Trong gian phòng sáng sủa sạch sẽ, ngoại trừ một ít đồ dùng rất mộc mạc ra thì chỉ có hai màu trắng xám.
Gỗ đàn hương đang được đốt cháy tỏa ra hương thơm cùng với làn khói đen bốc lên.
“Rốt cuộc, con cũng không thể vượt qua được cửa ải của chính mình.”
Giọng nói buồn bã của Hiến Dung thông qua cửa sổ truyền ra ngoài, A Lạc nhờ đó có thể xác định được vị trí của nàng.
Hắn như một con báo di chuyển nhẹ nhàng không tiếng động tiến đến cửa sau của tăng phòng rồi nhìn trộm qua tấm vải của song cửa sổ.
Hiến Dung đang ngồi trên giường và ngẩng đầu lên, vài cây kim châm cứu cắm vào huyệt đạo gần mắt trái của nàng.
Vô Chủ Sư Thái thì đang ôm mặt nàng, châm rãi vê từng cây kim châm cứu ấy.
“Con đó, tính khí cố chấp ngang bướng của con thật giống với cha con.” Giọng điệu của Sư Thái có chút oán trách, “Con nhất định phải kiên trì với chuyện tương lai không rõ đấy ư? Cứ nhất định phải liều lĩnh đâm đầu vào cho đổ máu rồi mới chịu quay đầu trở lại sao? Con không bao giờ để ta và cha con bớt lo lắng về con.”
Trong lời nói của Sư Thái có chút nóng giận nên bà không kiểm soát được lỡ nặng tay với Hiến Dung, khiến nàng nhăn mặt vì đau.
“Nếu con gả cho Tư Mã Duệ, liệu người và phụ thân có bớt lo cho con không? Nếu con đáp lời hắn, cũng sẽ không công bằng cho hắn.
Lang Nha Vương đẹp đẽ cao quý như vậy, hắn xứng đáng với một nữ nhân tốt hơn con.” Hiến Dung vòng tay quanh eo Vô Chủ Sư Thái, vùi đầu nũng nịu với bà: “Mẫu thân, người đừng ép con, hãy để con dành nhiều thời gian hơn cho người và phụ thân.”
Sư Thái vội đẩy nàng ra: “Con muốn chết hả, mắt con còn đang gắm kim châm đấy!”
Bà cẩn thận từng li từng tí, lấy tất cả những chiếc kim châm ra, Hiến Dung từ từ mở mắt trái.
Sư Thái vẫy tay trước mặt nàng, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Con ngươi Hiến Dung đảo vài vòng và nàng lắc đầu.
Một tia thất vọng thoáng qua trên mặt Sư Thái, nhưng bà vẫn cố gắng sốc lại tinh thần: “Đừng lo lắng, cứ từ từ vậy, mắt của con đã bị thương nhiều năm như thế, cũng cần phải cố gắng một chút nữa mới có thể chữa khỏi.”
Hiến Dung ôm eo Vô Chủ Sư Thái một lần nữa, đầu nàng áp vào bụng dưới của bà: “Mẫu thân, người đừng hao tốn tâm sức nữa, cứ để nó vậy đi.”
“Hiến Dung, đây là nỗi ân hận lớn nhất của mẫu thân đối với con.” Sư Thái cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc nàng, thở dài nói: “Con có hối hận không? Đối với hai người xa lạ kia…...”
Bên ngoài cửa sổ, trái tim của A Lạc lệch một nhịp, hắn lập thức nín thở, cố căng tai ra nghe để không bỏ sót một chữ nào.
Hiến Dung mỉm cười yêu kiều như những bông hoa rực rỡ nở trên cành: “Làm sao có thể là hai người xa lạ chứ? Cho đến bây giờ con vẫn nhớ tên của họ.” Đôi mắt trong veo của nàng hơi nheo lại, một chút tinh nghịch và nhẹ nhõm hiện lên trên khóe môi, “Một người tên là A Lạc, một người tên là A Diệu, một người là người Yết và người còn lại là người Hán.
Nhưng mà bây giờ bọn họ cũng đã cao lớn trưởng thành rồi.
Nếu như họ xuất hiện trước mặt con vào lúc này, có lẽ con sẽ nhận ra họ tám, chín phần”
Toàn thân A Lạc run lên khiến hắn không còn sức lực phải dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Trong mười ngày đó, hắn không về quê mà chạy băng băng ngay trong đêm để đến Tấn Dương.
Theo tin tức A Diệu đưa ra, hắn đã tìm được Dương Yên, đích nữ của Trưởng Sử Dương Sán.
Nàng ấy thực sự không tệ, thậm chí trông hơi giống tiểu cô nương của năm năm trước.
Y thuật thông thạo, tấm lòng lương thiện, nàng ấy khá nổi danh ở thành Tấn Dương.
Tuy nhiên, điểm nghi ngờ lớn nhất là: Mắt trái của nàng ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn cũng dùng thủ đoạn cải trang làm tên cướp để dò xét, nhưng thị lực của Dương Yên chẳng những không giảm mà thậm chí còn không có một vết sẹo nào.
Vào thời điểm đó, hắn tin chắc rằng Dương Yên này không phải là tiểu cô nương, nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn chắc chắn đó là Dương Hiến Dung.
Trong vườn mẫu đơn đêm qua, hắn gần như khẳng định Hiến Dung chính là tiểu cô nương năm đó, thế nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện nhận nàng.
Mãi cho đến ngày hôm nay, khi hắn nghe lỏm được cuộc trò chuyện này.
Vô Chủ Sư Thái thở dài: “Hết thảy vạn vật trong thế gian đều do nhân duyên tụ tập mà sinh khởi.
Tất cả sự vật đều tồn tại trong mối quan hệ nhân quả.
Hệ quả được sinh ra từ nguyên nhân.
Ta chỉ không biết, vì nguyên nhân gì mà con phải đánh đổi một bên mắt và rồi kết quả con nhận được sẽ thế nào, liệu rằng nguyên nhân đó có lặp lại lần nữa?”
Khi A Lạc ở bên ngoài nghe được lời nói của bà ấy, trái tim của hắn càng thêm run rẩy kịch liệt.
Hóa ra năm năm sau, vận mệnh đã an bài để họ gặp lại nhau một lần nữa.
Thế nhưng, ai có thể ngờ được, bọn họ lại tương ngộ trong tình thế như vậy.
Hiến Dung dựa vào vai của Vô Chủ Sư Thái và thở dài: “Con mắt này của con, chỉ mong đổi lại được sự tự do cho bọn họ, để họ có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, được tự do làm những gì mình muốn.
Vậy thì con mắt này đã có giá trị rồi…...”
A Lạc cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị lấy đi hết, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập mạnh vào màng nhĩ.
Giọng nói của Hiến Dung dường như đang phảng phất phiêu lãng ở nơi nào đó không có ở nhân gian, chất giọng ấy lại lọt vào tai hắn lần nữa: “Con không bao giờ mong bọn họ báo đáp lại tấm lòng của con, kiếp này của con cũng không nhất thiết phải gặp lại họ, thế nhưng, con vẫn sẽ thắp hương cầu nguyện trước mặt Phật tổ, cầu mong họ luôn được bình an và tự do…...”
Đó là nàng ấy, không có lý do gì để nghi ngờ điều đó nữa, quả thật là nàng ấy! Bên ngoài gian phòng, A Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Những đám mây trắng như xơ bông trôi chầm chậm theo gió, một đàn cò trắng xếp thành hàng đang bay lượn tự do tự tại.
A Lạc mỉm cười hạnh phúc.
Tất cả cảm giác của hắn đối với nàng đều đúng và sự bảo vệ bí mật của hắn đối với nàng ấy cũng vậy.
Nhưng hắn có thể bảo vệ nàng được bao lâu đây?
Bầu trời dần tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn ở phía xa, A Lạc từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm.
Khi nghĩ đến phải cùng Cổ Li bố trí chuyện lập mưu giăng lưới này kia, hắn lại không kiềm chế nỗi mà siết chặt nắm đấm hơn, tâm tư lại càng phiền muộn hỗn loạn.
*****
*Chú thích:
- Chức vụ Trưởng Sử: (từ cổ) là chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.
*****