Năm Tháng Vô Định : Gặp Em Ngày Xuân Phân

“Sao vậy, vẫn chưa tìm được An ca và Diệp Dao sao?” Tố Nghi ngồi bên cạnh, cất tiếng hỏi. Việc Diệp Dao và An Thực rơi xuống vực là chuyện nội bộ, chỉ những người liên quan đến ngày hôm đó mới biết được.
Phong Duật Nam đặt điện thoại lên bàn, khẽ gật đầu. Việc này nếu cứ kéo dài sẽ gây ra hậu quả khó lường. Tố Nghi nhìn Phong Duật Nam trầm tư khiến cô thêm lo lắng “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, em đừng lo.” Phong Duật Nam mỉm cười, xem ra cần thêm người đến Hồ Nam một chuyến, anh cũng nên làm theo kế hoạch. Anh phẩy tay ra lệnh, quản gia đứng gần đó tiến lại “Vâng, cậu có gì căn dặn.”
“Phái thêm người đến Hồ Nam trợ giúp Lăng ca, chuẩn bị xe, tôi muốn đến "Nguyệt".”
“Vâng.” Nhận lệnh, ông lập tức đi ngay.
Phong Duật Nam vuốt tóc Tố Nghi, cất tiếng “Anh có việc phải ra ngoài, ngủ sớm đi.”
“Ừm...” Cô nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài một tiếng. Dù cô muốn giúp cũng không biết giúp thế nào. Cô cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm...
----
An Thực đứng lên, cất giọng “Em thích ăn cá nướng đúng không?”
Diệp Dao ngước mắt nhìn “Phải, thì sao?”
Khóe môi hắn giương lên “Đi thôi, đi bắt cá.”
“Ở đâu?”
“Tất nhiên là ở suối, không lẽ em đào đất bắt cá à?”
Mí mắt cô giật giật, đúng là đồ khốn khiếp “Ý tôi hỏi là chú có biết đường hay không? Lúc tôi đi tìm quả dại, không hề thấy một con suối nào.”

“Tôi biết, khả năng định vị phương hướng của em rất tệ, càng hiểu em không hề biết xem bản đồ.”
Một câu châm chọc của hắn khiến cô sắp tức nghẹn, cô mím môi trừng mắt nhìn hắn. Ngược lại, An Thực rất vui vẻ, kéo cô đi. “Tôi đã điều tra kỹ khu rừng này, nên em đừng lo.”
“Buông ra!” Diệp Dao gằn giọng cố gắng rút tay ra.
Hắn hững hờ đáp “Tay đã lỡ nắm rồi, không buông ra được.”
“...” Diệp Dao sững người, cuối cùng cũng im lặng đi theo hắn.
An Thực đi một quãng khá xa cái hang, len qua đám lá cây rậm rạp mới nghe tiếng nước chảy, Diệp Dao rời tay bước nhanh đến nơi phát ra tiếng. Trước mặt là một con suối nhỏ, dòng nước trong xanh, có thể nhìn thấy đống sỏi dưới đáy suối. Diệp Dao xắn ống quần rồi nhảy vào giữa suối, làn nước mát lạnh khiến cô thấy rất thoải mái.
Hắn say sưa nhìn Diệp Dao, nhìn bộ dáng cô vui vẻ chơi đùa dưới suối, khóe miệng khẽ giương lên. Đã bao lâu rồi hắn không được thấy nụ cười rạng rỡ như vậy?
An Thực tìm một cành cây đủ cứng chắc và nhọn, rồi bước xuống, quăng cho cô, Diệp Dao nhíu mày, An Thực nhàn hạ nói “Bắt cá!” Sau đó quay lưng ngồi xuống vách đá gần bờ suối.
Diệp Dao mím môi, bắt thì bắt. Dù sao cô cũng là cảnh sát, mấy việc nhỏ nhặt này sao có thể làm khó cô được!
An Thực ngồi trên bờ, tay chống cằm nhìn cô loay hoay với đám cá, bắt trượt không biết bao nhiêu lần, hắn làm vậy mục đích là muốn cô mở miệng cầu cứu. Xưa nay, Diệp Dao là đứa trẻ biết tự lập từ nhỏ. Số việc cô nhờ hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên bây giờ, hắn muốn cô nhờ cậy hắn.
Nói cho cùng, bộ dáng này của Diệp Dao khiến An Thực nhịn không được mà bật cười.
Diệp Dao thở hồng hộc, đám cá này giống như muốn chống đối cô vậy, bắt cá buổi không được con nào.. Cô quay sang nhìn An Thực đang ngạo nghễ nhìn mình, còn không ngừng cười. Cô tức giận nói “Chú còn không mau giúp tôi?”
An Thực nhướn mày “Em nhờ vả người khác như vậy sao?”
“Dù sao thì, chú bị thương tay phải, tay trái vẫn còn dùng được. Mau ra đây.”

An Thực ngồi im bất động, biểu cảm như muốn cô tỏ thành ý một chút. Diệp Dao thật sự đang rất đói, trầm tư một chút, đành cắn răng nhờ vả “A... Anh, tới giúp tôi bắt cá.”
Lời nói ra, chính bản thân còn thấy ghê sợ. Đúng là đồ biến thái An Thực. Khóe môi hắn giương lên rất thỏa mãn, xắn ống quần lên, đứng phía sau Diệp Dao, tay trái cầm lấy tay cô giơ cao, khiến Diệp Dao giật thót “Làm gì vậy?”
“Dạy em bắt cá.”
“Tự chú... ưm... anh làm không được sao?”
An Thực không trả lời, nắm chặt lấy tay cô, ở khoảng cách này, Diệp Dao có thể nghe rõ nhịp tim bình ổn của hắn cùng hơi thở thanh lanh khiến tim cô đập thình thịch, chỉ sợ hắn có thể nghe được. An Thực như bao trọn lấy cơ thể Diệp Dao, tuy cô không phải dáng người quá nhỏ bé, nhưng đứng trước một người cao lớn như hắn thật sự giống như bị thu nhỏ.
An Thực im lặng quan sát dưới suối, sau đó nhanh tay đâm thẳng cành cây nhọn xuống đáy xuyên qua thân con cá. Diệp Dao kinh ngạc, chỉ một lần duy nhất đã bắt được hơn nữa còn rất nhanh chóng.
Diệp Dao giơ cành cây lên, vui mừng quay lại, đúng lúc An Thực vừa cúi xuống, khiến hai người vô tình chạm môi. Diệp Dao trợn tròn mắt, lập tức lùi lại, lại bị An Thực giữ chặt, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt “Là do em đấy nhé.” Sau đó trực tiếp hôn cô.
Diệp Dao muốn đẩy ra nhưng cư thể hắn như tường thành không nhúc nhích, ngược lại nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Đột nhiên, Diệp Dao không phản kháng nữa, mà im lặng phối hợp với An Thực, bàn tay vô thức nắm chặt lấy áo hắn.
An Thực rất hài lòng khi Diệp Dao ngoan ngoãn như vậy, hôn một lúc lâu mới lưu luyến rời môi Diệp Dao, cô đứng thở dốc, định hình lại, vội đẩy hắn ra. Đưa tay che miệng “Đồ biến thái, chú đang làm gì vậy hả?”
An Thực nhướn mày, mỉm cười “Sao? Là em tự nguyện, hơn nữa còn phối hợp.”
“Câm miệng!” Hai bên tai cô nhanh chóng đỏ ửng, vội vã chạy lên bờ. Khốn khiếp! Sao lúc đó cô lại đứng im cơ chứ.
“Em biết đường quay về sao?” Đi được vài bước, An Thực cất tiếng châm chọc. Cô tức đến mặt mày đỏ gắt “Còn không mau lên!”
Thật là, đồ của cô cũng bị ướt vài phần rồi, tất cả là tại tên bệnh hoạn An Thực...

An Thực bật cười, dùng cây đâm thêm một con cá nữa rồi mới bỏ đi, đưa cô trở về hang.
Diệp Dao nhóm lửa, rồi đặt hai con cá lên, đối với mấy loại thức ăn nướng như thế này Diệp Dao rất thích. Vừa nướng vừa ăn, không phải rất tuyệt sao? An Thực chống tay ngồi bên cạnh, mặc cho cô tự giải quyết hai con cá. “Đồ em ướt rồi, sao không cởi ra để hong khô?”
Diệp Dao tùy tiện trả lời “Không ướt nhiều, một lát sẽ khô.”
“Chúng ta đâu phải người xa lạ, ôm cũng đã ôm, hôn cũng làm rồi, còn nữa, chẳng phải lúc nhỏ còn đòi ngủ chung với tôi, ngại làm gì?”
Diệp Dao quay sang, trừng mắt đe dọa “Chú còn nói nữa, tôi sẽ đâm cái cây này vào ruột chú.” Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc nhỏ thật sự rất mất mặt, là do cô sợ cái nơi rộng lớn như “Nguyệt” mới đòi ngủ chung với hắn. Nhưng đó là chuyện lúc nhỏ, bây giờ đã khác.
Nói đến bây giờ, Diệp Dao lại nhớ đến nụ hôn lúc nãy, hai bên má nhanh chóng ửng đỏ, tại sao lúc đó cô lại im lặng để cho hắn hôn như vậy, bảo cô làm sao đối diện với hắn. Diệp Dao sực tỉnh, vội lắc mạnh đầu không nghĩ nữa. An Thực nhìn một màn biểu cảm đa dạng của cô, đành phải nén cười.
Một lúc sau, hai con cá nướng đã hoàn thành, mùi thơm lan tỏa khắp hang, Diệp Dao đưa cho An Thực một con, còn mình thì vừa thổi vừa ăn. Ha, không ngờ, cô cũng có lúc như vậy, cùng một lão đại khét tiếng ngồi co ro trong hang ăn cá nướng, dáng vẻ thật tức cười.
Đột nhiên An Thực vươn tay về phía cô khiến Diệp Dao giật mình, tránh sang một bên “Làm gì vậy?”
“Mặt em bị bẩn.” An Thực nhàn nhã cất tiếng, dùng tay lau vết than bên má phải.
Diệp Dao có chút bối rối, hất tay hắn ra, tiếp tục ăn, nhất quyết không nhìn hắn.
An Thực biết rõ Diệp Dao thích đồ nướng, sở thích của cô cũng không cao sang rất đơn giản, mọi tính cách liên quan đến cô An Thực đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trước khi đến Hồ Nam đã sai người đi thám thính và vẽ bản đồ thật chi tiết về khu rừng này, nên chỉ cần hắn muốn sẽ biết nơi nào có thức ăn, nơi nào có nước.
“Dao nhi, mặt em dính bẩn nữa kìa.”
“Hửm? Ở đâu?” Diệp Dao quay đầu, nhíu mày hỏi.
Vừa quay lại, liền bị An Thực hôn bất ngờ, không kịp tránh, hơn nữa còn bị hắn liếm khóe miệng. Diệp Dao như tượng đá bất động, còn An Thực thì vui vẻ, liếm môi một cái, vẻ mặt rất lưu manh “Sạch rồi.”
Mặt mày cô đen như than, chĩa cành cây về phía An Thực, quát lớn “Tên khốn An Thực, tôi đánh chết chú!” Rồi trực tiếp đánh mạnh vô tình trúng vai phải của hắn.
*Bốp....

“Tại sao, chú, không tránh?” Diệp Dao ngẩn người, cô lỡ tay chạm vào vết thương của hắn rồi. Nhìn xem, máu đang chảy.
An Thực khẽ nhíu mày “Lực của em mạnh như vậy, nếu tôi tránh, em sẽ bị thương.”
Diệp Dao im lặng, quả thật, nếu hắn tránh, mặt của cô, sớm đã hôn đất rồi. Diệp Dao nhìn vết thương, liền thở dài một hơi, được, coi như vì vết thương, tha cho hắn. “Để tôi xem vết thương, xin lỗi...”
“Không sao.” An Thực nói, khi Diệp Dao chăm chú nhìn vết thương, khóe môi hắn liền nâng lên một nụ cười lưu manh... --
Vết thương vì bị động mạnh, lại bị hở, Diệp Dao không còn chiếc áo khác, nghĩ một chút, đành giơ tay xé áo.
Nhưng An Thực kịp thời cản lại “Em làm gì vậy?”
“Xé áo.”
“Không cần.” Dứt lời, tự lấy áo của mình xé làm đôi “Tôi ở trần thì không sao, nhưng nếu em không mặc áo, tôi sợ mình không kìm chế được.”
“Chú không thể nghiêm túc hơn được sao?” Diệp Dao gằn giọng. Cô sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi.
“Tôi đang cực kỳ nghiêm túc.”
Diệp Dao mím môi, bị hắn cả ngày xoay vòng vòng khiến cô sắp phát hỏa, An Thực, nghe đến hai chữ này, đủ khiến cô muốn đập nát một thứ gì đó.
An Thực nhìn vẻ mặt tức giận đến tím tái của cô, biết bản thân đùa quá trớn nên tìm cách xoa dịu “Được rồi, giúp tôi băng vết thương lại, săo chảy cạn máu rồi.”
“Cạn máu càng tốt, cho chú chết khô ở đây.”
“...”
Mặc dù ngoài miệng là như vậy, nhưng cuối cùng Diệp Dao cũng băng bó vết thương lại cho hắn.
Tại sao người phụ nữ này, lại khiến An Thực chất đầy hứng thú như vậy, tuy hắn muốn làm lành với cô, muốn cô quay về “Nguyệt” nhưng lại không ngừng muốn chọc giận cô? Nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Diệp Dao khiến tâm tư hắn cực kỳ thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận