Năm Tháng Trong Tiếng Đạn


Ninh Thành nhướn mày, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Doãn Thiên.
Doãn Thiên lập tức cười nịnh nọt, sửa lại, “Không cần quỳ không cần quỳ, quỳ thì phong kiến quá nhở? Các tiền bối cách mạng đã lật đổ chế độ phong kiến cường hào từ lâu rồi, hồi Hồng Quân vượt thảo nguyên cũng đâu có quỳ, thôi gọi anh là được rồi ha ha ha ha.”
Ninh Thành lù lù bất động, còn khinh khỉnh hừ một tiếng.

Bộ dạng này lọt vào mắt Doãn Thiên lại biến thành sự khinh thị từ Chúa trời, xinh đẹp chấn động lòng người.
Vì thế cậu cười hề hề nghĩ, vẻ mặt này được lắm, mỹ nhân lạnh lùng băng giá, kiêu sa kiều diễm, làm bộ làm tịch, vờ vịt cool ngầu, hội chứng dậy thì, cầm tinh con S, băng sơn công, ta thích nha!
Người tí hon A mắng, “Thích mẹ anh chứ thích!”
Người tí hon B cũng mắng, “Anh cầm tinh con M à?”
Cậu đáp, “Không phải mà, tao chỉ là một chú cẩu háo sắc thuần khiết, thành thật với lương tâm, không giả vờ giả vịt!”
Người tí hon A hỏi, “Nghĩa là sao?”
Người tí hon B nói, “Phiên dịch lại tức là ‘Tao thích động dục thì động dục, thích phát tình thì phát tình, chẳng như lũ cẩu háo sắc giả vờ giả vịt khác, cẩu háo sắc còn muốn lập đền thờ!”
Cậu đáp, “Động dục cũng có phải chuyện gì đáng hổ thẹn đâu, ai mà chả có lúc động dục!”
Người tí hon A khuyên nhủ, “Nhưng dục đâu thể tùy tiện động, nếu động thật thì anh chỉ còn cách bắn lên tường thôi.

Chuyện đại sự cả đời càng phải thận trọng, nhân cách của nửa kia cũng rất quan trọng.”
Cậu phẩy tay nói, “Đối với cẩu háo sắc ấy mà, nửa kia có cái mặt đẹp là đủ rồi.”
Người tí hon B uất hận tranh cãi, “Anh như thế là rất dễ bị người ta chịch đấy biết không?”
Cậu vỗ ngực đáp, “Thì tao thích thế mà!”
Người tí hon A hộc máu, “Cái con người này, à không đúng, cái con cẩu này… Bây giờ bọn em phải nói gì với anh đây?”
Cậu bảo, “Thì chúc các anh ‘trăm năm hạnh fuck’ đi!”
Người tí hon B cạn lời, “Fuck cái bòi mà fuck! Doãn Thiên tôi cảnh cáo anh, anh phải nhìn xuyên qua vẻ ngoài để tường tận quan sát linh hồn anh ta!”
Cậu khổ sở nói, “Vẻ ngoài đẹp quá, mắt không xuyên qua được.”
Người tí hon A cười, “Anh đang gián tiếp sỉ nhục Ninh Thành mặt dày quá wifi không xuyên qua được đấy nhé.”
“Đâu có.” Cậu nghiêm túc giải thích, “Ý tao là riêng vẻ ngoài của vợ tao đã đủ cho tao phát tình cả đời, tao còn phải nhìn linh hồn ẻm làm quái gì nữa? Cơ thể tao sẽ bị vắt kiệt mất!”
Người tí hon B hỏi, “Anh đang rắc thức ăn chó đấy à?”
Cậu đường hoàng đáp, “Tới lúc chúng mày cũng có một Ninh Thành của mình thì tao dám cá chúng mày không chỉ rắc thức ăn chó, mà còn muốn 24 giờ không mặc quần!”
Người tí hon A và người tí hon B cắp tr*m bỏ chạy.
Doãn Thiên hoàn hồn, thấy Ninh Thành vẫn xụ mặt, bèn cười hì hì lấy lòng, “Thực ra không cần gọi anh cũng được, hơn kém nhau có một tháng thôi mà! Không sao không sao.”
“Có sao chứ.” Cuối cùng Ninh Thành mới mở miệng, còn nói hai lần, “Có sao chứ.”

Doãn Thiên chẳng biết sao chỗ nào, ngờ vực hỏi, “Hả? Sao cái gì?”
“Tôi khó chịu.”
Ninh Thành nói xong thì khẽ nhíu mày, không cao ngạo như vừa nãy, nhưng lại kiêu kỳ hơn.
Doãn Thiên nghĩ bụng, vẻ mặt này cũng đẹp quá đi à, bề ngoài lại vờ vịt quan tâm, “Khó chịu ở đâu?”
“Cậu lớn hơn tôi một tháng.”
“Hả?”
Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, thầm nhủ đcm thế mà cũng khó chịu được? Tau lớn hơn mầy một tháng là lỗi của tau sao? Tau có phải Na Tra đâu mà đòi ở trong bụng mẹ vài năm mới chui ra ngoài…
Sao mầy không đi trách mẹ mầy ấy?
Hoặc là chất vấn ba mầy ấy?
Ninh Thành lại nói, “Tôi khá là muốn làm anh.”
Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời, thầm chửi lòng dạ của thằng vợ này nhỏ hơn lỗ kim!
Ninh Thành ghé sát lại, hỏi, “Có phải cậu đang chửi lòng dạ tôi nhỏ hơn lỗ kim không?”
Cái đẹt…
Doãn Thiên gật đầu theo phản xạ, rồi cuống quýt lắc đầu.
Ninh Thành lại hừ bảo, “Lòng dạ to để làm gì?”
Doãn Thiên trợn mắt nói, “Đương nhiên lòng dạ đàn ông là phải to rồi, không thì khác gì con gái đâu!”
Ninh Thành cười ha hả, hai mắt trừng trừng của Doãn Thiên lập tức biến thành đôi mắt lấp lánh, ai ngờ chưa si mê xong đã nghe Ninh Thành nói, “Đàn ông chỉ cần tr*m to là được, tr*m không to thì mới giống con gái.”
Doãn Thiên suýt sặc nước miếng mà chết, thầm nhủ mụ nội mày hình như nói cũng có lý?
Lòng dạ có thể nhỏ hơn lỗ kim, nhưng tr*m tuyệt đối không thể nhỏ hơn lỗ kim!
Ninh Thành ngoắc ngoắc ngón tay, nói, “Lại đây, gọi anh nghe cái!”
Doãn Thiên nổi giận, “Sao tôi phải gọi cậu là anh?”
“Bởi vì tôi muốn nghe.”
Cậu muốn nghe thì liên quan quái gì tôi? Doãn Thiên lại bắt đầu nhồi nhét thiết lập tổng tài bá đạo cho mình, khí khái nghĩ, đừng có ỷ ông chiều mày mà được voi đòi tiên, coi trời bằng vung nhá!
“Gọi mau!”
“…”
Ninh Thành nắm lấy cằm Doãn Thiên, hạ giọng nhỏ nhẹ, “Sao không gọi?”
“Không gọi đấy, thì sao?” Doãn Thiên thẳng lưng, còn lén lút kiễng chân.
Vốn tưởng Ninh Thành sẽ vật cậu qua vai, dùng vũ lực chứng minh mình mới là tổng tài bá đạo, Doãn Thiên đã chuẩn bị tinh thần bị quật xuống tuyết bôm bốp, nhưng chỉ thấy tổng tài bá đạo bĩu môi, tội nghiệp nói, “Thì tôi dỗi đấy.”
ĐMM nha!

Doãn Thiên nghĩ, diễn moe đáng xấu hổ!
Cái lũ 1 mét 88 còn diễn moe thì kiếp trước đều là thiên thần ăn cớt!
Ninh Thành túm hai má cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Gọi mau! Gọi mau!”
Tim cậu hẫng một nhịp, tung cước đạp danh dự xuống bàn chân, hô, “Anh!”
“Ừa!” Ninh Thành ra vẻ người cha từ ái nhìn con trai, xoa đầu cậu khen ngợi, “Nhóc con ngoan lắm, gọi thêm lần nữa đi.”
Doãn Thiên giận đùng đùng nghĩ, nếu mình mà ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một tên hôn quân mờ mắt vì yêu quái xinh đẹp, chỉ vì nụ cười của yêu quái xinh đẹp mà vất cmn bỏ giang sơn, danh dự là cái thá gì?
Người tí hon A nói, “Ninh Thành đúng là tên đê tiện xinh đẹp!”
Người tí hon B nói, “Tôi thấy nếu chiếu theo bản tính của cẩu háo sắc nhà mình, chưa biết chừng sẽ có ngày đội tên đê tiện xinh đẹp kia lên làm ba!”
Doãn Thiên đang chuẩn bị cãi nhau với lũ tí hon thì tự nhiên mặt mũi lạnh buốt.
Tên đê tiện xinh đẹp hai tay vốc tuyết, nở nụ cười bỉ ổi nhưng vô cùng xinh đẹp.
“Nhóc con! Lại chơi ném tuyết nào!”
Ném thằng cha mài chứ ném!
Doãn Thiên gạt vụn tuyết, hốt thêm một nắm ném vào Ninh Thành.
Tuyết rơi đột ngột lớn, từng cuộn từng cuộn tung bay, tựa như đám linh tinh yểm trợ cho trận chiến ném tuyết.
Doãn Thiên đấu không lại Ninh Thành, bất kể là cận chiến hay ném tuyết.
Ninh Thành đè cậu xuống tuyết để hôn môi, hoa tuyết khẽ khàng đáp xuống đầu cả hai, chốc lát sau lại im ắng tan ra.
Lúc đứng dậy, Ninh Thành nói, “Cứ thế này thì tốt.”
Doãn Thiên hỏi, “Cái gì tốt?”
Ninh Thành mỉm cười nhìn cậu, còn bắt được một bông tuyết vừa rớt xuống đầu cậu, tự cảm khái, “Chúng ta đứng trong tuyết, chẳng mấy chốc bạc đầu.”
Vẻ mặt Doãn Thiên cực kỳ phức tạp, da gà da vịt rụng đầy đất.
Ninh Thành vô tội hỏi, “Sao thế?”
“Cậu học được câu đó từ đâu thế?”
“Tôi tự lĩnh ngộ.”
“Các tiền bối cách mạng đã nói, đạo văn là bị treo cổ đó!”
“Ồ.” Ninh Thành nhướn mày thú nhận, “Tôi đọc được trên QQ, cảm thấy rất lãng mạn và triết lý.”
Doãn Thiên tức ngực, thầm chửi lãng mạn đầu mịa mài ấy, có phải mài cũng thường xuyên share mấy cái post “thiên thần gãy cánh” và “không share không phải người Trung Quốc” không hả?
Ninh Thành còn nói, “Sau này được dùng lại điện thoại, tôi sẽ add cậu vào QQ, tôi share nhiều văn thơ lãng mạn triết lý lắm.”
Doãn Thiên hơi bị tuyệt vọng.

Cậu đã quen với Ninh Thành mở mồm ra là tiền bối cách mạng, ngậm mồm vào là Hồng Quân vượt thảo nguyên, cũng đã quen với Ninh Thành đàn đúm kể chuyện hài bậy, cười hô hố cực kỳ dâm đãng, quen cả với Ninh Thành chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc suốt đêm, tại sao bây giờ còn phải tiếp tục đối mặt với Ninh Thành thiểu năng chuyên share “văn thơ triết lý” trên QQ chứ?
Tại sao mỹ nhân lại có nhiều khuyết điểm như vậy?
Ninh Thành dựng thẳng cổ áo lính lên che mặt, nói, “Tôi cảm giác kiếp trước tôi cũng là thiên thần gãy cánh đấy.”
Doãn Thiên thầm nhủ, không phải đâu, cậu là thiên thần ăn cớt.
Ánh mắt Ninh Thành chuyển sang dịu dàng, khẽ nói, “Không thì sao tôi lại gặp được cậu chứ, hả nhóc con Thiên bảo của tôi.”
Doãn Thiên lập tức mềm nhũn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy “văn thơ triết lý” trên QQ cũng đáng xem ra phết.
Trở về phòng bệnh thì đã khá muộn, Chu Tiểu Cát rúc trong chăn ngủ đặc biệt ngoan, Doãn Thiên cởi áo khoác lính, trùm chăn khẽ nói với Ninh Thành, “Cậu về nhanh đi.”
Ninh Thành đóng cửa, xuống lầu lại gặp Quách Chiến ngồi trên cầu thang hút thuốc.
Cậu giật điếu thuốc ném xuống tuyết, dùng chân giẫm tắt, nói, “Đừng hút, ảnh hưởng sức khỏe.”
Quách Chiến thở dài nói, “Đi dạo với anh một lát.”
Hai người ra khỏi bệnh viện, dọc đường hầu như chẳng gặp ai, đèn đường u ám, ven đường có người bán khoai lang nướng khoác áo thật dày.
Ninh Thành hỏi, “Đã quyết định báo tên ai với Lương Chính chưa?”
Quách Chiến gượng cười, “Nếu là em thì em quyết định thế nào?”
“Chắc chắn em giữ Doãn Thiên ở lại.”
“Tất nhiên Doãn Thiên sẽ được ở lại, huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên cậu ấy thể hiện không tồi.”
Ninh Thành dừng lại, nghiêm túc nói, “Dù cậu ấy thể hiện kém nhất thì em vẫn giữ cậu ấy lại.”
Quách Chiến giật mình, “Tại sao?”
“Vì em bất công.” Ninh Thành cực kỳ thản nhiên, “Tuy cũng tiếc các đồng đội khác, nhưng em tiếc cậu ấy nhất.”
Quách Chiến mím môi, ánh mắt ảm đạm.
“Hơn nữa em có niềm tin rằng cậu ấy sẽ mạnh mẽ lên.” Ninh Thành nói tiếp, “Em là cộng sự của cậu ấy, bọn em đã bị buộc chung một chỗ, nếu cậu ấy vẫn là gà nhép thì đó là lỗi của em.”
Quách Chiến siết chặt nắm tay, áy náy dâng lên trong lòng, trầm ngâm một lát rồi nói, “Anh quan tâm Gà con chưa đủ.”
Ninh Thành chuyển đề tài, “Anh thật sự cảm thấy Gà con đáng bị đào thải sao?”
“Thành tích của cậu ấy trong khoảng thời gian này không tốt.”
“Nhưng cậu ấy không phải kém nhất.”
Quách Chiến ngước lên, “Em nói Lăng Phong sao?”
Ninh Thành mua một củ khoai nướng, vừa bóc vừa nói, “Tổng thể tố chất Lăng Phong hơn Gà con, nhưng nếu xét riêng đợt huấn luyện đặc biệt này, đúng là cậu ấy thể hiện kém nhất.”
“Đó là vì phản ứng cao nguyên…”
“Nhưng đó lại là sự thực.

Vận may cũng là một phần của cuộc sống.”
Quách Chiến nhận lấy củ khoai lang nóng hổi, lòng bàn tay dần ấm áp hơn.
Ninh Thành cắn một miếng, toét miệng cười với bác bán khoai, “Ngọt lắm ạ!”
Bác bán khoai cười nhăn cả mặt.
Quách Chiến nói, “Vậy cho dù loại Lăng Phong thì những người còn lại…”

“Vương Ý Văn, Cẩu Kiệt, Gà con.” Ninh Thành hỏi, “Anh nghĩ ai trong số ba người họ nên ra đi?”
“Ừm.

Nếu là em thì em chọn ai?”
“Em không biết.”
“…”
“Em không quan sát cẩn thận được như anh, đứng từ góc nhìn của em thì em cảm thấy họ không chênh lệnh quá nhiều.” Ninh Thành nói, “Giữ ai loại ai cũng thế cả, nhưng nếu anh giữ Gà con mà loại Vương Ý Văn hoặc Cẩu Kiệt, chắc chắn sẽ bị nói là bất công thiên vị.”
“Anh biết.”
“Thực ra Gà con có một ưu điểm.”
“Sao?”
“Cậu ấy rất may mắn.

Nói cái này thì hơi có lỗi với Ngọc Vĩ Lăng Phong, cả Doãn Thiên nữa.

Anh nghĩ mà xem, nếu lần trước Ngọc Vĩ không bị thương thì chẳng phải Gà con sẽ bị đào thải còn gì? Nếu lần này Lăng Phong không phản ứng cao nguyên thì sao? Hôm qua cậu ấy rơi xuống khe núi, mỏm băng vừa nghiêng vừa nhỏ như thế, Doãn Thiên còn giữ được cậu ấy tới lúc chúng ta đào tuyết lên, đó có được gọi là may mắn hay không?”
Quách Chiến gật đầu, “Có.”
Ninh Thành dõi mắt nhìn về phía trước, “Sau này đi làm nhiệm vụ, may mắn sẽ quyết định sinh tử.”
Quách Chiến miễn cưỡng gượng cười, “Em đang xui anh loại Ý Văn hoặc Tiểu Kiệt.”
“Oan quá.” Ninh Thành nói, “Thôi thì cứ quyết định ai đi ai ở bằng thành tích sát hạch đi.”
“Leo dốc 100 mét ấy hả?”
“Ai leo nhanh thì ở lại.”
“Lương Chính đã nói không được xem thành tích rồi mà.

Đến lúc ấy kiểu gì cả 4 tổ cũng lẫn hết với nhau, không so sánh tốc độ được đâu.”
“Em và Doãn Thiên đi xem trộm cho.”
Quách Chiến nhíu mày, “Các em…”
“Đó cũng là bất đắc dĩ thôi.” Ninh Thành vỗ vai cậu, “Lương Chính có bắt anh nộp danh sách ngay đâu, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.

Mai đi thăm Gà con đi, hôm nay cậu ấy hỏi em mấy lần sao anh không đến rồi đấy.”
Quách Chiến xót xa trong lòng, “Sáng mai anh đi.”
Doãn Thiên tắt đèn phòng bệnh, lúc chui vào chăn thì đụng phải cái gì đó nóng hổi, cầm lên mới biết là một túi nước nóng.
Cậu nhìn sang Chu Tiểu Cát đã ngủ say, lẩm bẩm, “Gà con cố lên, chúng ta cùng cố lên, không làm đặc công không phải người Trung Quốc!”Hết chương 44.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận