Năm Tháng Không Từ Bỏ


PHẦN 3: MUỐN CHẠY? NẰM MƠ!
Chương 83: Tiểu Mục tổng mới được bổ nhiệm
* * * * * * *
Một năm sau.

...!
Thời gian vô thức trôi qua.

Chu Chẩm Nguyệt đứng trước cửa sổ sát đất, bưng một tách cà phê nóng.

Vài tháng trước, công ty Chu thị chuyển đến địa điểm mới.

Văn phòng hiện tại của cô nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà cao nhất Ngạn Dương.

Nhìn những tòa cao ốc bên ngoài nối tiếp nhau san sát, cô như đang đứng trên tầng mây.

Mọi thứ đều bị cô đạp ở dưới chân, tất cả mọi người đều nằm trong tầm mắt.

Đầu ngón tay vuốt ve tách cà phê trên tay.

Tách sứ bóng loáng càng tôn lên chiếc nhẫn ngọc trắng, lộ ra vài phần ôn hòa và trong sáng.

Thời gian thấm thoát...!
Thoảng qua một năm.

Tháng ngày ấm áp ở khách sạn suối nước nóng như chỉ mới hôm qua.

Nhưng ngày tháng năm in trên lịch, luôn luôn nhắc nhở Chu Chẩm Nguyệt.

Đã một năm.

Một năm.

Không thấy Mục Tuyết Y.

Một năm qua, xảy ra rất nhiều chuyện.

Chu thị và Mục thị đã bắt đầu chiến tranh công khai.

Trong cuộc chiến, Mục Quốc Thừa và Chu Chẩm Nguyệt sử dụng những mưu mô và thủ đoạn của riêng mình, trải qua vài lần giao chiến, Mục thị chịu thua không ít lần, nội bộ Chu thị cũng bị hao tổn ở một mức độ nhất định.

Quan hệ giữa hai bên ngày càng trở nên gay gắt, ngay cả nhân viên cấp thấp nhất của hai công ty nhìn nhau cũng không vừa mắt.

Giới kinh doanh lan truyền một việc kỳ lạ.

Trận chiến này khốc liệt đến thế, vậy mà người thừa kế của Mục thị— Nhị tiểu thư Mục gia vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nghe đồn Nhị tiểu thư nhà họ Mục đi dưỡng thương, nhưng không ai biết nàng dưỡng thương ở đâu, cũng không biết nàng bị thương nặng thế nào mà phải dưỡng.

Thế là qua miệng nhiều người, Nhị tiểu thư trở thành một kẻ nhu nhược hèn nhát, không sánh bằng chị gái của mình, chỉ có thể ôm khư khư danh hiệu người thừa kế, ăn no nằm chờ chết.

Lời đồn vô căn cứ ngày càng truyền xa, thật không ngờ ba ngày trước, Nhị tiểu thư đột nhiên quay về.

Lần quay về này, Nhị tiểu thư kiêu ngạo tiếp quản toàn bộ cổ phần của Đại tiểu thư, đồng thời kế thừa vị trí Tổng giám đốc.

Lúc tuyên bố lễ nhậm chức, có người chụp ảnh lại.

Lúc trước Nhị tiểu thư chưa từng lộ mặt trong giới kinh doanh, vì lẽ đó thông qua bức ảnh, rất nhiều người mới biết hình dáng của Nhị tiểu thư.

Trong ảnh, có một cô gái trông nhã nhặn và mảnh khảnh.

Cổ tay, cổ, eo và mắt cá chân đều tinh xảo và mảnh mai hơn người bình thường.

Nàng đeo một chiếc găng tay mềm mại bên tay phải, cầm một cây bút máy, yên lặng ngồi trên ghế.

Tuy có vẻ như đang cười, nhưng cặp mắt kia quá mức trầm tĩnh và ung dung, sâu không nhìn thấy đáy.

Bên cạnh cái ghế nàng ngồi đặt một cây gậy chống đàn hương sẫm màu không bắt mắt lắm.

Những người chú ý tới điều này đều kinh ngạc:
"Nhị tiểu thư nhà họ Mục là người què?"
Người đã gặp qua nàng nói:
"Nếu không chống gậy, đúng là đi khập khiễng.

Nhưng khi chống gậy, bước đi giống như người bình thường, thật không nhìn ra được tật xấu."
Nhị tiểu thư nhậm chức được hai ngày, một chuyện bất ngờ được tung ra.

Nghe đâu, bởi vì nàng trực tiếp nhảy lên chức vị Tổng giám đốc, trước đây không có quan hệ nên kẻ bề dưới khó phục tùng.

Có vài quản lý cấp cao tự tin trong công ty có ý định làm khó dễ, cố tình ám chỉ các lãnh đạo bộ phận nhỏ, kêu hai nhân viên cố ý gây sự, túm đầu đánh nhau, quậy đến trước mặt Mục Tuyết Y.

Tất cả mọi người cùng chờ xem cuộc vui, xem Nhị tiểu thư nhu nhược trong truyền thuyết sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Nghe nói hôm đó Mục Tuyết Y vô cùng bình tĩnh ngồi trên sofa, nhìn hai nhân viên lăn lộn khóc lóc om sòm trước mặt, không hề nói một lời.

Chờ hai người kia diễn đến mệt mỏi, nàng mới gọi lãnh đạo của hai người vào, nói:
"Để ông làm chủ quản, vì muốn ông quản lý tốt cấp dưới.

Nếu như ông bất tài, chỉ có thể nhờ cấp trên giải quyết hộ mâu thuẫn, vậy chứng tỏ ông không còn tác dụng.

Ông và hai nhân viên ẩu đả này tự giác xuống phòng tài vụ thanh toán tiền, ngày mai không cần tới làm nữa."
Sau đó nàng còn nói:
"Sau này tôi chỉ nghe lãnh đạo dưới cấp Tổng giám đốc một bậc báo cáo, những người khác, tôi không quan tâm có bao nhiêu tuổi nghề, lại gây rắc rối đến trước mặt tôi, vậy thì kẻ gây chuyện và quản lý của kẻ đó đồng thời thu dọn đồ đạc, cút xéo."
Mục Tuyết Y mắng "Cút" là thật sự đuổi việc, không hề nể mặt mũi.

Nàng biết lợi dụng chút quyền lực trong tay, cũng biết lợi dụng quan hệ với ba mình để răn đe.

Đôi khi đưa ra một số quyết định mà ngay cả Mục Quốc Thừa cũng không tìm ra được điểm sai.

Hết thảy thẻ đánh bạc đều nằm trong tay nàng, dù có nhỏ đến đâu thì hiệu quả cũng trở nên phi phàm.

Cho dù vẫn còn có người không phục, cũng bắt đầu kiêng kỵ, giấu ở trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài mặt.

Từ đó về sau, Mục thị không còn ai dám ôm suy nghĩ "Nhị tiểu thư dễ ức hiếp", ở trước mặt nàng, mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí một từ lời nói đến hành động.

Ngay cả xưng hô, cũng cung kính đổi từ "Nhị tiểu thư" thành "Tiểu Mục tổng".

Chuyện này đến tai Chu Chẩm Nguyệt, cô không nói gì, chỉ nhìn ảnh chụp Mục Tuyết Y bên trong điện thoại.

Một lúc lâu, cô mới nhẹ câu khóe môi.

"Một năm, đúng là thay đổi rất nhiều thứ."
Tiểu Ngải ở kế bên tiếp lời: "Nhị tiểu thư trở nên mạnh mẽ, đây là chuyện tốt."
"...!Em thật sự cảm thấy, đây là chuyện tốt?"
Chu Chẩm Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Dường như Mục Tuyết Y rời khỏi cô, sống càng tốt hơn.

Sự bảo vệ của cô, quả nhiên...!
Là mong muốn viển vông vô ích.

Tiểu Ngải ngập ngừng hỏi: "Chu tổng, chị có dự định gặp mặt Nhị tiểu thư không? Chuyện là...!gần đây lão gia luôn nhắc, nói muốn gặp Nhị tiểu thư..."
Chu Chẩm Nguyệt nhấc nửa mắt.

"Nếu em ấy sống tốt, tôi cần gì phải đi tìm em ấy thêm lần nữa."
Không khỏi cười khẽ.

"Cứ như vậy đi.

Em ấy làm tiểu Mục tổng, tôi làm Chủ tịch, sau này gặp lại, cũng chỉ nghi kỵ lẫn nhau trên sàn đấu thương mại..."
"...!Một mất một còn."
Tiểu Ngải: "Vậy ý của chị, sau này..."
Giọng nói của Chu Chẩm Nguyệt khôi phục lại vẻ lạnh lùng và lý trí như thường ngày.

"Sau này em ấy đi đường của em ấy, tôi đi đường của tôi, tôi và em ấy, không còn bất cứ quan hệ nào khác ngoài đối thủ."
Như vậy cũng tốt.

Như mong muốn của người nọ.

Thế giới của hai người, từ nay về sau, không còn lưu lại bất kỳ vị trí nào cho nhau nữa.

Tiểu Ngải do dự chốc lát, giống như đang kìm nén.

Một lát sau, mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy buổi dạ hội tối nay có mặt tất cả các lãnh đạo trong giới kinh doanh ở Ngạn Dương, chị có đi không?"
"..."
Tay Chu Chẩm Nguyệt đang cầm bút chợt cứng đờ.

Thời gian trôi qua thật lâu.

Cũng chỉ trầm mặc.

Ngạn Dương hôm nay giống với những năm trước, mưa dầm liên miên.

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu nổi lên những hạt mưa li ti, mưa bụi mịt mù rơi trên khung cửa sổ thủy tinh.

Thành phố Ngạn Dương ở dưới chân, dần dần trở nên mông lung và mơ hồ.

* * *
Trời đã tối hẳn, mưa càng rơi càng lớn.

Dạ hội được tổ chức ở khách sạn cao cấp nhất Ngạn Dương, thảm đỏ trải dài trước cửa, hai bên trang trí đầy lẵng hoa trang nhã và tinh tế.

Có rất nhiều nhân viên khách sạn ăn mặc chỉnh tề chờ ở hai bên thảm đỏ, khi có xe lái đến, bọn họ sẽ tới đón người, giúp xe chạy vào bãi đỗ xe.

Đang là giờ cao điểm, trời lại mưa nên khiến nhiều chiếc xe bị tắc ở cửa.

Các nhân viên vừa bận rộn khai thông đường vừa che dù đưa những lãnh đạo tiến vào khách sạn, trong lúc nhất thời, những chiếc dù màu xanh lam đậm độc đáo của khách sạn lấp đầy toàn bộ phía trước quảng trường.

Một chiếc Bentley màu đen vừa chạy đến, đậu ở phía sau chiếc Maybach.

Nhân viên vội vàng bung dù, nhưng Tiểu Ngải ngồi ở ghế lái hạ cửa xe xuống, xua tay: "Mấy anh điều hành những chiếc xe ở phía trước đi, chúng tôi xuống sau.

Nếu không phía trước bị chặn đường, chẳng phải Chu tổng sẽ đội mưa đội gió à?"
Nhân viên khom lưng: "Vâng."
Chu Chẩm Nguyệt khoanh tay ngồi phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.

Cặp mắt kia tuy có vẻ lặng ngắt như tờ, nhưng sâu thẳm nơi đáy mắt như ẩn chứa vô số sóng ngầm mãnh liệt.

Ở một bên quảng trường, chiếc Lincoln dài của Mục gia khởi động động cơ, lái đến bên cạnh thảm đỏ.

Nhân viên khách sạn tiến lên, giúp mở cửa xe, nghênh đón người bước xuống.

Mục Quốc Thừa mặc một bộ vest đen, khoác áo lông sable, chậm rãi bước xuống xe, đi tới dưới tán dù của nhân viên, chỉnh sửa quần áo rồi lập tức xoay người lại, duỗi cánh tay ra.

Một cánh tay trắng nõn thuộc về phụ nữ nhô ra khỏi xe, nhẹ khoác lên cánh tay Mục Quốc Thừa, khép đầu gối, tao nhã nội liễm bước xuống xe.

Nhìn từ đằng xa, mái tóc xoăn dài của người phụ nữ phủ lên đôi vai thon gầy trắng sứ, điềm đạm đáng yêu.

Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt có tiêu điểm.

Nhìn chăm chú vào người nọ, sâu sắc tĩnh mịch.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bàn tay phải của người phụ nữ kia không có đeo găng tay, cũng không có gậy chống, bước chân lại uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nhìn kỹ một chút, bóng lưng kia và bóng lưng của người nọ trong ấn tượng khác nhau rất xa.

...!Không phải Mục Tuyết Y.

Đó chỉ là người tình của Mục Quốc Thừa.

Chiếc Lincoln dài lái đi, không còn ai bước xuống.

Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt.

Hết thảy ánh sáng trong đôi mắt, bỗng chốc âm u.

Đợi khoảng mười phút, những chiếc xe phía trước lần lượt tiến vào gara, nhân viên khách sạn lại bung dù đến gần, mời Chu Chẩm Nguyệt xuống xe.

Tiểu Ngải giao xe cho nhân viên, cầm dù, chờ Chu Chẩm Nguyệt bước xuống, đi theo bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, cung kính đi vào khách sạn cùng cô.

Hai người dần dần đi xa.

Trong màn mưa bụi, bóng hình bọn họ ngày càng mơ hồ.

Chiếc Bentley đen được nhân viên khách sạn lái đi, một nhân viên khác đang rảnh rỗi lập tức chạy đến bên cạnh chiếc Maybach, cúi đầu thật thấp.

"Tiểu Mục tổng, để tôi đỗ xe cho cô nhé."
Cửa ghế lái mở ra, Cát Vi Nùng sải chân dài, nhanh nhẹn bung một chiếc dù đen, vòng qua phía sau mở cửa xe.

Trong buồng xe tối tăm, Mục Tuyết Y đặt hai tay trên đầu gối, yên tĩnh mà ưu nhã dựa vào ghế ngồi.

Vì bị bệnh lâu ngày, làn da của nàng trắng bệch một cách bất thường.

Tóc dài hơi xoăn, quai hàm gầy gò, lông mi uốn cong và mềm mại tựa như lông diệc đen.

Bộ đầm dạ hội màu trắng hôm nay rất thích hợp với bờ vai nàng, từng gờ xương thẳng hàng và rõ ràng, bộ đầm dạ hội trễ vai lại càng toát lên vẻ thanh lịch.

Dù che hay lộ đều vừa phải.

Trên bàn tay phải đeo một chiếc găng tay mềm mại màu trắng cùng màu với bộ đầm dạ hội, đang cầm một cây gậy chống bằng gỗ đàn hương.

Người còn chưa động, gậy chống đi đầu.

Gậy chống chạm xuống vũng nước kế bên bánh xe, thời điểm tiếp xúc, vũng nước lan ra những gợn sóng lăn tăn bé nhỏ.

Dưới sự hỗ trợ của gậy chống, Mục Tuyết Y bước xuống một cách tự nhiên.

Nhân viên khách sạn cúi đầu nói: "Tiểu Mục tổng, ba của cô đã vào rồi, cô có cần tôi đưa cô vào trước để tìm vị trí của ông ấy hay không..."
Mục Tuyết Y quay đầu, nhìn theo bóng lưng Chu Chẩm Nguyệt đang đứng dưới mái hiên của khách sạn ở phía xa.

Trong một sát na* kia, bao nỗi nhớ nhung của một năm qua bỗng hóa thành cơn gió cuốn lấy mưa bụi, lướt qua cánh tay và gò má, lấp đầy từng khe hở trong nội tâm của nàng.

*Sát na: là một đơn vị đo thời gian trong đạo Phật, chỉ sự sinh diệt của cái tâm trong một tích tắc.

1 sát na tương đương 0,018 giây.

"Không vội."
Nàng cắt ngang lời đề nghị của nhân viên khách sạn.

"Tôi còn muốn...!đi dạo chỗ khác."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mục tổng bá đạo login!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui