Khi ánh chiều tà cuối cùng tan biến, quán trọ nông gia tại đầu phía Tây thôn Thái Bảo đón chào một vị khách mới.
Người khách ăn mặc rất bình thường, nhưng người đứng ở đầu thôn đón khách lại chẳng hề tầm thường.
Trong huyện Hoài Tông ai mà không biết Hàn gia Hàn tam gia có nhà cổ gần đây.
Người có thể khiến Hàn tam gia chờ đợi mà chẳng hề than van, bối cảnh khẳng định không hề đơn giản.
Vì thế, chủ quán hết sức lo sợ thu dọn một căn phòng thượng đẳng trong nông trại đơn sơ.
Khi Hàn Kình tiến vào căn phòng mà Cô Mang ngủ lại, anh ta không hề
che giấu vẻ thổn thức: “Chao ôi, thể diện của anh lớn thật, tôi chưa
từng thấy căn phòng nào giống như vầy tại cái thôn tồi tàn này.”
Cô Mang cởi áo khoác ra, thần sắc thản nhiên: “Là thể diện của anh lớn, tôi chẳng qua chạm được chút vẻ vang thôi.”
Hàn Kình dựa vào cái tủ gỗ cũ, cười khoan khoái: “Hiếm khi anh biết nói lời hay.”
Cười xong anh ta lại nói: “Sao anh lại đến đây trước? Vị kia nhà anh chịu thả anh đi à?”
Cô Mang khựng lại rồi đáp: “Thư Ngọc bị Mr. X bắt đi rồi.”
Hàn Kình sửng sốt, sau đó thốt ra lời lỗ mãng: “Vợ đã bị người ta bắt đi, anh còn bình tĩnh được sao?!”
Cô Mang liếc nhìn anh ta, nói: “Hắn để lại lời nhắn cho tôi, bảo tôi đến đây.”
Hàn Kình lại sửng sốt.
“Hắn sẽ không làm gì với Thư Ngọc.” Màu mắt Cô Mang u ám, “Hắn biết
rõ, nếu hắn muốn đạt được thứ hắn cần, hắn sẽ không động đến Thư Ngọc.”
Chỉ có anh mới phá giải được hai đao thức cuối cùng, nếu Thư Ngọc ở
trong tay Mr. X xảy ra điều bất trắc, thế thì cả đời này Mr. X sẽ không
thể nào nhìn thấy đầy đủ mười lăm đao thức được phá giải.
Sau một lúc lâu im lặng, Hàn Kình nói: “Tôi rất hiếu kỳ, tại sao hết
người này rồi tới người kia đều chạy về nơi hoang vu hẻo lánh này? Hôm
qua, Diêm Phong và đại thiếu gia Hạ gia kia cũng đến đây. Chẳng lẽ nơi
này cất giấu bảo tàng gì à?”
Câu cuối cùng vốn là nói đùa, lại trông thấy Cô Mang nghiêm túc gật đầu.
“Thật sự cất giấu bảo tàng hả?” Hàn Kình trừng mắt.
Cô Mang thản nhiên nói: “Diêm Phong đến đây cũng chỉ vì Gia Tuệ của
anh ta, tôi biết anh ta sai Hạ Tử Huân điều tra chuyện Gia Tuệ mất tích
năm đó, nếu Hạ Tử Huân đã trở về Nam Kinh, như vậy chuyện Gia Tuệ nên có manh mối rồi. Gia Tuệ vứt bỏ Diêm Phong, chuyện này chắc chắn có liên
quan tới Lễ Cung Tú Minh. Mà chuyện Lễ Cung Tú Minh quan tâm nhất hiện
nay, chỉ là bản đồ, lăng mộ.”
Hàn Kình nhíu mày.
“Mặc kệ là Phúc Lộc Hà hay Thất Sương Hà, nơi này hoặc là ẩn giấu một phần nào đó của bản đồ lăng mộ, hoặc là…” Cô Mang dừng một chút, anh
quay đầu nhìn Hàn Kình.
Hàn Kình ngước mắt, trong mắt rõ ràng phiền não: “Hoặc là cái lăng mộ chết tiệt kia nằm gần đây?”
Cô Mang gật đầu: “Mr. X muốn tôi tới đây chẳng qua là muốn tôi giúp
hắn phá giải hai đao thức cuối cùng. Đao thức kia là do Lễ Cung Tú Minh
sáng lập, tuy rằng tôi không biết nguyên nhân mà Mr. X muốn tôi phá giải đao thức ở đây, nhưng tôi nghĩ nó có liên quan đến Lễ Cung Tú Minh.”
Hàn Kình trầm ngâm một lúc lâu, sau đó cười khổ: “Ý anh là, Lễ Cung Tú Minh cũng đến đây luôn?”
Cô Mang lắc đầu: “Hắn tới hay không, tôi không khẳng định, nhưng tôi chắc chắn Gia Tuệ sẽ đến.”
Hàn Kình cười nhạo một tiếng: “Cũng phải, Diêm Phong đã đào bới nội tình mà đến đây, cô ta làm sao không dám đến?”
“Hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi lại đến tìm anh.” Hàn Kình giũ áo
khoác, đứng thẳng dậy, “Nếu Thư Ngọc ở trong phạm vi này, thế thì tôi
lập tức sai người đi nghe ngóng tin tức.”
“Hàn Kình.”
Hàn Kình đi tới cạnh cửa chợt dừng bước, nghiêng nửa người: “Còn căn dặn chuyện gì à?”
“Chuyện lăng mộ, anh tốn nhiều tâm tư một chút.” Cô Mang nhìn mắt anh ta, “Tôi phải giải quyết chuyện Mr. X trước.”
Chuyện Lễ Cung Tú Minh và Gia Tuệ, hiện giờ anh phải gác lại. Trước
khi chưa tìm được Thư Ngọc, anh không có lòng dạ nào để lo chuyện khác.
Anh biết cô không sao, nhưng đáy lòng anh vẫn vô cùng lo lắng.
Hễ khi cô biến mất trong tầm mắt anh, trái tim anh sẽ không yên ổn.
Hàn Kình cong khóe môi, đi đến bên cạnh anh, vỗ mạnh cánh tay anh: “Tôi biết, anh cứ yên tâm.”
Cô Mang nói: “Cám ơn.”
Hàn Kình cười cười, xoay người rời khỏi phòng.
***
Đêm càng lúc càng tối tăm, ánh sáng đèn pin chiếu trong bóng đêm mau chóng bị màu đen dày đặc thôn tính.
Tuy Liêu thần y biết rõ địa hình vùng này, cũng không có cách bảo đảm đưa mọi người tới đích đến thuận lợi.
“Hôm nay tới đây thôi, bất cẩn một cái rơi vào đầm lầy thì là chuyện
chết người đấy. Sáng mai chúng ta lại đến tìm chỗ kia, ngài thấy sao?”
Liêu thần y quay đầu nhìn Mr. X.
Ánh mắt Mr. X dừng lại một nơi tối om nào đó ở đằng xa, nghe vậy hắn thu về tầm mắt: “Cũng được.”
Liêu thần y nhất thời có tinh thần: “Tôi đưa các vị đến một quán trọ
qua đêm, điều kiện thoải mái, giá cả vừa phải, người bình thường tôi
không đưa đi đâu.”
Thư Ngọc nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Tôi có thể hỏi, quán trọ kia cho ông bao nhiêu tiền hoa hồng không?”
Liêu thần y nghẹn họng, phùng râu trợn mắt: “Ơ kìa cái cô bé này sao có thể nghĩ như vậy?!”
Mr. X cũng liếc nhìn Thư Ngọc.
Thư Ngọc nhờ bóng đêm thu lại thần sắc.
Sự thoải mái của cô tới quá đột ngột —— một khắc trước thần kinh còn
kéo căng như lâm đại địch, giờ phút này lại bắt đầu nói đùa.
Khó tránh khỏi khiến Mr. X nghi ngờ.
Ngay sau đó, cô khôi phục lại dáng vẻ cẩn thận dè dặt, nhưng trái tim vốn treo cao đã thoáng rơi xuống.
Bởi vì cùng đồng hành trong đêm đen với cô, còn có Cầu Lão Thất.
Hoặc là nói, có Giang Nam.
Cô cũng không biết người nào mới là thân phận thực sự của anh ta,
nhưng trực giác nói với cô, có anh ta ở đây, cô sẽ không chết tại nơi
thôn quê hoang vắng này.
Dường như đáp lại sự phán đoán của cô, trên đường đi, Giang Nam không biết vô tình hay cố ý đều ở phía sau cô nửa bước.
Khoảng cách một cánh tay, có chút xa cách, nhưng vẫn có thể kéo cô trong lúc nguy cấp.
Đường về dễ đi hơn nhiều, may mà Dương Nhất làm ký hiệu trên đường
đi, đoàn người theo đó không bị lệch hướng, cũng không tiến nhầm vào đầm lầy.
Đằng trước loáng thoáng hiện ra ánh sáng lu mờ.
Trong ánh sáng đó bao bọc một ngôi nhà nông nho nhỏ.
“Đến rồi đến rồi!” Liêu thần y rất hưng phấn, “Đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mới có tinh thần đi tìm Thất Sương Hà kia.”
Mr. X bỗng dừng chân, thờ ơ nói: “Tôi còn tưởng dòng sông đó gọi là
Phúc Lộc Hà. Dân bản xứ đều gọi như vậy, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm ư?”
Trong lòng Thư Ngọc hồi hộp, cô cũng xoay qua nhìn Liêu thần y.
Liêu thần y ngớ ra: “Hả? À à, tiếng địa phương! Tiếng địa phương của
Phúc Lộc là Thất Sương… Ha ha ha, xem tôi kìa, không cẩn thận nói tiếng
địa phương, xin lỗi xin lỗi…”
Mr. X tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi vốn tưởng rằng, hai thế kỷ trước, tên gọi của dòng sông kia là Thất Sương, đại khái là lấy tên từ một hồi chiến dịch vào cuối thời Minh đầu thời Thanh —— quân khốn thất nhật,
sương tuyết đại tác (quân vây bảy ngày, sương tuyết mãnh liệt), sau này mới bị người ta sửa thành Phúc Lộc, mà hiện giờ dân bản xứ
không có mấy ai biết được nguyên danh hồi đó của dòng sông này.”
Liêu thần y ngẩn ngơ, theo bản năng lau mồ hôi trên trán.
Mr. X cười ôn hòa: “Vậy xem ra là tôi nhớ nhầm rồi, hóa ra tiếng địa phương của Phúc Lộc gọi là Thất Sương, hổ thẹn hổ thẹn.”
Liêu thần y cười gượng hai tiếng: “Tiên sinh, ngài học lịch sử Trung Quốc giỏi thật.”
“Quá khen quá khen.” Mr. X khiêm tốn nói, “Lịch sử được ghi chép lại như vậy không còn nhiều, nhiều nhất chỉ là được nhắc đến một phần trong dã sử. Dù sao từ xưa tới nay đã từng có nhiều chiến dịch, nhưng cuối
cùng được viết vào sử sách thì chẳng có bao nhiêu.”
Thư Ngọc nghiền ngẫm nhìn sắc mặt Liêu thần y thay đổi liên tục. Ông
thầy lang dạo này muốn lừa gạt người khác, nhưng lại bị người ta tấn
công ngược lại.
Cơ mà, Mr. X hiểu rõ nơi này quá.
Trái tim cô đập mạnh. Mr. X cho cô cảm giác rất tế nhị, hắn dường như không biết gì về mảnh đất này, đi lại phải dựa vào người dẫn đường,
nhưng nguồn gốc cùng với kết cục của nơi này, hắn lại biết rất rõ ràng.
Hắn không biết tình trạng hiện nay của nơi này, nhưng lại biết rõ quá khứ của nó.
“Ông chủ ông chủ! Ở trọ ở trọ!” Liêu thần y mau chóng nói sang chuyện khác, hô to về phía nông trại.
Hô hoán hồi lâu, bên trong rốt cuộc có động tĩnh.
Chốt cửa được gạt ra, một đầu tóc hoa râm ló ra.
“Sao lại là ông!” Ông lão kia giương mắt nhìn Liêu thần y.
Liêu thần y đập cánh cửa: “Lão Trương, tôi không phải mang chuyện làm ăn đến sao?” Dứt lời ông ta đứng sang một bên để Trương lão đầu thấy rõ đám người bên ngoài.
“Thế nào, có đủ tình nghĩa không?” Liêu thần y chớp mắt vài cái.
Nào ngờ, Trương lão đầu khoát tay: “Mấy hôm nay không được. Ở đây
đang có khách quý, các người đi vào làm ầm ĩ, đắc tội khách quý tôi gánh không nổi đâu!” Dứt lời ông ta định đóng cửa.
Liêu thần y sốt ruột, ở đây đồng ruộng mênh mông hoang vu, chỉ có một ngôi nhà trọ, nếu như cửa này không mở, tối nay bọn họ phải ngủ lại nơi đồng hoang.
Cánh cửa rốt cuộc không đóng lại.
Bởi vì trong khe cửa kẹt một thứ.
Thư Ngọc xem kỹ, không khỏi mỉm cười.
Kẹt ở khe cửa chính là hai miếng vàng chói lọi.
Mr. X thản nhiên cất tiếng: “Tiền trọ, có đủ không?”
Bên trong cánh cửa im lặng một lúc lâu, sau đó cánh cửa gỗ mở ra.
“Mời vào mời vào! Vị tiên sinh này thoạt nhìn không tầm thường. Lão
Liêu à, ông nên nói sớm, nhân vật giống vị tiên sinh này sao lại đụng
chạm tới khách quý trong quán?”
Liêu thần y chán nản vuốt mặt, chẳng muốn nói chuyện.
Quán trọ nông gia điều kiện đơn sơ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ. Trong
quán kết cấu hình tứ phương, ở giữa để lại một mảnh sân vườn nhỏ.
Trong quán trọ không nhiều phòng lắm, lầu một lầu hai đều có khách
thưa thớt, ánh nến rải rác từ cửa sổ chiếu ra. Lầu ba chỉ có một ánh
đèn, có lẽ là khách quý trong miệng Trương lão đầu đang ở lầu đó một
mình.
Thư Ngọc ở tại phòng đơn nhỏ lầu hai, một bên là Mr. X, một bên là
Dương Nhất. Giang Nam và Liêu thần y thì bị Trương lão đầu đuổi sang
gian phòng tồi tàn nhất tại lầu một.
Trong phòng, một chiếc giường, một bộ đệm chăn, một chiếc bàn hình vuông với một cái cây đèn cầy, đó là toàn bộ mọi thứ.
Thư Ngọc không còn thừa sức để xoi mói, cô mệt đến mức nóng lòng muốn nằm xuống ngủ ngay.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe được có tiếng thầm thì từ ngoài cửa truyền vào.
Nghe được một cô gái còn trẻ nói: “Ơ kìa, chị đừng thẹn thùng, chị
chỉ cần gõ cửa, sau đó đưa nước tắm vào là được. Tại nơi hoang vu hẻo
lánh này, lấy ra được một thùng nước nóng này chẳng dễ dàng gì, vị tiên
sinh kia khẳng định sẽ hiểu được tâm ý của chị.”
Thư Ngọc không khỏi than thở, lại còn có thể ngâm nước nóng tắm rửa. Người khách nào hạnh phúc như vậy?
Một giọng nữ khác có vẻ lớn tuổi hơn nói: “Đừng làm càn, cha nói, con gái phải dè dặt. Em bảo chị làm vậy, khẳng định sẽ khiến anh ấy coi
thường chị…”
A? Thư Ngọc tỉnh táo, cô gái thứ hai thực sự tỉnh ngộ, nếu không đưa cho vị khách kia thì đưa cho cô đi.
Nghĩ đến đây, cô trở mình ngồi dậy, mang giày định mở cửa đi chặn lại thùng nước nóng kia.
Lúc mở cửa, hai cô gái đứng cạnh đó đều giật mình.
Cô chị tết tóc bím vừa nắm chặt thùng nước, vừa run run nói xong câu
kia: “…nhưng mà lời em gái vẫn có lý, hạnh phúc của phụ nữ thời đại mới
cần phải do chúng ta tự tranh thủ, cho nên chị đi đưa nước tắm cho anh
ấy đây…”
Thư Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên cười dịu dàng: “Đưa đi đâu thế?”
Cô em tóc ngắn ngang tai theo bản năng chỉ về phía lầu ba.
Ồ, Thư Ngọc hiểu ra, đưa cho vị khách quý kia à.
Xem ra vị khách quý kia đã bắt lấy trái tim của cô con gái chủ quán rồi.
Trong đầu Thư Ngọc mau chóng suy nghĩ: “Không sai, phụ nữ thời đại
mới quả thật phải tự tranh thủ hạnh phúc, nhưng nếu có người giúp thì sẽ tốt hơn. Nếu không thì như vậy đi, để thùng nước ở chỗ tôi, hai người
lên lầu ba xem tình hình. Không chừng vị tiên sinh kia đã ngủ rồi, hoặc
là anh ta đóng cửa không cho hai người vào.”
Hai cô gái ngớ ra, bọn họ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Càng không ngờ đến sẽ có khả năng đáng sợ không cho vào cửa.
“Vậy…” Cô chị do dự.
Cô em nói: “Chúng tôi chờ ở đây, cô giúp chúng tôi lên lầu ba gõ cửa hỏi tình huống đi.”
Thư Ngọc không khỏi âm thầm cắn răng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng: “Được thôi.”
Không sao, cô giả vờ lên lầu ba thăm dò, trở về nói với bọn họ người khách kia ngủ rồi, thùng nước này vẫn sẽ là của cô.
Hạ quyết tâm, Thư Ngọc định lên lầu.
Đột nhiên, cửa phòng sát vách mở ra.
Mr. X đứng tại cạnh cửa, kính mắt tối om nhìn thẳng Thư Ngọc: “Cô muốn đi đâu?”