A Lan: "Đứng dậy, đi ra ngoài."
A Lan giống con mèo bị hoảng sợ, nhảy dựng lên phát hiện chính mình vậy mà thật sự ngủ trong giờ đọc sách, áy náy và hoảng loạn nhìn Bộ Liên Hoa: "Ngươi muốn phạt ta sao?"
Bộ Liên Hoa mặt không biểu tình, rũ mắt nói: "Đến cạnh ao chạy ba vòng cho tỉnh rồi về, đi đi."
Không tính phạt nàng, cũng không bảo nàng cút đi, A Lan kinh hỉ vạn phần, cao hứng chạy ra ngoài, vòng quanh hồ nước bắt đầu chạy, khi chạy qua cửa sổ, nàng dừng lại nhón chân lên thò đầu vào nói với Bộ Liên Hoa: "Công tử ngươi thật tốt."
Bộ Liên Hoa chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt liếc nàng một cái, vươn ngón tay chỉ nàng mau tiếp tục, không được lãng phí thời gian.
Đợi khi nàng chạy, chính mình chậm rãi cười hai tiếng, đem chữ trong sách chép lên giấy, chia thành từng trang, lấy kim chỉ khâu một vòng.
Ba vòng chạy xong, A Lan vịn cửa sổ thật cẩn thận kêu Bộ Liên Hoa: "Công tử, chạy xong rồi."
Bộ Liên Hoa vẫy tay cho nàng tiến vào, cầm trang giấy đã khâu lại trong tay treo trên cổ nàng: "Đây là bài tập hôm nay, trước khi mặt trời xuống núi, phải nhớ kỹ tất cả, nếu không đêm nay không được ăn cơm."
A Lan ngưng cười.
Không được ăn cơm?! Sao có thể như vậy!
Nàng cầm trang giấy trên cổ nhe răng trợn mắt, lấy hết sức lực của đời người đọc thuộc.
Thấy nàng cố gắng, chữ cũng đều đọc đúng rồi, Bộ Liên Hoa vui mừng đến cực điểm, lại đeo lụa trắng lên, cầm cây quạt sang một bên pha trà.
A Lan trong hương trà lượn lờ, xuất toàn bộ sức mạnh, một lần lại một lần đọc bài.
Đến lúc miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc có một ly trà ấm đưa tới: "Uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút."
Đây là Bộ Liên Hoa hầu hạ nàng.
Đế Vương Mệnh trên đỉnh đầu A Lan trải qua mười bảy năm khổ cực, có lẽ đều là vì may mắn hôm nay, gặp một công tử thế gia thiện tâm tốt bụng, tận tâm tận lực tự nguyện hầu hạ nàng ăn mặc sinh hoạt, dạy nàng đọc sách.
"Được chưa? Bỏ cuốn nhận mặt chữ kia đi" Y nghe được thanh âm A Lan buông cái ly, đem một quyển sách khác đẩy cho A Lan "Quyển sách này ngươi có thể cất đi trước, ta tới giảng cho ngươi, lần này chỉ cần ngươi nghe, nghe không rõ có thể hỏi, vấn đề ngốc nghếch cỡ nào cũng có thể, ta không phải Tô Bắc Tương, ta sẽ không cười nhạo ngươi.
Hiểu chưa?"
"Con người ngươi thật tốt."
A Lan lặp lại câu nói này từ tận đáy lòng.
"...Được rồi, nghiêm túc nghe."
Giờ cơm tối, Đầu bếp cường tráng vui tươi hớn hở nhìn những binh sĩ đứng đầy phòng ăn cầm trang giấy kiểm tra A Lan, tựa hồ đem việc này trở thành trò chơi trước khi dùng cơm, mà Bộ Liên Hoa lại ngồi ở một bên vân đạm phong khinh chờ ăn cơm.
Lâu gia nhị quân, nói chung đều giống Lâu Ngọc.
Lên chiến trường là sát thần mặt lạnh, ngày thường thì mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả đều hòa ái thân thuộc dễ gần.
Sau khi Bộ Liên Hoa tiến vào nói một câu: Các ngươi kiểm tra bài tập của nàng một chút.
Tiếng nói vừa dứt, những binh sĩ chờ cơm ăn tất cả đều ra trận, mở miệng là kêu A Lan cứ như quen biết đã lâu, nhiệt tình vây quanh nàng, cướp trang chữ trong tay nàng, A Lan đọc một cái, một đám người liền đồng thanh hoan hô, như là được Thánh Thượng khâm điểm thăng quan vậy, phản ứng nhiệt liệt của bọn họ làm A Lan sinh ra ảo giác đọc xong mấy chữ này là mình có thể thi đậu Trạng Nguyên luôn.
"A Lan, cái này thì sao?"
"Quân."
"Oa!!" Lại là một trận cuồng khiếu.
A Lan: "Ta đọc đúng không?"
"Ai mà biết" Cái người trẻ tuổi kêu to nhất gãi gãi đầu, hỏi chiến hữu bên cạnh, "Xảo Nhi, nàng đọc đúng không?"
Binh sĩ trông nho nhã như một phán quan, gật đầu nói đúng, lại là một trận hoan hô.
Đầu bếp cường tráng gõ nồi: "Huynh đệ tỷ muội ơi, ăn cơm thôi!!"
Nháy mắt, các binh lính vây quanh A Lan đều nhất trí tản ra trở lại vị trí, ngồi đoan chính.
A Lan hỏi Bộ Liên Hoa: "Công tử, ta có thể ăn cơm không?"
"Ừ, ăn đi."
A Lan bưng chén lên ăn cơm, trong mắt tràn ra ý cười, nói: "Công tử, ta thích nơi này."
Bộ Liên Hoa nở nụ cười, hoàn toàn an tâm: "Thích thì tốt."
Tác giả có lời muốn nói: Không nghi ngờ gì nữa, nam chủ là vú em, nữ chủ là DPS...Ừm.
*DPS là thuật ngữ trong game, viết tắt của Damage Per Second, có nghĩa là sát thương theo từng giây.
Đây là loại sát thương theo thời gian (DOT=damge over time), cứ mỗi giây trôi qua thì bên địch lại nhận một lượng sát thương.
DPS dealer là nhân vật (ví dụ như anh hùng, hay nhân vật trong game) có thể đánh ra sát thương theo từng giây.
Các trận chiến với các con trùm (boss) trong game thường là trận chiến dài, nên loại sát thương theo thời gian này là hữu ích..