Năm Tháng Trong Tiếng Đạn


Về ký túc xá, Ninh Thành sầm mặt trèo lên giường trên, không đếm xỉa gì tới Doãn Thiên.

Doãn Thiên dứt khoát túm lấy quần cậu, chớp chớp mắt nói, “Có tin tôi cho cậu phơi tr*m ngay tại đây không?”
Ninh Thành vẫn đang giận, nhíu mày bảo, “Buông ra!”
“Cậu xuống đây!”
“Buông ra!”
“Cậu xuống đây!”
Giằng co một lát, Ninh Thành cảm giác sắp bị tụt quần tới nơi, đành phải co chân đá văng Doãn Thiên, bộ dạng có vẻ hung ác nhưng thực tế cú đá vẫn rất nhẹ nhàng, trèo lên giường trên sửa sang lại quần, xong xuôi mới ngồi ở cuối giường, sốt ruột bảo, “Nói gì nói đi.”
Doãn Thiên ghé sát tới, liếc liếc các đồng đội đang mải làm việc riêng, hạ giọng nhỏ xíu chỉ cho Ninh Thành nghe, “Cậu đừng ăn giấm mà.”
Hiển nhiên Ninh Thành cãi ngay, “Tôi đâu có ăn gi…”
“Suỵt!” Doãn Thiên vội vàng nhào lên người cậu, bịt chặt miệng cậu.
Chu Tiểu Cát nhìn quanh hỏi, “Anh Ninh Thành, các anh vừa bảo ăn gì thế?”
“Cá khô!” Doãn Thiên giả vờ nổi trận lôi đình, đùng đùng chỉ vào Ninh Thành nói, “Cậu ta ăn trộm cá khô của anh, thế mà dám nói không ăn!”
“Tôi không ăn!” Ninh Thành coi “giấm” là “cá khô”, nghĩa khí ngút trời đáp, “Tôi là loại người đó sao!”
Doãn Thiên khinh bỉ nhìn cậu, gằn từng chữ một, “Cậu, còn, chối, hả!”
“Đừng ồn ào nữa các anh, có mấy gói cá khô thôi mà!” Chu Tiểu Cát lập tức lấy ra gói thịt heo khô cuối cùng trong ba lô của mình, không chút do dự nhét vào tay Doãn Thiên, thành khẩn nói, “Cho anh Thiên này, người lớn cả rồi, sao lại vì cá khô mà cãi nhau thế! Sứt mẻ tình cảm quá!”
Giang Nhất Chu đang sát trùng vết thương bên cạnh, nghe thấy vậy thì bật cười.
Doãn Thiên đuổi Chu Tiểu Cát đi, kéo tay Ninh Thành, nhét thịt heo khô vào tay cậu, hạ giọng nói, “Tôi biết cậu ghen mà.”
Ninh Thành chưa kịp chối tiếp, ngón chân cái đã bị Doãn Thiên bấm một cái.
Doãn Thiên ghé vào tai cậu, thầm thì, “Tuy cậu ghen khiến lòng tôi vui sướng cực kỳ, nhưng tôi và Ngải Nhĩ Đề giang thật sự chỉ là cộng sự bình thường, tạm bợ cả thôi, cẩu háo sắc và cẩu háo sắc ở cùng một chỗ chẳng bao giờ có kết quả đâu.”
Ninh Thành không cảm thấy được an ủi, vẫn sầm mặt như trước.
Doãn Thiên đành phải nói tiếp, “Tôi và thượng úy Mãi Mãi Đề lại càng không có gì, ảnh nói chuyện với tôi đâu có nhiều bằng cậu nói chuyện với tôi.

Tôi cũng chỉ tiện thể ngắm ảnh chút thôi, coi như lương thực tinh thần ấy mà.”
Lông mày Ninh Thành run run, cố gắng bình tĩnh hỏi, “Tiện thể ngắm chút? Lương thực tinh thần?”
“Không thì sao?” Doãn Thiên nói tiếp, “Chẳng lẽ lại ngắm say sưa? Hay là lương thực thể xác?”

Ninh Thành hết lời chống đỡ.
Doãn Thiên nhích người tới, chen chúc chung một chỗ với Ninh Thành, chọt chọt ngón chân cậu, nói, “Cẩu háo sắc cũng có nguyên tắc mà.”
Ninh Thành hầm hừ, “Nguyên tắc cc đấy, thấy người đẹp là chết mê chết mệt, hôm nay mê Mãi Mãi Đề ngày mai mê Đề Đề Mãi, ngày mốt mê…”
“Nhưng tôi lại mê cậu suốt đời cơ.” Doãn Thiên đột ngột ngắt lời, chăm chú nhìn Ninh Thành, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt nóng nảy nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần của cậu.
Ninh Thành chợt thấy trái tim nhói lên một cái, ngây người một lát mới giơ tay đẩy đầu Doãn Thiên ra.
Doãn Thiên bám dính như keo con chó, không chỉ không bị đẩy ra mà còn tiện thể cọ cọ bàn tay Ninh Thành, nói, “Cậu nhỏ mọn ghê.”
Ninh Thành rất muốn co chân đá văng cậu.
Cậu lại nịnh nọt bảo, “Chẳng ai đẹp bằng cậu, tôi mê cậu là đủ rồi.”
Ninh Thành nhíu mày, càng thêm mất hứng, xỏ giày lính bỏ ra ngoài.

Doãn Thiên chẳng rõ mình lại nói sai ở đâu, bèn vội vã nhảy xuống giường đuổi theo.
Chu Tiểu Cát hỏi, “Đây là chuẩn bị đi đánh nhau ạ?”
Quách Chiến gật đầu, “Tung cước được thì tội gì phải nói chuyện.”
Ninh Thành đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới sân huấn luyện trống trải không một bóng người.

Doãn Thiên đuổi theo phía sau cậu, nhìn cậu chạy về phía thang cứu hộ, vượt qua hàng rào kép, bò xuyên lưới sắt thấp, cuối cùng đứng trước bức tường cao, thử vài lần vẫn không nhảy qua.
Tường cao phải có hai người phối hợp mới nhảy qua được.
Doãn Thiên thở dài, chạy vội tới, ngồi xổm dưới chân tường hô, “Giẫm lên vai tôi này!”
Ninh Thành liếc cậu, thật lâu sau mới phun một chữ, “Không”.
Sau đó vòng qua bức tường cao, chạy tới chướng ngại vật kế tiếp.
Doãn Thiên cố tình không nghe, nhào lên túm cổ cậu, kéo cậu về bức tường cao, quát, “Giẫm lên vai tôi!”
Ninh Thành nhìn cậu như nhìn đứa thần kinh, cậu dứt khoát ngồi xổm dưới đất, túm chân Ninh Thành đặt lên vai mình.
Nếu đổi sang người khác, khả năng giữ thăng bằng không tốt, chắc chắn lúc này đã bị cậu hất ngã.
Đỉnh đầu Doãn Thiên có một xoáy tóc nho nhỏ, tròn xoe, giấu kín dưới lớp tóc dày.
Hồi hai ngươi chưa hẹn hò, Ninh Thành thường tiện tay chọt chọt xoáy tóc nọ, mở ra thành hang động, “Giống nụ hoa cúc bị chọc thủng chưa này.”
Doãn Thiên trợn mắt lườm cậu, quát, “Cúc cậu mới mọc trên đầu ấy!”
Vẻ mặt và giọng điệu hung hăng ấy, chẳng biết tại sao cứ khiến tim cậu thót lên.

Bây giờ xoáy tóc lại hiện ra trước mặt, Ninh Thành không nhịn được, thò một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
Doãn Thiên đã quên mất xoáy tóc từ lâu, lắc lắc đầu nói, “Lên đi, tôi đưa cậu lên!”
Ninh Thành thoáng ngập ngừng, cuối cùng mới giẫm một chân lên vai Doãn Thiên, dựa vào lực đẩy khi cậu đứng dậy, bật người nhảy lên bờ tường.
Doãn Thiên đứng dưới chân tường xoa bả vai, sau đó ngước lên, nhoẻn miệng cười phóng khoáng, vừa vặn nghênh đón ánh trăng nhàn nhạt trong suốt.
Đáy lòng Ninh Thành lại nhói lên, cảm giác điện giật hệt như lúc trước.
Hai người đối diện một lát, không ai lên tiếng.
Một lát sau, Ninh Thành cúi xuống, vươn tay về hướng chân tường.
Doãn Thiên bắt lấy bàn tay nọ, dùng lực đạp, 3 giây sau, cuối cùng cũng gian nan leo lên được bờ tường.
Ninh Thành cẩn thận che chở cho cậu, sợ cậu bất cẩn té xuống.

Cậu đứng không lâu thì khom lưng ngồi xuống, tay trái còn đặt trên đùi Ninh Thành.
Ninh Thành nói, “Ban ngày ban mặt, cảm phiền đừng giở trò lưu manh.”
Doãn Thiên bật cười, tựa vào vai cậu đáp, “Bây giờ là buổi tối, buổi tối là được giở trò lưu manh.”
“Ai nói thế?”
“Tôi nói!”
“Không biết xấu hổ.”
“Ở bên cậu, chẳng phút giây nào biết xấu hổ.”
“…”
“Chỉ biết cởi quần thôi.”
Ninh Thành gạt cậu ra, xụ mặt nói, “Đừng có làm bậy.”
Cậu sửa lại thái độ thành nghiêm trang đoan chính, thành thật nói, “Tôi thích cậu, thích cậu vô cùng, có cậu ở đây, cùng lắm tôi chỉ coi trai xinh gái đẹp là lương thực tinh thần thôi.”
Ninh Thành lườm cậu, nghiến răng nói, “Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như cậu!”
Doãn Thiên lắc lắc hai cẳng chân dài, cãi, “Vô liêm sỉ chỗ nào?”
“Đã háo sắc còn kiếm cớ!”
“… Thật nhỏ mọn!”
Ninh Thành nhíu mày, trầm ngâm một lát mới nói, “Cậu chỉ thích khuôn mặt tôi thôi, sau này gặp được người đẹp hơn tôi, cậu sẽ thay lòng ngay.”

Doãn Thiên chém đinh chặt sắt đáp, “Không có khả năng đó!”
“Sao lại không có khả năng? Phải có người đẹp hơn tôi chứ.”
“Nhưng chỉ có cậu mới là lương thực thể xác của tôi thôi.”
Ninh Thành cứng họng, “Lương thực thể xác?”
“Những người khác chỉ để ngắm thôi, nên mới là lương thực tinh thần.”
Ninh Thành quay sang nhìn Doãn Thiên, nghe cậu nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Nhưng cậu thì khác, tôi không thể chỉ ngắm cậu mà không làm gì, nếu chỉ ngắm suông, toàn thân trên dưới tôi sẽ ngứa ngáy không chịu nổi.

Phải cởi quần ra mới đỡ!”
Đáy lòng Ninh Thành hơi nhồn nhột, gượng gạo lảng sang chuyện khác, “Cởi quần gãi ngứa hả?”
“Không.” Doãn Thiên không để cậu toại nguyện, tiếp tục trơ trẽn nói, “Cởi quần chiến nhau với cậu.”
Ninh Thành miệng đắng lưỡi khô, mãi mới đáp, “Sau này cậu gặp người đẹp hơn tôi…”
“Tôi vẫn chỉ muốn cởi quần chiến nhau với cậu thôi!” Doãn Thiên mỉm cười qua đôi mắt, Ninh Thành cảm giác bên tai văng vẳng tiếng tiết tháo rớt xuống đất loảng xoảng.
Doãn Thiên nhích lại gần, hôn lên khóe miệng cậu, khẽ cười nói, “Đừng coi thường cẩu háo sắc bọn tôi, cẩu háo sắc mà chung tình rồi thì chính bọn tôi cũng thấy sợ nữa là!”
Ninh Thành nuốt nước miếng, đột ngột túm chặt gáy cậu, đầu lưỡi liếm láp khoang miệng cậu, nụ hôn thô lỗ mang tính xâm lược, nhưng vẫn thấp thoáng chút dịu dàng đầy kiêu ngạo.
Ánh trăng e ấp trốn sau tầng mây nhạt, như thiếu nữ khuê phòng hiếu kỳ rình coi sau tấm rèm lụa mỏng.
Hôn chán, Doãn Thiên mím môi rũ mắt.

Gió lạnh lùa qua, thổi rớt hoa tuyết trên cành cây.

Ninh Thành ôm cậu vào lòng, còn nắm lấy tay cậu, xoa xoa trong lòng bàn tay mình.
Doãn Thiên đột ngột nổi giận, nhiếc móc, “Ngữ giàu hai đời xinh xẻo như cậu mới dễ thay lòng đấy!”
“Đừng coi thường giàu hai đời xinh xẻo bọn tôi.” Ninh Thành bắt chước giọng điệu vừa nãy của cậu, nhưng chỉ nói nửa câu đầu, không có nửa câu sau.
Doãn Thiên đắm đuối đợi nửa câu sau, nhưng chỉ thấy bên tai nhồn nhột.

Âm thanh của Ninh Thành rất trầm ấm, gợi cảm tới mức khiến người ta run sợ, “Bọn tôi mà động dục thì chính bọn tôi cũng thấy sợ.”
Doãn Thiên phổng mũi, kinh hoàng ra mặt.
Ninh Thành tươi cười nắm lấy mũi cậu, khẽ nhéo một cái, “Cẩu háo sắc cứ chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
Doãn Thiên không thở được, cất giọng nghèn nghẹt, “Ại ao?”
“Vì tôi chỉ động dục với cậu thôi.”
Doãn Thiên gào thét trong lòng, chết tôi rồi!!! Lời thoại gì thế này??? Tại sao hội thoại của bọn tôi cứ biến thành kiểu này vậy???
Ninh Thành buông mũi cậu ra, âu sầu cúi mặt, “Cậu không bày tỏ một chút sao?”

Doãn Thiên xoa xoa cánh mũi, cau mày hỏi, “Bày tỏ cái gì?”
“Bày tỏ cậu là cẩu háo sắc của riêng mình tôi.”
Tim Doãn Thiên dộng thình thình, thiếu điều chết chìm trong ánh mắt thăm thẳm như đáy hồ sâu, vừa khiêu khích vừa thần kinh của Ninh Thành.
Ninh Thành thúc giục, “Nói đi.”
Mê quá, không nói nên lời rồi!
Người tí hon A thâm tình làm mẫu, “Thành-chan, anh là cẩu háo sắc của riêng mình em!”
Người tí hon B đắm đuối đáp lời, “Thiên-chan, chúng ta hãy làm đôi cẩu phiêu bạt nhé!”
Doãn Thiên, “… Đủ rồi chúng mày!”
Ninh Thành gác cằm trên hõm vai cậu, trầm trầm gọi, “Doãn Thiên.”
Lưng cậu tê rần, mê mẩn tới mức đôi môi tự động thốt ra lời.
Lại một cơn gió lạnh thổi bay hoa tuyết, cuốn những lời ngọt ngào đi thật xa, xa tít vào bóng đêm tăm tối.
Nhưng Ninh Thành đã nghe được rồi.
Vì vậy cậu hít sâu một hơi, thỏa mãn ghé vào tai Doãn Thiên nói, “Tôi chính là cầm thú của riêng mình cậu.”
Nếu cơ thể không được Ninh Thành giữ chặt, chắc chắn Doãn Thiên đã rớt khỏi bờ tường, “loảng xoảng” đáp đất cùng tiết tháo của cậu.
Trên đường về ký túc, Doãn Thiên tóm tắt quy định làm cẩu háo sắc của mình cho Ninh Thành nghe, Ninh Thành vừa nghe, khóe miệng vừa giật lên ít nhất 10 lần.
Cẩu háo sắc nói, “Cậu yên tâm, dù có người đẹp hơn cậu, tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu.”
Cẩu háo sắc nói tiếp, “Bởi vì tôi tự có đánh giá rồi, tôi có thể si mê khuôn mặt cậu cả đời!”
Cẩu háo sắc nói tiếp, “Cậu đừng vội xụ mặt, chẳng lẽ cậu không thấy yên tâm sao? Cậu nghĩ mà xem, nếu mặt cậu đã đủ cho tôi si mê cả đời thì tôi cũng phải thích nội tâm cậu cả đời luôn chứ!”
Cẩu háo sắc tổng kết, “Bây giờ tôi mới thích cậu có 1% mà đã suốt ngày muốn cởi quần, sau này chắc chắn sẽ càng muốn cởi quần, càng về sau càng muốn cởi quần!”
Ninh Thành nhịn cười đẩy cậu ra.
Trước khi tắt đèn, hai người ngâm nga trở lại ký túc xá.
Quách Chiến nghe ngóng, phát hiện hai người ngâm nga giai điệu “Khúc quân hành nghĩa dũng quân”.
Chu Tiểu Cát hỏi, “Hai ảnh sao thế ạ?”
“Bắt tay giảng hòa, Bắt tay giảng hòa đền đáp quốc gia.” Quách Chiến đáp.
Nửa đêm, khi tất cả âm thanh cùng ngừng lại, trong ký túc xá đột ngột vang lên tiếng ca vang dội.
Chu Tiểu Cát độc diễn một đoạn “Tăng tăng tăng tăng tăng tăng tăng, tăng tăng tăng tăng tăng tăng”, sau đó hát rống lên, “Đứng lên! Đồng bào ơi chớ làm nộ lệ!”
Doãn Thiên bật dậy, Quách Chiến bên kia cũng tỉnh, hai người quên cả mặc quần dài, vội vàng chạy sang giường Chu Tiểu Cát, 2 giây sau, Ninh Thành Giang Nhất Chu Vương Ý Văn cũng chạy tới.
5 người lặng lẽ nghe hết bản “Khúc quân hành nghĩa dũng quân” lạc nhịp, đưa mắt nhìn nhau.
Doãn Thiên lay tỉnh Chu Tiểu Cát, “Gà con sao thế?”
Chu Tiểu Cát ngơ ngác nhìn các đồng đội, bình tĩnh đáp, “À, em mơ thấy em và nữ binh Duy Ngô Nhĩ xinh đẹp cùng nhau đền đáp quốc gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận