Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tôi lập tức dùng ánh mắt khiển trách Chu Việt Việt.

Chu Việt Việt không thèm nhìn ánh mắt khiển trách của
tôi mà quay sang trừng Lâm Kiều: “Tại sao anh có thể bỉ ổi như vậy, tôi bảo anh
đừng có đi theo, anh lại cố tình bám đuôi. Anh đã học luật chưa? Có biết luật
pháp là gì không? Anh có biết anh đã xâm phạm tôi không? Hành vi này của anh
cực kỳ nghiêm trọng!”

Tôi sửng sốt, anh chàng đọc sách ở giường đối diện của
sửng sốt, Lâm Kiều mặt không chút thay đổi, bỏ qua Chu Việt Việt nhìn về phía
Nhan Lãng.

Chu Việt Việt nhìn thấy chúng tôi đều sững sờ nên cũng
giật mình, sau đó vỗ vỗ gáy: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, anh ta là xâm phạm
nhân quyền của tôi, vừa rồi tôi mới nói câu tỉnh lược, ngày hôm qua chúng tôi
còn vừa mới học xong, tỉnh lược chủ ngữ hay là tân ngữ ấy nhỉ? Anh ta không xâm
phạm tôi, thật sự anh ta không xâm phạm tôi, tôi còn là xử nữ mà!”

Tôi nói: “Ừ, tôi biết cậu vẫn còn là xử nữ. Cậu rất hiểu
pháp luật, ngữ văn cũng thật miễn chê.”

Lâm Kiều dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá Nhan Lãng
một hồi, hỏi không đầu không đuôi: “Vừa phẫu thuật xong?”

Tôi nói: “Anh không có mắt nhìn à.”

Lâm Kiều nói: “Là viêm ruột thừa bình thường?”

Tôi nói: “Anh không có mắt nhìn à.”

Lâm Kiều hỏi: “Nhan Tống, hôm nay em nuốt phải lửa
hả?”

Tôi nói: “Anh không có mắt nhìn à.” Nói xong cảm giác
có gì đó không thích hợp, sau khi phản ứng được lập tức chửi ầm lên: “Anh mới
nuốt phải lửa, cả nhà anh đều nuốt phải lửa, tổ tông mười tám đời nhà anh nuốt
phải lửa.”

Lâm Kiều không nói nữa, xoay người ở bên giường bệnh
Nhan Lãng lấy ghế ngồi xuống, khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi. Tôi ngồi xuống đầu
giường Nhan Lãng, không chớp mắt nhìn về phía trước, phía trước là cửa sổ
nghiêm trang đóng kín, ở bên ngoài những ca khúc về lương thực và dầu mỏ vang
lên: Ngô và thóc, ta ăn ta ăn, tất cả tất cả.

Tôi nghĩ trong nhà hình như hết dầu thực vật rồi, dầu

đậu nành vẫn còn một chai, là Chu Việt Việt đem sang, nhưng dùng dầu đậu nành
xào rau thì quá xa xỉ rồi, để chai dầu đó cho Nhan Lãng ăn sau này, ngày mai
tôi vẫn phải đi mua một chai dầu thực vật.

Chu Việt Việt hứng trí bừng bừng nhìn tôi, một chốc
nhìn tôi, một chốc lại nhìn Lâm Kiều, thỉnh thoảng mắt lại liếc liếc nhìn anh
chàng giống Quách Phú Thành ham đọc sách giường bên. Nhưng tôi và Lâm Kiều cùng
im lặng làm cho màn hí kịch vuột mất, cô ấy đợi một lúc không có kết quả gì,
liền đến trước mặt anh chàng ham đọc sách bắt chuyện.

Chu Việt Việt nói: “Đồng chí, đọc sách sao?”

Đồng chí ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ấy rồi nói: “Ừm.”

Chu Việt Việt nói: “Đồng chí, đọc sách gì vậy?”

Đồng chí mỉm cười, cầm quyển sách quơ quơ.

Chu Việt Việt nói: “A, là sách của Ba Kim sao, tôi
cũng thích đọc sách của Ba Kim, Ba Kim, một người thật vĩ đại.”

Tôi cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Chu Việt Việt.

Đồng chí kia lại như có chút hứng thú, khẽ cười.

Chu Việt Việt nói: “Tôi thích nhất quyển ‘Ai là người
đáng yêu nhất’, người trong mùa đông lạnh giá mà dũng cảm cứu vớt một đứa bé
thật sự là rất đáng để chúng ta học tập.”

Đồng chí kia trong nháy mắt mặt đen lại.

Chu Việt Việt tiếp tục nói: “Các sách khác của ông ấy
tôi cũng xem, đều viết rất tốt, nhưng mà vài năm trở lại đây không thấy ông ấy
có tác phẩm nào khác, đại khái là hết thời rồi, thật đáng tiếc.”[1]

Tôi thương hại nhìn Chu Việt Việt, cảm thấy duyên trần
của cô ấy và đồng chí kia lại ngắn ngủi như vậy, thật không có tương lai rồi.
Nhưng cái đáng sợ là cô ấy không ngừng cố gắng, tôi thống khổ nhắm hai mắt lại.

Chu Việt Việt tự chui đầu vào rọ nói: “Từ đầu ông ta
viết cái gì đó, viết rất cuồng, thật là rất có văn phong, tôi đọc xong lập tức
đã thích ông ấy rồi, để tôi nghĩ xem, hình như là nhật ký của một kẻ thần kinh,
đúng, là nhật ký của một kẻ thần kinh.”


Đồng chí kia hình như không nhịn được nữa, nói: “Có
phải cô muốn nói đến ‘Nhật ký điên cuồng’.”

Chu Việt Việt vỗ đùi: “A, tôi nhớ nhầm, là ‘Nhật ký
điên cuồng’[2], tên khoa học của nó đúng là như vậy, tại sao anh có thể bác học
thế chứ?”

Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi xem tình thế
đi xuống như vậy, ngay lập tức mở cửa đi ra bên ngoài.

Chu Việt Việt ở phía sau quay đầu: “Tống Tống, cậu đi
đâu vậy?”

Tôi nói: “Hai người cứ từ từ tán gẫu, mình đi mua chút
đồ ăn.”

Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Kiều liền theo sau
lưng tôi. Tôi nghĩ nhất định phải thoát khỏi anh ta, nhưng hôm nay không đi xe
đạp, sự việc có vẻ khó khăn.

Cho đến khi đi ra cửa lớn bệnh viện, anh ta vẫn duy
trì khoảng cách hai ba bước chân không nhanh không chậm đi theo. Tôi hoàn toàn
không hiểu anh ta muốn làm gì, vì vậy luôn tập trung suy nghĩ vấn đề này, nhưng
càng nghĩ lại càng không hiểu anh ta muốn làm gì, nghi vấn này tra tấn cuộc
sống hàng ngày của tôi, tôi rẽ vào một ngõ nhỏ vắng người, rốt cuộc không nhịn
được nữa hét lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc anh có ý đồ gì hả?”

Lời vừa hét ra, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta
đặt trên vách tường.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, bởi vì khoảng cách thực sự
quá gần, khí Carbon diocid thở ra vừa lúc phả trên mặt tôi. Anh chàng thiếu
niên đẹp trai năm nào giờ đã trưởng thành hơn nhiều, thật làm cho người ta
không dám nhìn gần, tôi cúi đầu nhìn mặt đường nói: “Đại hiệp, có gì chúng ta
từ từ nói chuyện, anh buông ra được không?”

Lâm Kiều ở trên đỉnh đầu tôi cười một tiếng: “Anh đã
suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ có biện pháp này mới chế ngự được em, thả em ra em
sẽ bỏ chạy ngay.”

Tôi hết lời giải thích: “Tôi sẽ không bỏ chạy, tôi cam
đoan tuyệt đối không chạy, anh phải tin tôi, tôi không nói dối. Anh xem xem,

anh cao lớn như vậy, tôi chạy cũng chẳng thoát nổi anh.”

Tuy rằng lời tôi nói rất có lý, nhưng anh ta cũng
không thèm nghe, vẫn như cũ duy trì tư thế xấu hổ cầm hai tay tôi áp lên vách
tường, một lúc lâu sau nói: “Nhan Tống, vẫn chưa có cơ hội hỏi em, bao năm qua,
em sống có tốt không?”

Tôi hoảng hốt, bị anh ta nói “Nhiều năm như vậy rồi”,
mùa hè cấp ba năm đó lập tức giống như thước phim cũ hiện lên, như tia chớp xẹt
qua trong đầu. Kỳ thật đến bây giờ tôi vẫn thường xuyên nằm mơ thấy khoảng thời
gian đó, nhưng cũng không liền mạch như ngày hôm nay, tất cả đều chỉ là những
đoạn ngắn, ví dụ mẹ Lâm Kiều cho tôi một cái bạt tai, ví dụ như tôi ở dưới nhà
Tô Kỳ quỳ hai ngày liền, ví dụ như tiếng còi xe cảnh sát đưa mẹ tôi đi, ví dụ như
lưỡi dao vấy máu chạm động mạch cổ tay rồi nhưng không dám tiếp tục, rất nhiều
rất nhiều.

Thời gian đó đúng là năm năm trước, Lâm Kiều và Tô Kỳ
qua lại được ba năm, tôi cũng thầm yêu Lâm Kiều ba năm.

Ngay từ đầu tôi đã thích Lâm kiều, khi Lâm Kiều và Tô
Kỳ qua lại, chịu ảnh hưởng từ sự ca ngợi bên thứ ba của tiểu thuyết Quỳnh Dao,
tôi cũng nghĩ có phải mình nên tranh thủ bằng bất cứ giá nào một phen hay
không. Nhưng dù sao khi ấy tôi cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, kinh nghiệm làm
bên thứ ba không có, huống hồ khi đó internet cũng chưa phát triển mạnh như bây
giờ, không thể tìm kiếm kinh nghiệm thành công của một người thứ ba nào đó trên
BBS làm ánh sáng soi đường dẫn lỗi, tỷ lệ thắng của tôi là vô cùng nhỏ bé.
Nhưng tôi bị tình yêu trong lòng khích lệ, thật sự muốn làm thành công chuyện
này, suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định về nhà thỉnh giáo bà ngoại không gì không
biết. Bà ngoại biết chuyện này xong, cực kỳ bi phẫn: “Bà cho mày đọc nhiều tiểu
thuyết Quỳnh Dao như vậy, chính là muốn nói làm kẻ thứ ba rất khó, phá hoại
hạnh phúc của người khác nhất định không có kết cục tốt. Mày xem Tân Nguyệt
cách cách[3] cuối cùng không phải chết sao, hừ, bị chết cũng tốt. Nhan Tống
Tống, bà nói với mày, nếu mày đi phá hoại tình cảm nam nữ của người ta, để xem
bà có đánh chết mày không.”

Khi đó, bà ngoại của tôi mặc dù đã sáu mươi hai, nhưng
vì chăm sóc sức khỏe tốt bên vẫn cực kỳ uy vũ. Tôi rất sợ bị bà đánh chết,
không thể không đem kế hoạch với Lâm Kiều bóp chết từ trong nôi. Những ngày này
là khoảng thời gian vô cùng khó khăn, mỗi khi tôi cảm thấy hình như mình đã
không thích Lâm Kiều nữa rồi, anh ta lại chủ động xuất hiện trước mặt tôi, dùng
một que kem cho trẻ con hoặc một gói ô mai chanh là thành công đem mọi hệ thống
phòng ngự của tôi đè bẹp. Tôi biết anh ta chỉ là mua đồ ăn vặt cho Tô Kỳ, thuận
tiện mua thêm cho tôi, nhưng chỉ là không có cách nào ngăn cản sự công phá dịu
dàng cho dù chỉ là đối với bạn bè bình thương này.

Lâm Kiều và Tô Kỳ là hai người hoàn toàn thích hợp với
nhau. Khi đó ở trường trung học trọng điểm quốc gia cũng ảnh hưởng bởi nền kinh
tế thị trường, khủng long dễ nhìn và người đẹp ếch thì thường xứng đôi, trong
trường học nhìn thấy thẩm mĩ đại chúng chỉ lắc đầu thở dài. Mà Lâm Kiều và Tô
Kỳ kết hợp thật làm cho bọn họ thấy ánh rạng đông phản công lại thẩm mĩ của đại
chúng, mọi người đều vui mừng khôn xiết.


Cho nên sự thật chính là, tôi thích Lâm Kiều, Lâm Kiều
và Tô Kỳ thích nhau, nếu tôi quả thực là bên thứ ba xen vào giữa Tô Kỳ và Lâm
Kiều, không chỉ bị bà ngoại tôi đánh chết, còn bị toàn bộ học sinh trong trường
phỉ nhổ. Áp lực này quá lớn, tôi xoắn quẩy nửa học kỳ cuối cùng mới thoải mái
được, quyết định tạo khoảng cách với Lâm Kiều và Tô Kỳ, để bài trừ một ngày nào
đó không khống chế được bản thân mình mà bước vào con đường làm kẻ thứ ba không
có ngày quay về.

Nhưng tàn khốc là Lâm Kiều cũng không muốn tạo khoảng
cách với tôi.

Một tuần liên tục từ chối lời mời của anh ta cùng về
nhà, anh ta rốt cuộc phát hỏa: “Từ khi nào cậu trở nên lề mề như thế? Bảo cùng
về thì cùng về, dài dòng cái gì?”

Ngoài cửa sổ trời đã tối, Tô Kỳ đứng ở phòng học không
chút để ý nghịch ngón tay.

Tôi cười ngu nói: “Thế không phải là làm kỳ đà cản mũi
hai người sao?”

Lâm kiều nói: “Mùa đông tan học muộn, cậu trọ ở bên
ngoài, một mình về nhà, tôi với Tô Kỳ không yên tâm.”

Tô Kỳ cười ôm lấy cánh tay Lâm Kiều: “Đúng vậy, đuổi
cậu về nhà xong hai chúng mình đi hẹn hò cũng được. Tống Tống, cậu không nhanh
lên sẽ làm muộn giờ xem phim của bọn mình mất.”

Lâm Kiều quay đầu cười với cô ấy.

Tôi thu dọn xong sách vở nói: “Vậy được rồi, nếu hai
người muốn làm Lôi Phong tái thế thì đành cho hai người một cơ hội vậy.”

Tô Kỳ ôm lấy thắt lưng Lâm Kiều ngồi sau xe đạp, áo
len trắng, tóc dài đen, khi cười lên in sâu hai núm đồng tiền bên má.

Khi đó tôi đã nghĩ, trên TV nói Mao An Hòa và Dương
Ngọc Oánh là một đôi kim đồng ngọc nữ, khách quan mà nói, Lâm Kiều và Tô Kỳ
thực ra cũng không kém. Con đường về nhà này thật sự rất dài, rất dài.

[1] Nhà văn Ba Kim – “Người thợ cả của văn học Trung
Quốc”, nguyên Chủ tịch Hội Nhà văn, Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị
nhân dân Trung Quốc. Nhà văn này đã mất từ năm 2005 (Thọ 101 tuổi) đã mất rồi
thì còn viết thế quái nào được mà gần đây không thấy có tác phẩm nào khác = =

[2] Cuốn này là của Lỗ Tấn = =

[3] Tân Nguyệt cách cách là nhân vật trong tiểu thuyết
“Quận chúa Tân Nguyệt” của Quỳnh Dao, Tân Nguyệt là người thứ ba chen vào cuộc
hôn nhân của Nộ Đạt Hải và Nhạn Cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận