Năm Tháng Rực Rỡ

(1)

Đầu thu, vườn hoa ven biển tại trấn nhỏ phía Nam vẫn xanh tươi như
cũ. Gió biển phả vào mặt mang theo chút mát lạnh, nhưng lại khiến người
ta cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.

Tảng sáng mỗi ngày, luôn có thể trông thấy một người phụ nữ trẻ trung mặc sườn sám màu xanh nhạt tại khu vườn, sải bước trong nắng mai mờ
nhạt, đi dạo ven bờ biển.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, hiện lên phong thái của người trí thức,
nhưng không phải là người trong trấn. Mọi người ở lân cận đều đoán rằng, đây có lẽ là quả phụ từ thành phố mới dọn đến đây. Bởi vì trong lúc đi
dạo sáng sớm, người phụ nữ này đều dắt theo hai đứa trẻ. Hai đứa nhỏ đều xinh xắn hồn nhiên đáng yêu, khuôn mặt cực kỳ giống người phụ nữ. Ba mẹ con chuyển đến thị trấn nhỏ đã hơn một tháng, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của nam chủ nhân. Mọi người trong trấn nghĩ rằng, không có người
đàn ông nào có thể bỏ mặc người vợ xinh đẹp và hai đứa con đáng yêu một
mình ở bên ngoài, vì thế, một là người đàn ông kia là kẻ bạc tình, hai
là anh ta đã chết trong thời buổi loạn lạc.

Đàn ông trong trấn ai ai cũng nóng lòng. Một quả phụ xinh đẹp như vậy vả lại còn trông có vẻ giàu sang, thật sự khiến người ta rất khó cầm
lòng.

Thế là, những người đã kết hôn chỉ đành thầm ao ước, còn những người chưa kết hôn thì hăm he nhòm ngó.

Sáng nay, khi Thư Ngọc dẫn theo hai con ngồi trên bờ cát tại ven biển thì trông thấy một người đàn ông còn trẻ đứng đằng sau cô, làm sao cũng không đi.

“Xin hỏi, anh có việc gì không?” Thư Ngọc vừa cầm khăn tay lau khuôn mặt dính cát của Tiểu Giác, vừa ngước mắt hỏi.

Người đàn ông trông thấy Thư Ngọc dịu dàng dỗ dành con gái, trái tim
anh ta tan chảy, đầu óc bỗng nhiên trở thành một nồi bột nhão, làm thế
nào cũng không phát ra tiếng nói.

Đột nhiên, từ góc xéo có một cậu bé lao ra, như đạn pháo đâm vào người đàn ông kia.

Phịch một tiếng, một lớn một nhỏ cùng ngã xuống đất.

“Cô Hồng!” Thư Ngọc cất tiếng giáo huấn, “Phép lịch sự cơ bản đâu rồi?”

Cô Hồng không nói tiếng nào, cậu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy hạt cát, sắc mặt tỉnh bơ liếc nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông cảm thấy sống lưng chợt lạnh, thế mà lại bị một thằng bé choai choai làm hết hồn, nửa người toát ra mồ hôi lạnh.

“Anh ơi, em lau giúp anh nhé!” Hai cái chân ngắn ngủn của Cô Tiểu
Giác sắp chạy tới, bởi tiếng quát của Thư Ngọc mà đứng tại chỗ ngay tức
khắc, “Để anh con tự lau.”

Bước chân bé nhỏ của Cô Tiểu Giác ngừng lại, cô bé đành phải chạy về bên cạnh mẹ.

Người đàn ông đứng một bên rốt cuộc tìm ra lời nói: “Là vầy, tôi thấy cô một người phụ nữ phải nuôi nấng hai đứa con thật là chuyện không dễ
dàng, chi bằng hai ta thành đôi cùng nhau nuôi dạy con cái.”

Thư Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Cô Hồng hừ lạnh nói: “Ai
thành đôi với chú, chú còn không bằng một nửa anh tuấn của ba tôi.”

Cô Hồng nói tiếp: “Tuy rằng con người không thể chỉ nhìn tướng mạo,
nhưng nhà Phật có câu ‘tướng do tâm sinh’*. Bộ dạng ngốc nghếch như vậy, đầu óc khẳng định cũng chẳng xài được.”

(*) ý là cảm xúc sẽ được phản ánh trên khuôn mặt, ý nghĩ và hành động cũng sẽ được thể hiện qua sự biểu lộ trên khuôn mặt.


Người đàn ông kia nhất thời sững sờ tại chỗ.

Thư Ngọc liền che miệng Cô Hồng, nói xin lỗi: “Tôi dạy dỗ con cái
không nghiêm, khiến anh chê cười rồi. Cám ơn ý tốt của anh, nhưng mà tôi đã lập gia đình, chồng tôi đang bận rộn ở bên ngoài.”

Người đàn ông vừa nghe vậy, cảm thấy xấu hổ: “Thế à…tôi xin lỗi xin
lỗi… Nhưng chồng cô cũng thật là, bỏ mặc người vợ như hoa như ngọc mà
chạy đi xa, anh ta không hề lo lắng sao?”

Thư Ngọc cười cười, không đáp lời.

Người đàn ông bỗng nhiên nghiêm túc: “Không phải tôi nói, cô sống một mình thật sự không an toàn đâu. Này, ở đằng kia có một gã đàn ông đã
nhìn cô chằm chằm mấy canh giờ rồi.”

Thư Ngọc sửng sốt, vừa quay đầu cô liền trông thấy một người đàn ông
vóc dáng cao lớn đứng dưới tàng cây hòe tại khu vườn ven biển.

Người đàn ông kia mặc chiếc áo khoác dài, trên đầu đội chiếc mũ vành tròn, lặng lẽ trông về phía này.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, nhưng không khó phân biệt khí chất ưu tú tỏa ra từ quanh thân người đàn ông kia.

Thư Ngọc không khỏi có phần thất thần nhìn người đàn ông dưới tàng cây hòe.

Cô Hồng bỗng nhiên cong khóe môi, cậu chỉ vào người đàn ông dưới tàng cây hòe, nói với người đàn ông trông có vẻ tức tối ở bên cạnh: “Này,
ông chú, nếu chú có được dáng dấp như người kia, có được sự quyết đoán
và năng lực của người kia, thì có lẽ mẹ tôi mới thích chú đấy.”

(2)

Buổi chiều, ánh nắng dịu nhẹ.

Cô Mang xách theo hành lý đẩy cửa hàng rào trước sân của căn biệt thự nhỏ, anh trông thấy Thư Ngọc nghiêng người ngồi trên ghế dựa, cô ôm
Tiểu Giác trong lòng, còn Tiểu Hồng thì nằm sấp trên đầu gối cô.

Tiểu Hồng tinh mắt, vừa nhìn đã thấy ba mình đi vào trong sân.

Đôi mắt cậu sáng ngời, định kéo ống tay áo của mẹ, nhưng lại bị mẹ
khẽ “suỵt” một tiếng ra hiệu cậu dừng lại. Tiểu Giác ôm cổ mẹ, mắt nhắm
mắt mở, sau khi ngáp một cái, đôi mắt đen tròn như quả nho rớt xuống
nước mắt.

Tiểu Hồng ngước mắt nhìn ba đang rón rén tới gần, rồi lại nhìn mẹ đang dỗ dành Tiểu Giác, cậu ngượng ngùng bĩu môi.

Toàn bộ tâm tư của Thư Ngọc đều đặt trên người con gái đang nằm trong lòng, không hề phát hiện Cô Mang đang tới gần.

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, trong nháy mắt ánh nắng được che chắn bởi bóng dáng rộng lớn, ngay sau khi nhận được sự ấm áp thì một nụ hôn đặt trên môi cô.

Nụ hôn dịu dàng phớt qua.

Nụ hôn này đến quá đột ngột, cô giật mình ngước mắt lên. Tiểu Giác
nằm trong lòng mẹ dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của mẹ, cô bé
cũng theo mẹ ngước mắt lên nhìn.

Hai cặp mắt một lớn một nhỏ, đen nhánh óng ánh như nhau, nhìn thẳng

vào anh. Ánh mắt người lớn mang theo vẻ duyên dáng quyến rũ, còn ánh mắt của bé con thì mang theo vẻ hồn nhiên ngây thơ vừa mới tỉnh dậy.

Trái tim Cô Mang nhất thời tan chảy.

Tiểu Giác còn chưa tỉnh hẳn: “Mẹ ơi, người này trông giống ba quá.”

Thư Ngọc hừ nhẹ một tiếng, liếc xéo Cô Mang: “Ồ, ai vậy nhỉ? Lâu như vậy không trở về nhà, mẹ không biết.”

Tiểu Giác lập tức ôm chặt cổ mẹ: “Con cũng không biết.”

Tiểu Hồng nhếch miệng: “Thật ngại quá ba à, con cũng không biết ba.”

Cô Mang nhìn ba sắc mặt giống nhau ở trước mắt mình, anh sờ mũi, không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu, anh vứt hành lý sang một bên, một tay chống lên lưng ghế, tay còn lại thì nâng cằm cô lên, cười không đứng đắn: “Em không
biết anh cũng không sao, anh biết em là được rồi.”

Cô bị mắc kẹt trong ghế, trong lòng có một đứa đang cuộn tròn, còn
đứa khác thì nằm sấp trên đầu gối, cô không thể động đậy, chỉ để mặc anh cợt nhả.

Anh hài lòng cong khóe miệng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khóa chặt cánh môi cô.

“Ahhh!” Hai tiếng trẻ con vang lên.

Tiểu Giác Tiểu Hồng đồng thời bịt kín mắt.

Thư Ngọc đỏ mặt.

Làn gió buổi chiều thổi qua, mang theo mùi biển hơi tanh, đánh tan vệt sáng chói lóa.

(3)

Tiểu Giác thích nghe truyện cổ tích, không cần ba kể, không cần anh
trai kể, ông cố nội ông cố ngoại cũng chẳng cần, chỉ cần mẹ kể thôi.

Con nít trước ba tuổi thường hay dính mẹ nhất.

Thư Ngọc dỗ dành nói: “Tiểu Giác ngoan, nghe xong truyện này rồi đi chơi với anh được không?”

Cô bé cảnh giác ôm chặt cổ mẹ: “Không muốn.”

“Mẹ còn rất nhiều việc phải làm, không làm xong việc thì đêm nay
không thể ngủ cùng Tiểu Giác đâu.” Thư Ngọc kiên nhẫn nói với con gái
trong lòng.

Có lẽ lo sợ vì buổi tối không có mẹ ngủ cùng, Tiểu Giác cau mày suy
nghĩ hồi lâu, sau đó không tình nguyện nói: “Vậy con muốn nghe truyện
này.” Ngón tay nhỏ bé chỉ vào câu truyện cổ tích dài nhất.

Thư Ngọc nhìn vẻ mặt kiên định của con gái mà không biết nói gì, sau
đó cô nhìn qua Cô Mang đang buồn rầu ngồi xiêu vẹo trên sofa, cô nói:

“Ba lâu rồi không về nhà, rất nhớ Tiểu Giác và Tiểu Hồng. Để ba sang đây kể truyện cho Tiểu Giác được không?”

“Không muốn.” Tiểu Giác nói giòn giã, “Ba kể truyện chán lắm, giống như tụng kinh vậy.”

Cô bé hôn lên mặt mẹ một cái, nói tiếp: “Ba đi chơi với anh đi, để mẹ ở cùng con.”

Cô Mang bị bỏ rơi nói không nên lời, anh lặng lẽ xoay người, nhìn con trai ngồi trên thảm đang tự mình chơi xếp gỗ rất vui vẻ.

Thật là đau lòng, hình như con trai cũng không cần anh.

Cô tiên sinh rất đáng thương, Cô phu nhân mềm lòng.

Vì thế cô bồng con gái đi qua ngồi cạnh anh, sau đó đặt con gái ở trong lòng anh, rồi cầm quyển truyện cổ tích lên bắt đầu đọc.

Giọng đọc vợ yêu êm ái, con gái bụ bẫm nằm trong lòng, anh thoải mái thở ra một tiếng.

Kể được một nửa, đột nhiên Tiểu Giác và Tiểu Hồng cùng hô lên: “Thiếu rồi! Thiếu rồi!”

Cô Mang đang đắm chìm trong giọng đọc của vợ, anh hoàn toàn không để ý cô đang đọc gì, theo bản năng hỏi: “Thiếu chỗ nào?”

Tiểu Giác nằm trong lòng ba liền ngồi dậy, đọc thuộc lòng phần thiếu sót đâu ra đấy.

Đọc được một nửa rồi đến phiên Tiểu Hồng đọc tiếp.

Hai đứa trẻ tiếp sức nhau đọc một hồi.

Cô Mang bỗng nhiên bừng tỉnh, thật đúng là thiếu sót rất nhiều, vì
thế anh ngước mắt nhìn qua Thư Ngọc, trong mắt đầy vẻ chế nhạo —— Này,
em lười biếng quá, còn bị con bắt tại trận.

Thư Ngọc lúng túng đến độ lỗ tai đỏ rần, mày liễu nhướng lên, cô hung hăng nói: “Tiểu Giác con đã thuộc lòng rồi thì tại sao còn muốn mẹ
đọc?! Còn Tiểu Hồng nữa, đã chơi xếp gỗ lại phân tâm muốn nghe kể
truyện?!”

Nhưng mà lời nói này thật là ngoài mạnh trong yếu, một chút sức uy hiếp cũng chẳng có.

Cô Mang không nhịn được mà cười ra tiếng.

Thế là hai đứa bé hưng phấn: “Mẹ xấu quá! Kể thêm một truyện nữa đi ạ!”

“Con muốn nghe Ali Baba và bốn mươi tên cướp.”

“Không muốn! Con muốn nghe Nàng tiên cá.”

“Em đã nghe kể cả trăm lần rồi mà còn muốn nghe nữa!”

“Nàng tiên cá Nàng tiên cá!”

“Ali Baba Ali Baba Ali Baba!”

……

Cô Mang cười ha ha, Thư Ngọc nhìn trời không biết nói gì.

Hai đứa bé sắp sửa đánh nhau.

Cô Mang duỗi ra cánh tay dài, mỗi tay vơ lấy một đứa: “Kể kể kể, mẹ
sẽ kể Nàng tiên cá, rồi kể luôn Ali Baba và bốn mươi tên cướp.”

Đợi bọn nhỏ hài lòng bình tĩnh lại xong, anh nghiêm trang nhìn về
phía vợ yêu: “Hai đứa đã chọn truyện xong rồi, anh cũng muốn chọn. Anh
muốn nghe… Anh hùng đại chiến Mr. X.”


Thư Ngọc sửng sốt, chỉ thấy ba cặp mắt đen nhánh vụt sáng nhìn về phía cô.

Cô vừa bực mình vừa buồn cười, đành chịu mà mở sách ra: “Ngày xửa ngày xưa…”

(4)

Trong lòng Tiểu Giác có một chuyện vô cùng tự hào: bé có một người mẹ rất lợi hại. Mẹ vừa xinh đẹp lại dịu dàng, biết kể truyện cổ tích, biết may váy cho bé, tết bím tóc cho bé, chuyện quan trọng nhất là mẹ biết
làm rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon.

So với mẹ, ba chẳng lợi hại tí nào. Kể truyện thì chán ngắt, không biết nấu cơm, còn thường xuyên giành ăn với bé.

Mẹ luôn luôn phê bình ba: “Giành với con nít, không biết xấu hổ.” Ba
rất khiêm tốn chấp nhận lời phê bình của mẹ, vừa quay đầu lại giành ăn
với bé như thường.

Bé suy nghĩ biện pháp đối phó, đợi món tôm thơm phức vừa múc ra khỏi
chảo, vèo một cái bé giành lấy cái dĩa, đội lên đầu chạy ra ngoài.

Mẹ ở trong phòng bếp cầm cái xẻng chẳng hiểu sao hỏi: “Tiểu Giác, con chạy làm gì? Coi chừng ngã… Cô Mang, anh đuổi theo làm gì? Này này…trở
lại cho em!”

Bé không nghe, hăng hái sải bước chân nhỏ đi về phía sân, bé mơ hồ
cảm nhận được từng đợt gió lạnh ở đằng sau, nhất định là ba đuổi theo.

Anh trai đang ở trong sân khắc tượng gỗ, vừa thấy bé chạy tới, anh
trai lập tức ném đi chiếc thuyền gỗ nhỏ đã khắc được một nửa trong tay,
vội vàng chạy qua tiếp ứng.

Hai anh em hoàn toàn ăn ý, bé thở hổn hển cảm thấy mỹ mãn mà đem dĩa
tôm trên đầu đưa cho anh trai, anh trai trông vẻ nghiêm túc nhận lấy cái dĩa từ tay em gái.

“Ơ?” Tiểu Hồng cầm dĩa khó hiểu, “Tiểu Giác, em đội cái dĩa không chạy làm gì?”

Bé sửng sốt, nhìn lần nữa, cái dĩa quả nhiên trống không. Sao lại
trống không rồi? Bé vừa xoay đầu liền trông thấy ba thảnh thơi cầm một
con tôm vàng rực bỏ vào trong miệng, ngay tức khắc cả người bé cảm thấy
khó chịu. Bé không chịu nổi nữa, miệng dẹt ra, cất tiếng khóc hu hu. Vì
thế ba bị mẹ đánh.

***

Thư Ngọc vừa cởi tạp dề, vừa nhìn Tiểu Giác đội dĩa tôm lên đầu vui
vẻ chạy đi. Tiểu Giác còn nhỏ nên không chạy nhanh lắm, Cô Mang chạy
chậm rì theo phía sau.

Mỗi bước Tiểu Giác chạy, anh liền khom người bắt lấy một con tôm. Đợi đến khi Tiểu Giác chạy tới trước mặt Tiểu Hồng thì trong dĩa đã không
còn con tôm nào nữa. Thư Ngọc trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu
Giác nhăn nhíu, trong lòng cô biết có chuyện không hay rồi. Quả nhiên,
Tiểu Giác bắt đầu rơi nước mắt.

Cô chạy tới ôm con gái: “Tiểu Giác ngoan, đừng khóc đừng khóc, còn rất nhiều tôm, nhiều lắm mà.”

Sau đó cô quay đầu giận dữ nhìn Cô Mang: “Anh nhổ hết tôm ra mau!”

Cô Mang cười gian trá, bỗng nhiên giống như ảo thuật từ phía sau lấy
ra một dĩa tôm bưng đến trước mặt Tiểu Giác. Tiểu Giác ngẩn ngơ, nhìn
chằm chằm dĩa tôm, bé hít mũi, ngừng khóc.

Thư Ngọc đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì nghe được Cô Mang nói: “Xem, tôm này ba ăn xong rồi nhổ ra đây, con còn muốn ăn không?”

Tiểu Giác ngẩn ngơ lần nữa, sau đó bé xoay đầu vùi vào trong cổ Thư
Ngọc khóc càng đau lòng hơn. Thư Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, nện
một quyền vào lồng ngực Cô Mang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận