Quách Chiến lấy được thành tích chia đều của ngày đầu tiên, tổ 4 dựa vào lợi thế thời gian của chèo thuyền vượt nước và giải cứu xe việt dã, tạm thời đứng thứ nhất.
Nếu giữ vững được thành tích này, dù là Thẩm Ngọc Vĩ hay Chu Tiểu Cát thì cũng không bị đào thải.
Nhưng mọi người chẳng hề nhẹ nhõm.
Không biết Chu Tiểu Cát có thể kiên trì tới khi nào, không biết chân của Thẩm Ngọc Vĩ ngày mai có thể chống đỡ thân thể cậu hay không.
Lúc quây quần thảo luận chiến lược tiếp theo, Thẩm Ngọc Vĩ định đi báo cáo với Lương Chính, tự động xin rút lui, Ninh Thành lại nói tổ 4 không cho phép bất cứ người nào chủ động ra đi.
Doãn Thiên bên cạnh gật đầu, còn ra vẻ thoải mái nói thêm, “Dù chưa xem ‘Sĩ Binh Đột Kích’ thì chắc cũng nghe một câu thoại trong phim ấy rồi chứ?”
Quách Chiến nhìn Chu Tiểu Cát và Thẩm Ngọc Vĩ, gằn từng chữ một, “Không vứt bỏ, không buông tay.”
Ngày thứ hai sát hạch, bắt đầu từ lúc bình minh.
Các hạng mục đầu, Ninh Thành dẫn đường phía trước, Doãn Thiên lùi lại phía sau, vừa bảo trì thể lực, vừa chăm sóc Chu Tiểu Cát.
Cơn mưa như thác lũ hôm qua thấm ướt ba lô của các đội viên, chăn cũng ướt vắt ra nước được, nhiệt độ ban đêm chợt hạ, lều trại tuy có thể chắn gió nhưng không chống được cái lạnh, Chu Tiểu Cát sức khỏe yếu, nửa đêm bị cảm lạnh, lúc nghiêm trọng nhất còn sốt tới 39 độ, đến rạng sáng thì chuyển biến tốt, nhưng trạng thái tinh thần cực kỳ kém, giống như sẽ bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào.
Lúc xuất phát, cậu há miệng, một câu “Em muốn rút lui” còn chưa thành lời, Doãn Thiên đã túm lấy áo cậu, quát, “Mày câm mồm cho ông!”
Có Doãn Thiên bên cạnh Chu Tiểu Cát, Quách Chiến khá yên tâm.
Cậu có quá nhiều việc phải bận tâm, thật sự không còn cách nào thường xuyên che chở Chu Tiểu Cát như cộng sự bình thường.
Thẩm Ngọc Vĩ uống thuốc giảm đau, cố nén khớp xương nhức nhối từng trận, gắng sức đi theo đồng đội.
Câu “Ra đi” hôm qua của cậu không phải thật lòng.
Muốn đi chỉ vì không muốn liên lụy tới mọi người, nếu chỉ xét cho mình cậu, dù phải bỏ đôi chân này, cậu cũng không muốn tự động rút lui.
Danh dự bướng bỉnh của lũ con trai 20 tuổi, vừa buồn cười, lại vừa đáng nể.
Vào giữa trưa, sau mấy tiếng tập kích bất ngờ giữa lửa đạn phong tỏa, các đội viên đều hơi khó chịu.
Nhưng họ không thể dừng lại, khói thuốc súng xung quanh càng lúc càng dày, tiếng nổ mô phỏng càng lúc càng vang.
Họ phải dùng tốc độ nhanh nhất, che chở cho nhau rút quân.
Ninh Thành tạm thời lùi xuống khỏi vị trí tiên phong, Giang Nhất Chu và Quách Chiến thay phiên dẫn đường.
Chu Tiểu Cát mồ hôi lạnh khắp người, mặt mũi trắng bệch, môi run run, vấp ngã một lần thì không đứng lên được.
Doãn Thiên sốt ruột cực độ, máy bay ném bom không người lái gào thét trên đầu, nếu không lập tức trốn đến nơi an toàn, một khi bom dội xuống, hệ thống sẽ chấm điểm tổn thất.
Cẩu Kiệt thở hồng hộc chạy tới, không nói lời nào khiêng ba lô của Chu Tiểu Cát, Vương Ý Văn sầm mặt hô to, “Doãn Thiên, ném của cậu cho tôi!”
Tim Doãn Thiên nhói lên một cái, ném ba lô, khiêng Chu Tiểu Cát, chạy.
Tổ bốn người gà nhép ngày xưa, nay đã là huynh đệ chân thành cởi mở, cùng chung vinh nhục.
Trước lưới sắt uốn vòng, Ninh Thành và Quách Chiến không hẹn mà cùng khom lưng, dùng thân mình làm bàn đạp cho các đồng đội đã gần kiệt sức.
Doãn Thiên là người cuối cùng nhảy qua, lúc ngoái lại, cậu trông thấy Ninh Thành cố hết sức đứng dậy, tay phải bóp lấy vai trái, lông mày nhíu chặt.
Cậu đau lòng.
Cộng sự Ninh Thành của cậu là thiên tài, là binh vương, nhưng cũng chỉ làm bằng máu thịt.
Điên cuồng chạy cả một đường, mãi đến 3 giờ chiều, các đội viên mới có thời gian tiến hành bổ sung lương thực.
Ninh Thành quá mệt mỏi, rõ ràng giọng đã nhỏ như muỗi kêu, nhưng vẫn cứng cỏi muốn đi tìm đồ ăn.
Doãn Thiên một tay ấn cậu ngồi xuống đất, cho cậu dựa vào ba lô của mình, từ trên cao nhìn xuống nói, “Ngồi im đó cho ông! Thích ăn sâu bướm chứ gì? Anh Thiên bắt cho mày!”
Mười lăm phút sau, Doãn Thiên chịu đựng ghê tởm, bắt về hơn mười con sâu bướm.
Cậu nhét mũ sắt vào lòng Ninh Thành, hỏi, “Giấm đâu?”
Yết hầu Ninh Thành chuyển động, gian khổ chỉ vào phía dưới mình.
Doãn Thiên nhìn theo tay cậu chỉ, quát, “Cái đệt, đũng quần à? Cậu để giấm trong đũng quần à?”
“Không…” Ninh Thành nhìn trời, ngón tay nhích sang bên phải, “Túi quần bên phải.”
Doãn Thiên sờ soạng trên đùi cậu một trận, cuối cùng mới lấy ra “chai tinh dầu” nọ, mở nắp rắc lên đám sâu, bắt một con béo nhất bảo, “Há miệng!”
Lúc này Ninh Thành ngoan ngoãn vô cùng.
Doãn Thiên cũng đói, nhưng nhìn đám sâu ngọ nguậy thì thật sự ăn không vô, đang tự làm công tác tư tưởng, Ninh Thành lại thì thầm, “Ăn nhanh đi, không ăn là không có sức hoàn thành các hạng mục còn lại đâu, nhớ về những tiền bối cách mạng của chúng ta, nhớ về Hồng Quân hai lăm nghìn…”
Doãn Thiên lập tức dùng sâu chặn miệng cậu, xong xuôi cũng nhét cho mình một con, đợi mùi vị kỳ diệu tan hết trong miệng mới xa xăm nghĩ: Hồng Quân hai lăm nghìn, Ninh Thành hai năm mươi… (250 nghĩa bóng là đồ đần độn)
Mấy phút sau, mười mấy con sâu trong mũ giáp biến mất.
Ninh Thành khôi phục nghị lực như người máy, Doãn Thiên lại uể oải, cảm giác mình biến thành sâu bướm rồi.
Ninh Thành vỗ vỗ mặt cậu, lấy ra một viên kẹo sữa trong túi như làm ảo thuật, cười hỏi, “Thích không?”
Doãn Thiên gật đầu lia lịa như chú cún, trong lòng mắng “Cậu dám một mình mang kẹo đi sát hạch không trợ cấp”, ngoài miệng liến thoắng, “Thích thích thích!”
Ninh Thành bóc giấy gói kẹo, nhét viên kẹo vào miệng cậu, nhìn vẻ mặt say mê như từ sâu bướm biến thành người của cậu, cười xoa đầu cậu, khẽ nói, “Ngoan.”
Doãn Thiên nghĩ mình gặp ảo giác rồi, không thì sao lại cảm thấy ánh mắt của Ninh Thành dịu dàng vô hạn?
Cái từ “Dịu dàng” này, tất nhiên là không xứng đôi với Ninh Thành.
Bổ sung lượng thực xong, sát hạch tiếp tục.
Tình hình của Chu Tiểu Cát chuyển biến tốt đẹp, Thẩm Ngọc Vĩ cũng không nói gì, cố hết sức đi theo đồng đội.
Hai hạng mục cuối cùng của ngày hôm đó, một là vũ trang vượt sông, hai là vượt lưới sắt có chướng ngại vật.
Ninh Thành bơi phía trước hàng ngũ, Quách Chiến bơi cuối cùng, bảo vệ Thẩm Ngọc Vĩ và Chu Tiểu Cát.
Bơi được nửa đường, từ hàng ngũ thình lình truyền ra một tiếng thét lớn.
Ninh Thành tê cả da đầu, tức khắc nhận ra Doãn Thiên gặp chuyện.
Cậu xoay người ra sức bơi về phía sau, vừa bơi vừa hô to, “Duỗi chân! Duỗi chân!”
Không cần hỏi, ai cũng biết Doãn Thiên bị chuột rút.
Chuột rút trong nước cực kỳ nguy hiểm, cũng may Giang Nhất Chu vừa khéo bơi bên cạnh Doãn Thiên.
Ninh Thành đuổi tới, Giang Nhất Chu lập tức giao Doãn Thiên cho cậu, rồi tăng tốc bơi lên dẫn đầu hàng ngũ.
Doãn Thiên cố sức nghe theo, nhưng thể lực cuối ngày gần như đã kiệt quệ, dồn sức duỗi chân trong nước lại cực kỳ khó khăn.
Ninh Thành thấy cậu khó chịu thì không bắt cậu duỗi chân nữa, chỉ nói, “Tay trái nắm tay tôi, tay phải quẫy nước, chân đạp được thì đạp, chúng ta lên bờ nói tiếp!”
1 km cuối cùng, Doãn Thiên được Ninh Thành kéo theo, hoàn thành vượt sông vũ trang.
Nằm trên cỏ xanh bên bờ, cậu há miệng thở hồng hộc, định nói với Ninh Thành một tiếng “Cảm ơn”, nhưng cổ họng không phát ra được thanh âm nào.
Thật mệt cmn mỏi quá.
Ninh Thành buông ba lô, ngồi xuống đất tháo dây giày cậu.
Lúc này chuột rút đã giảm bớt, nhưng chân tê không còn cảm giác gì.
Ninh Thành vừa tháo dây giày vừa nói, “Mẹ kiếp cậu trói lợn à? Dây giày buộc càng chặt thì càng nhiều khả năng bị chuột rút, cậu không biết à?”
Cậu gắng sức gật đầu, thầm nghĩ: Ông mày biết! Nhưng không buộc chặt, nhỡ rơi ra giữa đường thì sao?
Ninh Thành tháo dây xong, đứng dậy, giày lính bẩn thỉu đạp trên đầu gối cậu, quát, “Nghĩ lại những gì chúng ta nói tối qua, khỏe mau lên cho tôi!”
Sẽ không ai ra đi hết!
Doãn Thiên nhắm mắt lại, hít thở sâu, 3 giây sau thình lình bật dậy, nắm đấm nện lên cỏ, nghiến răng nói, “Đi!”
Ninh Thành cười đạp cậu, bảo, “Như vừa được bú sữa ấy nhỉ.”
Trên đường chuyển trận, Doãn Thiên gần như chỉ dựa vào ý chí mà chạy như điên, Ninh Thành chạy trước cậu không xa, cho cậu phương hướng, cho cậu ánh sáng.
Đây là một thời đại không cần “Ý chí”.
Người xưa dựa vào ý chí và tín ngưỡng khó ngờ, biến quốc gia này từ vùng đất khô cằn thành chốn an vui, người đời sau an vui là lễ tế tuyệt vời nhất dành cho họ.
Sung sướng trong thái bình, mọi người bắt đầu giễu cợt ý chí, nói nó quê mùa, cười nó lạc hậu.
Nhưng chung quy, nó vẫn tồn tại.
Trong lòng những người kế thừa trẻ tuổi.
Chạy tới lưới sắt móc chướng ngại vật thì Doãn Thiên té ngã, Ninh Thành đỡ cậu dậy, ghé vào tai cậu nói, “Tư thế đẹp đấy!”
Hạng mục sát hạch cuối cùng này trông thì đơn giản, nhưng thực chất lại cực kỳ biến thái.
Lương Chính lắp đặt 6 lớp lưới sắt, mỗi lớp treo rất nhiều chuông nhỏ, đội viên muốn băng qua thì phải lần lượt cắt từng lớp, mà trong quá trình cắt không được để chuông kêu, mỗi lần kêu trừ 5 điểm.
Qua một ngày tra tấn, các đội viên đã rất khó duy trì thân thể vững vàng, hầu như ai cũng run tay, chớ nói cắt lưới sắt, chỉ nắm lấy dây thép thôi cũng làm chuông reo ầm ĩ.
Quách Chiến ngồi xổm bên rìa lưới sắt, nhíu mày ngẫm nghĩ, đám Ninh Thành đứng bên cạnh, lo lắng nhéo nhéo ngón tay.
Chu Tiểu Cát mặt mũi tái nhợt thình lình nói, “Anh Chiến, nhìn tay em này.”
Tay cậu, ấy vậy mà không run.
Chẳng biết do năng khiếu trời sinh, hay vì đã nếm đủ khổ cực.
Quách Chiến nói, “Anh có cách, ba lô của chúng ta mới vượt sông ướt sũng phải không? Vắt nước ra nhào với bùn, lấy bùn bịt chuông.”
5 phút sau, bùn nhão đã nhào xong.
Quách Chiến vỗ vai Chu Tiểu Cát, nói, “Gà con, phần còn lại nhờ em.”
Chu Tiểu Cát nghiêm túc gật đầu, không chút do dự nằm sấp dưới lưới sắt, cực kỳ cẩn thận nhét bùn nhão vào chuông.
Nhét xong một lớp, Quách Chiến và Ninh Thành, Giang Nhất Chu bò vào cắt một lớp, sau đó Chu Tiểu Cát nhét lớp tiếp theo.
Đám Doãn Thiên cũng không nhàn rỗi, bùn nhão nhanh khô, cắt lưới sắt và bịt chuông lại cần rất nhiều thời gian, vì thế các cậu càng không ngừng trộn bùn, im lặng không tiếng động đưa đến tay Chu Tiểu Cát.
Dưới ánh chiều tà, cuối cùng 6 lớp lưới sắt đã được cắt bỏ hoàn toàn.
10 người nằm rạp trên đất, lần lượt chui qua lưới sắt.
Vì thân thể và ba lô không được chạm vào dây thép phía trên, bọn họ cơ hồ cà mặt xuống đất để bò qua.
Nhìn Ninh Thành mặt dính đầy bùn, Doãn Thiên vừa đau lòng, vừa kiêu hãnh.
Ban đêm, thành tích của 5 tổ được công bố, tổ 4 tuy hoàn thành không tệ, nhưng bị tổ 2 phát huy đột xuất vượt qua, thứ hạng từ nhất tụt xuống nhì.
Chu Tiểu Cát lén xem bảng thành tích cá nhân, phát hiện mình xếp hạng chót tổ 4 thì cũng khá thương tâm, rồi lại tự an ủi: Không sao không sao, vậy là không phải đào thải những người khác.
Tuy nhiên, niềm lạc quan của cậu bị hiện thực đâm nát.
Tại ngày thứ 3 sát hạch thể lực thuần túy, cậu và Thẩm Ngọc Vĩ không chống đỡ nổi, đám Cẩu Kiệt, Lục Ly liều mạng hết mình cũng không đạt thành tích lý tưởng, Doãn Thiên còn bị trừ điểm vì phạm quy lúc đẩy khối gỗ tròn xuống dốc, ba mũi nhọn Ninh Thành, Quách Chiến, Giang Nhất Chu dốc hết sức bình sinh cũng chỉ kéo được thành tích của tổ lên hạng tư.
Nếu thành tích này duy trì đến cuối, tổ 4 sẽ phải đào thải 3 đội viên đứng cuối cùng.
Chu Tiểu Cát lại xem trộm bảng thành tích cá nhân của Quách Chiến, thứ nhất đếm ngược bây giờ là Thẩm Ngọc Vĩ, cậu xếp thứ hai đếm ngược.
Mà thứ ba đếm ngược, là Doãn Thiên.Hết chương 25.