Doãn Thiên biết cảm giác nhúng bông vào thuốc khử trùng rồi đắp lên vết thương là như thế nào.
Nói đùa thì là “Xót như thế, xương bố mày rụng luôn”.
Nghiêm túc hình dung thì là “Đau quá chỉ muốn chạy 10 km cho quên”.
Ngày nào cũng có người xử lý vết thương như vậy, nhưng không ai kêu đau, khi thật sự hết chịu nổi cũng chỉ lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nghiến răng trợn mắt nhíu mày, vừa xấu xí vừa dữ tợn.
Trông có vẻ không giống nhịn đau, mà giống côn đồ xã hội đen hung ác lườm chủ quán ăn không chịu đưa tiền bảo kê.
Ninh Thành nhíu chặt mày, răng trên cắn môi dưới, mồ hôi lạnh không ngừng trượt từ cổ xuống.
Dù sao cũng xinh đẹp như thế, cùng làm vẻ mặt dữ tợn, trông người khác giống côn đồ, còn cậu chỉ như nàng công chúa khiến người ta trìu mến.
Nàng công chúa là Doãn Thiên nói thầm thôi.
Nhưng dù đa số thời điểm Doãn Thiên không đáng tin thì thi thoảng cũng sẽ có lúc cẩn thận.
Ví dụ như lúc chăm sóc công chúa Ninh Thành.
Chỉ thấy cậu nhanh nhẹn xé một nắm bông, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi sắp trượt vào vết thương trên lưng Ninh Thành.
Mấy giây sau, Ninh Thành đỡ đau, quay lại cười nói, “Tay nghề không tồi, Thành gia thưởng cho ngươi một cái vỗ tay.”
Nụ cười này rất xấu xí, chẳng mỹ miều bằng một phần vạn nụ cười tủm tỉm của Ninh Thành lúc bình thường.
Doãn Thiên dè bỉu, Ninh công công à, đau thế rồi thì đừng ra vẻ nữa được không?
Dù cậu ra vẻ siêu cách mấy thì tôi cũng chỉ vừa ý cái mặt cậu thôi.
Còn đối với bản thân cậu á, tẹo hứng thú bé bằng phân chuột cũng chẳng có đâu!
Sát trùng xong, Doãn Thiên lấy thuốc mỡ và băng dính, thận trọng dán lên vết thương.
Ninh Thành với tay ra sau sờ sờ, hài lòng nói, “Cảm ơn.”
Tắt đèn, phần ai người nấy ngủ, trong bóng đêm tĩnh lặng thi thoảng truyền ra vài tiếng rên rỉ đã được đè nén hết mức.
Trước mặt bao người, đau mấy cũng phải cắn răng chịu đựng.
Lúc không ai nhìn thấy thì đau tới trằn trọc, cuối cùng cũng được chui vào chăn, khe khẽ thở dốc.
Nam nhi kiên cường cách mấy, dù sao cũng chỉ là mấy thằng nhỏ trên dưới 20 tuổi mà thôi.
Nếu chưa vào doanh trại, chưa vào trại huấn luyện Liệp Ưng, các cậu chơi bóng rổ xước đầu gối là có bạn gái đáng yêu xót xa bôi thuốc, khẽ hỏi một câu “Đau lắm không?”.
Ngày hôm sau tiếp tục tập luyện, áo lính che khuất vết thương, dưới ánh mặt trời, ai cũng phải coi như không có chút thương tích nhỏ xíu ấy trên người.
Tần Nhạc vạch ra kế hoạch huấn luyện khoa học, ngày nào Lương Chính cũng quát tháo dựa theo kế hoạch này.
Huấn luyện thể lực tại doanh trại Liệp Ưng sẽ kéo dài liên tục đến trung tuần tháng Sáu, sau đó các đội viên sẽ được đưa đi dã ngoại, nhận thêm các loại tra tấn khắc nghiệt khó mà tưởng tượng được.
Do đã sớm thích nghi với “tra tấn”, bắt đầu từ hạ tuần tháng Năm, cường độ huấn luyện từng bước tăng lên, hầu như tối nào cũng phải tập luyện thêm, ngày tiếp theo, đến cả hai mũi nhọn là Ninh Thành và Quách Chiến cũng hơi khó tiêu.
Gà nhép như Doãn Thiên lại càng khó tiêu, mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, cậu đều quỳ mọp trên đất chết nhăn răng, mùi thức ăn thơm ngon cũng không thể giúp cậu hoàn hồn.
Chết chán mới lê bước về ký túc xá, mà lúc đó thì căng-tin chẳng còn sót lại mẩu khoai tây nào.
Doãn Thiên không lo đói bụng.
Hồi bị ông ba sĩ quan cấp cao đưa tới đại doanh Liệp Ưng thì cậu đã chuẩn bị trước, tàng trữ được không ít tiền.
Cuối cùng tiền đã có chỗ tiêu, ra quầy bán quà vặt mua hai bát mì Khang Sư Phụ, còn thêm 5 cái xúc xích nướng và 5 quả trứng gà kho.
*Mì Khang Sư Phụ
Có điều ăn mì mãi cũng ngán.
Không chỉ ngán, mà còn bị Ninh Thành ruồng bỏ.
Mỗi lần Ninh Thành thấy cậu ra quầy bán quà vặt mua mì ăn liền thì lại khai giảng khóa học làm người, lúc nói dầu trong Khang Sư Phụ là dầu cống, lúc bảo gia vị trong Khang Sư Phụ quá nhiều bột ngọt.
Cậu nghe muốn phình cả đầu, bèn dứt khoát mua về hai hộp Thống Nhất.
*Mì Thống Nhất
Ninh Thành, “…”
Quách Chiến cười vỗ vai, đề nghị, “Mai em đi lấy cơm rồi mang về một phần cho cậu ấy là được mà?”
Ninh Thành nghĩ ý kiến này không tồi.
Ngày hôm sau, Doãn Thiên lại chết trên sân huấn luyện.
Ninh Thành đạp cậu vài cước, thấy hình như cậu đã chết hẳn thì mới theo các đồng đội khác đến căng-tin.
Sau khi hoàn hồn, Doãn Thiên về ký túc xá, Ninh Thành ném sang một túi đồ ăn nặng chừng nửa kg, lười ngước mắt, chỉ nói, “Phần cậu.”
Đồ ăn rất ngon, thịt to bự từng miếng, cơm thấm mỡ vàng óng.
Doãn Thiên chợt thấy ấm áp trong lòng, đang định nói “Cảm ơn”, Ninh Thành lại thốt lên như sực nhớ ra gì đó, “Cặp lồng của cậu để đâu ấy nhỉ? Chỉ cho tôi, mai tôi lấy cặp lồng mang cơm về cho.”
Lúc này Doãn Thiên mới để ý, cơm tối của mình đựng trong một cái túi nilon đen.
Là loại túi đựng rác.
Doãn Thiên, “…”
Ninh Thành chẳng áy náy chút nào, còn nói, “Ăn đi chứ, nhìn tôi làm gì? Tôi đẹp lắm à?”
Cậu đẹp lắm.
Doãn Thiên nghĩ.
Ninh Thành lại giải thích, “Tôi tìm mãi không thấy cặp lồng của cậu, vừa nãy chẳng có cái hộp nào đựng, chỉ tìm được cái túi này thôi.”
Tôi thật lòng cảm ơn cậu nha.
Doãn Thiên nhìn trời.
Chu Tiểu Cát đi tới, khuyên nhủ, “Anh Thiên cứ ăn đi, túi rác cũng là túi, ăn rồi thải ra thì cũng là rác hết mà!”
Ninh Thành đính chính, “C*t không phải rác, c*t có thể dùng để bón phân.”
Doãn Thiên tức khắc không muốn ăn nữa.
Chu Tiểu Cát còn nói, “Nhưng chuyện này đúng là anh Ninh thất đức, lúc ấy em đã mang chậu ra rồi mà ảnh không cần, cứ dứt khoát phải lấy túi rác đựng cơm cho anh.”
Doãn Thiên ỉu xìu hỏi, “Chậu? Chậu gì?”
Quách Chiến cười đáp, “Chậu rửa chân.”
Doãn Thiên nôn khan, thẳng tay vứt bỏ túi đồ ăn nọ.
Nhưng về sau cậu vẫn nhặt lên ăn hết.
Một trong những lý do là thật sự quá đói.
Lý do thứ hai là Ninh Thành dùng chức vụ tổ trưởng ép cậu ăn.
Xưa cứ đến gần nhau là thấy ghét, hận không thể xé xác đối phương, nay có danh nghĩa cộng sự, quan hệ lại chuyển sang thân thiết một cách kỳ quặc.
Doãn Thiên vẫn rất ghét Ninh Thành, trừ cái mặt.
Ninh Thành cũng vẫn ngứa mắt Doãn Thiên, nhưng mình là tổ trưởng.
Tổ trưởng là papa, phải quan tâm đến đời sống của tổ viên.
Doãn Thiên thường nghĩ, cũng may Ninh Thành có cái mặt xinh đẹp, bằng không thì sao sống được đến 19 tuổi với tính tình như thế?
Nếu mà xấu thì đã bị ấn đầu xuống bồn cầu đánh chết, còn bị nhét gạch đầy mồm.
Đủ thấy thế giới này bất công lắm.
Ai cũng thích người đẹp, dù người đẹp có bị thần kinh.
Lại nói tiếp, cái từ “Cộng sự” này hơi bị thần kỳ, thân mật hơn “Chiến hữu”, lại giàu trách nhiệm hơn “Anh em”.
Dù ngứa mắt người ta, nhưng đã thành cộng sự thì không thể bỏ mặc người ta, giống như lúc tập luyện, cộng sự không phát huy tốt thì bản thân mình cũng xấu hổ lây.
Sau khi xuất hiện tổ lớn và tổ nhỏ, không khí trong trại huấn luyện dần thay đổi, ngày trước các mũi nhọn phân cao thấp với nhau, giờ biến thành các mũi nhọn hùng hùng hổ hổ lôi theo đám con ghẻ lao như điên về phía trước.
Vừa ghét cực kỳ, lại vừa không thể không dùng tất cả vốn liếng buộc chặt lấy họ.
Giống đám lưu manh cưỡi mô tô kéo bè kéo lũ đánh nhau, sợ thằng em ngồi phía sau không bám chắc, ngã vèo cái xuống đường.
Chu Tiểu Cát là đứa con ghẻ ngoan ngoãn nhất, tập luyện gian khổ, đầu óc thông minh, lễ phép hiểu chuyện, không làm tốt thì cúi đầu xin lỗi, làm tốt thì như chú cún vẫy đuôi, mắt chớp chớp chờ được khen.
Quách Chiến rất kiên nhẫn với cậu, tay cầm tay dạy đu dây thừng, đáp xuống mái cong, bí quyết cận chiến, quan sát mỗi lần cậu tập luyện, tới khi làm tốt mới thôi.
Quách Chiến cao 1m84, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu Chu Tiểu Cát, tỏ vẻ khích lệ.
Đôi lúc Doãn Thiên trông thấy, tưởng tượng cảnh mình và Ninh Thành cao 1m88 cũng như vậy, sau đó mắc ói liên tiếp nôn khan.
Động tác xoa đầu là độc quyền của tổng tài bá đạo, nàng dâu Ninh không làm được.
Từ sau lần ăn cơm Ninh Thành mang về, Doãn Thiên đã sửa biệt danh “Ninh công công” thành “Nàng dâu Ninh”, nhưng cậu không chia sẻ với Chu Tiểu Cát, chỉ âm thầm đắc ý một mình.
Trừ đôi cộng sự mẫu mực Quách Chiến và Chu Tiểu Cát, các đội viên còn lại cũng tương đối hòa hợp.
Nhóm gà nhép bị mắng là khó tránh khỏi, nhưng sau mỗi lần bị mắng thì đều tiến bộ rất nhanh, mắng mỏ coi như cũng giá trị.
Không hòa hợp nhất là Doãn Thiên và Ninh Thành.
Những cặp khác tốt xấu gì cũng là đôi bên tình nguyện, hai người họ lại bị phong kiến ghép vào, dùng cách nói ngày ấy thì tức là, chính trị không chính xác.
Ninh Thành ghét nhất là trông thấy Doãn Thiên làm biếng và uể oải, cứ trông thấy là oang oang nhiếc móc liên hồi.
Thí dụ: Bộ dạng này của cậu, ra chiến trường là bị giết ngay.
Thí dụ nữa: Lúc lười biếng sao cậu không nhớ về các vị tiền bối cách mạng ngày xưa? Hồi nhỏ cậu không đeo khăn quàng đỏ à? Không biết khăn quàng đỏ nhuộm bằng cái gì sao?
Hoặc là so sánh: Bây giờ cậu lười biếng trong khi tập luyện, sau này cũng sẽ lười biếng trên chiến trường.
Nếu chỉ vì sơ suất của một mình cậu mà toàn quân bị diệt, lương tâm cậu có yên ổn không?
Doãn Thiên không muốn trò chuyện nhân sinh với Ninh Thành, lần nào cũng giả vờ khiêm tốn lắng nghe, trong lòng lại sục sôi phản bác — Tôi nghĩ bộ dạng tôi ra chiến trường có bị giết hay không thì chưa biết, nhưng cái thứ mỹ nhân độc miệng như cậu chắc chắn sẽ bị ‘thịt’ ngay.
— Tôi thật sự chạy hết nổi rồi thì liên quan gì đến đeo với không đeo khăn quàng đỏ? Biết khăn quàng đỏ nhuộm từ cái gì là tôi chạy ngay về đích được à? Cho cười cái, khăn quàng đỏ chứ không phải rau chân vịt!
— Cảm ơn cưng, bây giờ tôi lười biếng vì sau này tôi sẽ không ra chiến trường, cậu đánh giá tôi cao quá, câu cuối cùng nên đổi thành “Cậu muốn toàn quân phải chôn cùng cậu sao”, nghe mới nổi bật được sự bá đạo tổng tài của tôi.
Ninh Thành khuyên răn, Doãn Thiên im lặng nghe, sau đó âm thầm dùng 108 tư thế bắt Ninh Thành quỳ xuống gọi papa ở trong lòng.
Tất nhiên chỉ dám ở trong lòng thôi.
Nhưng Ninh Thành lải nhải tới lải nhải lui, Doãn Thiên cũng tiến bộ lên trông thấy.
Hai người cùng đến từ một đại đội tân binh, hiểu rõ lẫn nhau, Ninh Thành biết chắc, chỉ cần Doãn Thiên không lười biếng, tập luyện nâng cao thể lực, thì nhất định một thời gian sau sẽ trở thành binh vương sánh vai cùng mình.
Binh vương là cậu lặng lẽ tự phong.
Trung nhị quá mức, nên không dám nói ra.
Khuyết điểm thể lực của Doãn Thiên không thể giải quyết ngay lập tức, chỉ có thể dựa vào khổ luyện mỗi ngày.
So với hồi mới vào doanh trại thì Doãn Thiên đã tích cực hơn, 10 km việt dã vũ trang đầy đủ đã không bị rớt lại hơn vài trăm mét, nhưng 20 km thì vẫn không cố nổi, rồi còn ôm cọc gỗ gập ngửa trong bùn, vượt sông trên không cũng chỉ làm được một nửa thì hô ngừng, mặc kệ Ninh Thành trách mắng thế nào cũng vô ích.
Ôm cọc gỗ gập ngửa
Về sau Ninh Thành không mắng nữa, đổi thành kể chuyện bậy bạ.
Bởi vì có lần tập lăn lốp xe, Doãn Thiên cố hết sức lăn cái lốp xe 100 kg đi về phía trước được 5 km, quãng đường còn lại làm cách nào cũng không nhúc nhích nổi.
Lúc ấy Ninh Thành cũng rất mệt, không nghĩ được gì nữa, nhất thời lanh mồm lanh miệng kể cho cậu một chuyện cười bậy bạ, cậu tức thì sống lại, cứ thế lăn thêm 1 km nữa.
Lăn lốp xe
Lương Chính nhìn mà há hốc cả mồm.
Từ đó về sau, Ninh Thành ngày càng mất chất.
Tắm rửa xong, về ký túc xá, Doãn Thiên thường xuyên trông thấy đám binh nhì ngồi trên ghế xếp vây quanh Ninh Thành.
Ninh Thành thì giạng hai cái chân dài, diễn cảm lưu loát kể chuyện dâm ô mới nghĩ ra.
Chu Tiểu Cát cười sướng nhất, đứng từ hành lang cũng nghe thấy.
Ninh Thành được ủng hộ thì càng kể càng hăng, nhập vai MC nam độc tấu chương trình giải trí đêm khuya.
Doãn Thiên nghĩ, có cái thứ cộng sự như thế này đúng là xui tám đời.
Cuối cùng tới một ngày không nhìn nổi nữa, cậu gọi Ninh Thành sang một bên nói, “Cậu như thế là rất mất chất, cậu biết không?”
Ý là, thân là mỹ nhân thì cậu phải dè dặt, cậu đã thấy mỹ nhân nào cởi trần kể chuyện cười tục tĩu chưa?
Ninh Thành khinh bỉ ra mặt, giải thích rất hợp lý, “Chỉ có nghe chuyện tục tĩu thì cậu mới hăng hái lên mà? Tôi không tận dụng thời gian luyện tập một tí, lần sau cậu lại nằm im bất động thì biết làm sao?”
Doãn Thiên nghĩ, té ra là bầu dầu bôi trơn cho ông mài à?
Ninh Thành lại đau đớn nói tiếp, “Tiểu Doãn Tử à, đừng hỗn với ba, ba cũng đâu muốn kể chuyện tục tĩu đâu, hại thận đó biết không?”
Doãn Thiên muốn tung một đấm táng chết Ninh Thành, tiếc rằng cậu không phải One-punch Man, Ninh Thành mới là One-punch Man.
Hết chương 7.