Chữ 'Hoàn' trong tên của Trương Hoàn bắt nguồn từ 'Đại bát nhã tâm kinh' quyển thứ 47 của 'Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa', "Ta đương hoàn kiên cố khải, với vô biên sinh tử đại cánh đồng bát ngát trung, tồi phá vô lượng phiền não cừu địch.
Ta đương khô kiệt vô biên quá sâu sinh tử biển rộng.
Ta đương bỏ xá trong ngoài sở trọng hết thảy thân tài.
Ta đương với hết thảy có tình chờ tâm làm lớn nghĩa lợi."
[Tạm dịch: Ta phải mặc áo giáp kiên cố, ở trong nội đồng mênh mông sinh tử, tiêu diện cừu địch và phiền não.
Ta phải làm khô cạn biển cả sinh tử thẳm sâu không ngằn mé.
Ta phải vứt bỏ tất cả của cải và những vật sở hữu trong ngoài thân mang.
Ta phải đổi tất cả hữu tình chờ tâm làm nghĩa lợi (Dựa theo tuvienquangduc)]
Hoàn, mặc, thông thường được dùng với nghĩa mặc áo giáp.
Cha mẹ Trương Hoàn không phải là người hay chữ, cũng không biết lúc trước phải tra cứu bao lâu, sau nhiều lần sửa đổi, cuối cùng họ quyết định lấy chữ Hoàn này, hy vọng con trai của họ có thể ở trong thế giới này, bảo vệ bản thân thật tốt, không bị thương không bị hại.
Chính vì như thế, cho dù sau này họ ly hôn rồi lại tái hôn, Trương Hoàn vẫn không đành lòng trách móc nặng nề, bởi ít nhất lúc mình được sinh ra, bọn họ cũng từng mang đầy chờ mong và tình yêu.
Cuối cùng, Trương Hoàn vẫn được cứu, lúc ấy là rạng sáng, bởi vì mất máu quá nhiều mà anh dần trở nên mơ hồ, loáng thoáng nghe được có người kêu tên mình, còn tưởng xuất hiện ảo giác.
Tiếp sau đó là những tiếng kêu ầm ĩ, anh mới biết mọi người đang tìm mình, anh gom hết sức lực đáp lại mấy tiếng.
Trương Hoàn lập tức được đưa đến bệnh viện thành phố, anh vẫn luôn cố gắng chống đỡ, đến tận khi nằm trên cáng rốt cuộc mới thả lỏng, cơn buồn ngủ không ngăn được ập đến.
Trước lúc hôn mê, anh nghĩ đến hai việc, một là còn sống thật tốt, một nữa chính là, anh muốn từ bỏ Thẩm Trường Ninh.
Nhưng anh lại không biết, người anh một lòng muốn từ bỏ, sau khi nhận được cuộc điện thoại kỳ quái kia, đã nhíu mày suy nghĩ rất lâu.
Tuy nhiên không thể kỳ vọng quá nhiều vào giác quan của một thẳng nam, hắn chỉ nghĩ có phải ngày xưa mình đã đắc tội gì với Trương Hoàn hay không, cho nên người này mới lạnh lùng với mình như vậy, cho nên mới gọi cuộc điện thoại kỳ lạ này.
Thế nhưng điều đáng mừng là, Thẩm Trường Ninh lần đầu tiên trong cuộc đời nảy sinh cảm xúc tò mò với một người.
Toàn bộ nửa dưới chân trái của Trương Hoàn đều bó bột, nhìn thì đáng sợ nhưng không có vấn đề gì lớn.
Giám đốc Nghiêm vung bút cho anh nghỉ một tháng, anh lại tiếp tục xin nghỉ thêm 10 ngày, vừa tròn 1 tháng rưỡi.
Mấy năm nay anh rất ít khi xin nghỉ, kỳ nghỉ đông mỗi năm đều bị bỏ xó, nhưng lần này anh thật sự muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Ở bệnh viện mấy ngày Trương Hoàn xin xuất viện, ở lại đây thật sự có chút chán, mà quan trọng nhất là anh rất nhớ hai bé cưng của mình.
Trước khi xuất viện, bác sĩ dặn định kỳ đến kiểm tra với tháo bột, anh cẩn thận lưu lại trong phần ghi chú điện thoại.
Người từng cận kề với cái chết suy nghĩ sẽ thay đổi rất nhiều, ít nhất đối với Trương Hoàn là vậy, anh chưa lần nào tỉnh táo mà nghĩ như bây giờ, được sống là rất tốt.
Anh cảm thấy có lẽ nên thử thay đổi bản thân.
Trên xe taxi, Trương Hoàn gọi điện thoại cho Dương Hạo.
Trước đây anh rất ít khi chủ động gọi điện cho ai, bởi vì anh cảm thấy không có chuyện quan trọng thì không cần thiết phải gọi, mặt khác trong tiềm thức anh luôn sợ mình sẽ làm phiền người khác, nhưng mà Dương Hạo thì thỉnh thoảng lại làm phiền anh thật.
Mấy ngày nằm viện Trương Hoàn sâu sắc cảm thấy mình thật sự thất bại trong việc duy trì các mối quan hệ, sau khi trải qua tai nạn này, anh ý thức được, nếu muốn sống thật tốt, vậy không chỉ học cách kết bạn, còn phải thay đổi tính cách cố chấp của mình, Trương Hoàn là người rất cố chấp, có thể thấy qua việc anh yêu thầm Thẩm Trường Ninh.
Điện thoại được kết nối, Dương Hạo tỏ vẻ được cưng mà sợ, "Chu choa má ơi, anh Trương, sao hôm nay anh lại có tinh thần vậy, sao còn biết đường gọi điện cho tiểu nhân thế?"
"Chỉ là muốn hỏi dạo gần đây cậu thế nào?"
"Yêu tinh! Mau ra khỏi người anh em tao, nếu không đừng trách tao không khách khí?"
Trán Trương Hoàn nổi gân xanh, không kìm nổi mà đưa tay bóp trán, "Chúng ta có thể nói chuyện bình thường chút được không?"
"Ha ha ha, chẳng phải vì tôi được sủng mà sợ hay sao! À đúng rồi, tôi với Ngô Phàm tái hợp rồi."
Trương Hoàn nghe cũng không ngạc nhiên, anh biết hai người này chắc chắn không thể chia tay được, mâu thuẫn giữa hai người cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Năm ngoái Dương Hạo đến chỗ anh hai ngày lại quay về Bắc Kinh, anh còn tưởng chẳng mấy chốc sẽ làm lành, không ngờ hai người này cũng rất giỏi dằn vặt nhau, mất gần một năm mới gương vỡ lại lành.
"Vậy thì tốt, hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, bao nhiêu người hâm mộ còn không kịp."
"Đương nhiên," cách điện thoại nhưng vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của Dương Hạo.
Trương Hoàn ngập ngừng một lúc lâu, không biết có nên nói chuyện mình bị thương với Dương Hạo hay không, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ không nói, không làm được gì lại còn khiến Dương Hạo lo lắng.
Thế nhưng, đã nói là phải thay đổi.
"Chân của tôi bị thương," Nói được câu đầu rồi thì những cậu sau bỗng trở nên dễ dàng hơn, mặc dù vẫn có chút không quen, nhưng Trương Hoàn phát hiện việc bày tỏ tâm tình mình với người khác cũng không tệ như anh nghĩ.
Mặc dù anh chỉ nhẹ nhàng kể lại khái quát những vẫn dọa Dương Hạo một trận, "Vậy bây giờ cậu thế nào? Có ai chăm không? Haiz, cái tên hũ nút nhà cậu ở nơi đó chắc chắn không có bạn bè gì, để tôi xin nghỉ đến chỗ cậu!"
Cõi lòng Trương Hoàn ấm áp như có ánh mặt trời chiếu qua, nhưng để Dương Hạo đến đây thì thái quá, anh vội vàng từ chối, "Không cần không cần, chỉ là bị thương nhẹ thôi."
Hai người đối đáp hồi lâu, mới dẹp tan ý định muốn đến của Dương Hạo.
Thế nhưng trước khi cúp máy, Trương Hoàn vẫn trịnh trọng nói câu cảm ơn với người ở đầu dây bên kia.
Đại Ninh Ninh vừa thấy Trương Hoàn thì bắt đầu kêu meo meo, dáng vẻ hình như gầy đi một chút, Trương Hoàn nhìn mà đau lòng muốn chết.
Nhưng tên nhóc còn lại thì không có lương tâm như vậy, anh chàng chủ cửa hàng thú cưng biết nó là hamster đực thì cho nó khai trai, bây giờ vui quên trời quên đất, dính chặt lấy một con hamster cái không rời.
Trương Hoàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng vẫn tạm thời để tiểu Ninh Ninh ở lại đây, anh cảm thấy bản thân mình không thể làm Vương Mẫu nương nương cầm gậy đánh uyên ương, phá hư hạnh phúc của người ta được.
Trương Hoàn giờ chỉ còn hoạt động được một chân, đoạn đường từ cổng lên đến nhà khiến anh suýt chút nữa chết vì kiệt sức.
Anh nằm liệt trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, lại chơi cùng Đại Ninh Ninh thêm một hồi, cuối cùng mới bắt đầu 'Kế hoạch bỏ Thẩm'.
Anh không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi, chuyện này anh đã suy nghĩ rất nhiều ngày qua, năm nay anh 28 tuổi rồi, không thể dành cả cuộc đời còn lại chỉ để rình coi Thẩm Trường Ninh.
Ngày đó ở trong bóng tối chờ cứu viện, anh đã nghĩ, nếu có thể sống sót, anh sẽ tìm một người, không cần cao, không cần đẹp, chỉ cần yêu anh, như vậy là đủ.
Yêu đơn phương lâu như vậy, anh cũng muốn biết cảm giác được yêu là thế nào.
Trương Hoàn trước khi làm chuyện gì cũng sẽ chuẩn bị tốt kế hoạch, anh bắt đầu dạo khắp các trang mạng xem cách để hết yêu một người.
Sau mấy tiếng đồng hồ chăm chỉ làm việc, vẫn thu hoạch được kha khá, tổng kết lại chủ yếu có mấy cách sau:
1.Tỏ tình, gặp đả kích thì sẽ ngừng lại, kịp thời ngăn chặn tổn hại.
2.Cách thật xa, để thời gian và khoảng cách hòa tan tất cả.
3.Tiếp xúc gần gũi, có thể sẽ vỡ mộng.
4.Thử yêu một người khác.
Điều thứ nhất bị Trương Hoàn đánh pass, điều thứ hai là phi thực tế, anh đã chuyển đến đây rồi, hơn nữa hồi đại học cách xa như vậy, anh không gặp Thẩm Trường Ninh suốt một thời gian dài mà đâu có quên được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trương Hoàn trịnh trọng khoanh hai vòng tròn ở số 3 với số 4.
Chờ anh làm xong cái này thì đã đến 6 giờ, Trương Hoàn gọi cơm hộp ở ngoài, trong lúc ngồi chờ lại nghĩ không thể ngày nào cũng ăn cơm hộp được, tận dụng thời gian dưỡng thương học nấu ăn luôn.
Sau khi anh chàng shipper giao đồ ăn tới, Trương Hoàn lại thương lượng với anh chàng sau này mỗi tuần mua giúp thức ăn cho anh, bên cạnh đó anh sẽ trả tiền và phí ship.
Dưới cửa tiểu khu có một cái siêu thị, bởi vậy anh chàng shipper đồng ý rất nhanh.
Ăn uống no nê xong, Trương Hoàn lại lên mạng tìm kiếm ứng dụng hẹn hò đồng tính.
Đi gay bar các thứ thì không thích hợp với anh, cũng không phù hợp với nghề nghiệp của anh, vậy nên anh định dùng ứng dụng này quen biết thêm mấy người, tìm đối tượng để phát triển lâu dài.
Nhưng vận mệnh là tên tiện nhân luôn cười ha hả!
'Đồ cổ' Trương Hoàn ngay cả wechat cũng không có, vật vã hơn nửa giờ đồng hồ mới đăng ký thành công, một lúc sau đã nghe thấy thông báo tin nhắn mới, anh vừa căng thẳng vừa kích động mở phần tin nhắn ra, chỉ thấy hai chữ, "Hẹn không?"
Hẹn cái gì? Xem phim? Chẳng lẽ đây là ám hiệu của những đồng chí trong giới?
Một tin nhắn khác thì trực tiếp hơn, Trương Hoàn nhìn ảnh chụp cái thứ mà mình cũng có trên màn hình, thiếu chút nữa đã quăng điện thoại đi, ngay lập tức run rẩy xóa app mình vừa mới tải.
Thói đời suy đồi! Con người không đổi!
Giờ chỉ còn dư lại điều thứ ba, Trương Hoàn cẩn thận suy nghĩ một chút, anh ghét những người không đáng tin, những người vứt rác lung tung, người không có ý thức trách nhiệm, còn cả, những người hiếu thắng, anh tưởng tượng một chút, nếu Thẩm Trường Ninh là kiểu người như thế, vậy chắc chắn mình sẽ không còn thích nữa.
Nhưng Trương Hoàn là tên dưa ngốc lớn tuổi, không biết có phải lúc ngã trên núi làm văng luôn cả đầu óc hay không, anh chỉ nghỉ tiếp xúc gần gũi sẽ làm tan mộng, lại không nghĩ còn một khả năng khác.
Đó chính là, càng lún càng sâu.
Không để cho Trương Hoàn lên kế hoạch làm thế nào kéo gần mối quan hệ với Thẩm Trường Ninh, thì chính chủ đã tự tìm tới cửa.
Thẩm Trường Ninh nghĩ rất đơn giản, trước tiên trở thành bạn tốt với Trương Hoàn, sau đó lại tìm cơ hội hỏi đối phương có phải có thành kiến gì với mình không, mặc kệ có phải mình sai hay không đều sẽ chủ động nói xin lỗi trước, cởi bỏ khúc mắc giữa cả hai.
Hắn cảm thấy Trương Hoàn không phải là kiểu người sẽ chủ động trở mặt, chắc chắn mình đã vô tình xúc phạm đối phương, nếu biết vậy rồi thì không thể ngồi yên, là người lớn, nói xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào.
Đúng! Chính là vậy!
Đúng lúc mới đi công tác về, có mang cả bánh mè đen rất ngon, chẳng phải người ta có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm sao!
Tiếng đập cửa vang lên lúc Trương Hoàn vừa mới cơm nước xong, anh làm một đĩa bông cải xanh xào tỏi, thịt bằm cay, còn có canh củ cải trắng đậu hũ, anh phát hiện hình như mình rất có thiên phú trong việc nấu ăn, mặc dù còn chưa quen lắm, nhưng thành phẩm nhìn vẫn giống trên mạng, màu sắc mùi vị cũng không tồi.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, tạp dề cũng chưa tháo đã đi ra, anh khó hiểu nghĩ không biết ai tìm mình giờ này.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng, Thẩm Trường Ninh? Hắn tới đây làm gì?
Trương Hoàn theo bản năng luống cuống chân tay, cuối cùng hít sâu một hơi, đánh một tiếng trống vực dậy tinh thần, mở cửa ra.
Thẩm Trường Ninh còn tưởng rằng không có ai ở nhà, vừa định quay người về đột nhiên cửa mở ra khiến hắn giật hết cả mình.
Trong lúc nhất thời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Trương Hoàn mở miệng trước, "Tìm tôi có việc gì sao?"
Thẩm Trường Ninh cũng phản ứng lại, "Tôi vừa mới đi công tác Thành Đô về, mang cho cậu ít đặc sản ăn thử."
Trương Hoàn không hiểu hắn đang muốn làm cái gì, nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn, mời Thẩm Trường Ninh vào nhà.
Đóng cửa lại mới phát hiện mình còn đang đeo tạp dề, vội vàng cởi ra để lên tủ dày.
Thẩm Trường Ninh vừa mới vào trong nhà đã muốn tháo chạy, thế nhưng hắn vẫn dùng chút lý trí còn sót lại khống chế hai chân mình.
Đúng vậy, Thẩm Trường Ninh là cung Xử Nữ đại danh đỉnh đỉnh, hơn nữa còn là một Xử Nữ có bệnh sạch sẽ!
Thật ra Trương Hoàn đã cố hết sức để dọn cho căn nhà gọn gàng nhất có thể, nhưng trình độ của anh chỉ dừng ở mức có sắp xếp thôi, còn lâu mới đạt được tiêu chuẩn gọn gàng.
Trên bàn có hai cái ly một đen một trắng, kệ sách nhét đầy sách lớn sách nhỏ lung tung lộn xộn, còn cả con heo đất trên ngăn tủ bị rớt mất một tai, không một cái nào là không kích thích đến thần kinh Thẩm Trường Ninh.
Thẩm Trường Ninh ngồi trên sô pha, Trương Hoàn vào trong bếp rót nước, hắn cảm thấy để mắt chỗ nào cũng là tra tấn mình.
Cũng may Trương Hoàn rót nước xong rất nhanh đã đi ra, ngồi xuống sô pha bên trái hắn, hắn như được đại xá dán chặt đôi mắt mình lên người Trương Hoàn, phỏng chừng trong căn phòng này chỉ có người này mới lọt được mắt hắn.
Thẩm Trường Ninh chú ý đến chân anh, "Chân cậu làm sao vậy?"
"Lúc trước đi lên núi bị ngã."
Thẩm Trường Ninh nhìn thấy có chút đáng sợ, "Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không sao, chỉ cần đi kiểm tra lại một lần nữa, tháng sau là có thể tháo bột được rồi."
Trương Hoàn không phải kiểu người hay nói chuyện phiếm, giữa hai người lại xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, Thẩm Trường Ninh cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên nói gì.
"À phải rồi, cậu tới thành phố A lúc nào vậy?"
"Tốt nghiệp xong thì tới."
"Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
Trương Hoàn:"..."
"Vậy giờ cậu đang làm cái gì?"
"Tốt nghiệp xong thì thi công chức, làm trong Bộ cải cách và phát triển, trước giờ vẫn làm ở đó."
"Không tồi, tôi hợp tác với bạn mở một công ty, lúc trước cũng có nhận thầu một hai hạng mục của chính phủ."
"Vậy sao pháp nhân công ty không có tên anh?"
Thẩm Trường Ninh bị hỏi cho sửng sốt, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại.
Trương Hoàn vừa nói xong đã hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng cũng không thể hốt trở lại, đành phải cố gắng cứu chữa, "Ý tôi là, anh có phải là người đại diện công ty không?", chính anh cũng cảm thấy câu hỏi này không ổn, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Thẩm Trường Ninh bật cười, nhóc này quả nhiên ghét mình, còn thăm dò cả tài sản của mình.
"Tôi chủ yếu làm bên mảng kỹ thuật, quản lý thì do bạn tôi phụ trách, công ty cũng đăng ký dưới tên của cậu ta."
Trương Hoàn sợ lại lòi ra cái gì, không tiếp lời.
Trước đây Thẩm Trường Ninh không để ý kỹ, hôm nay nhìn mới biết, nhóc con này cũng đẹp trai phết.
Môi hồng răng trắng, đặc biệt là đôi mắt với cặp lông mày kia, đẹp như tranh vẽ, con ngươi long lanh như sao Bắc Đẩu, không nữ tính mà ngược lại rất thanh tú.
Đúng vậy, chính là từ này, thanh tú.
Ngồi một lúc, Thẩm Trường Ninh đứng dậy ra về, trước khi đi còn nói, "Lần sau đi kiểm tra thì nói với tôi, tôi đưa cậu đi, cậu như vậy cũng không lái xe được."
Trương Hoàn kìm nén cảm xúc muốn từ chối, bình tĩnh nói, "Vậy làm phiền anh."
Trương Hoàn nằm trên giường ủ giấc ngủ, Đại Ninh Ninh ghé trước ngực anh say giấc còn ngáy khò khè.
.
Google ngay trang ~ TRЦмtrцу en.V Л ~
Anh cảm thấy hôm nay quá khó tin, giống như đang nằm mơ, mình vậy mà ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Trường Ninh trong phòng khách, hơn nữa biểu hiện của mình tốt hơn nhiều so với mình tưởng, anh cứ nghĩ nếu ở riêng với Thẩm Trường Ninh nhất định sẽ nhồi máu cơ tim mà chết, quả nhiên, tiềm lực con người là vô hạn.
Tốt, khởi đầu thành công một nửa.
Ngày hôm sau, Trương Hoàn đặt xe đến thư viện sau ba ngày ru rú ở nhà.
Anh bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn khi xuất viện được thiên thần áo trắng tặng cho cây nạng, lúc ấy xuất phát từ phép lịch sự nên không từ chối, nếu không giờ phải nhảy tưng tưng một chân như cương thi!
Xì, không đúng! Cương thi nhảy bằng hai chân!
Trương Hoàn ăn xong bữa sáng không bao lâu đã nhận được tin nhắn của Thẩm Trường Ninh.
"Tôi tặng đồ cho cậu, để ở dưới lầu một, nhớ xuống lấy, cậu chắc chắn sẽ cần."
Trương Hoàn khó hiểu nhìn tin nhắn không đầu không đuôi, thứ gì mà mình cần.
Chờ đến khi cậu cầm đồ lên lầu, mở ra thì thấy.
"Thiết kế và lưu trữ", "Bứt phá", "Nữ hoàng dọn dẹp Nhật Bản"!
Trương Hoàn:"......"
Lời editor: Ôi món quà của thẳng nam Xử Nữ!.