Năm Tháng Vô Định : Gặp Em Ngày Xuân Phân

An Thực thô bạo quăng Diệp Dao lên giường, vứt cái balo xuống đất tạo ra tiếng động lớn, khuôn mặt đen lại, cất giọng "Anh cảnh cáo em lần cuối! Nếu còn không nghe lời thì đừng trách anh nặng tay."
Diệp Dao nhíu mày "Anh có chuyện giấu em đúng chứ? Ở ngoài kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn liên quan đến em. Đúng không?"
"Không có."
"Vậy thì tại sao lại nhốt em trong phòng?"
"Để bảo vệ em."
Diệp Dao ném cái gối về phía An Thực, cô ngồi dậy, bước xuống giường đứng trước mặt An Thực, cô không sợ hắn, hắn nghĩ cô là trẻ con, nói một hai câu là sẽ tin? "Em tự bảo vệ bản thân được. Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, đừng xem em như đứa trẻ, An Thực, nếu anh cứ tiếp tục như vậy. Em cũng không ngồi yên chịu đựng đâu!"
Khuôn mặt An Thực không chút biểu cảm, đôi mắt đen láy đục ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Dao, cô đang tức giận, hắn biết. Trong lời nói thể hiện rõ sự bất mãn, hắn hiểu. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để cô rời khỏi đây. Chuyện của hắn và Lâm Triết không nên để cô liên lụy. An Thực chậm trãi nói "Vậy em sẽ làm gì?"
"Bỏ trốn!"
"Cứ thử xem." An Thực gằn giọng, bây giờ thì hắn đã thật sự tức giận, một tay đẩy cô ngã xuống giường, An Thực choàng qua người Diệp Dao, mày đẹp nhíu lại "Dao nhi, đừng nghĩ rằng thường ngay anh nhường nhịn em thì làm tới, có những chuyện anh sẽ không nhân nhượng với em, đặc biệt là việc này, nếu như em dám bỏ trốn thêm một lần nào nữa, anh sẽ đánh gãy chân của em. Nhớ kỹ...!" sau đó hắn đứng dậy rời đi.
Mọi sự tức giận đều trút vào cánh cửa, An Thực ra lệnh cho hai người bên ngoài canh chừng cẩn thận, rồi quay lưng đi. Hắn đưa tay vuốt mặt, lầm bầm trong miệng "Xém chút là có chuyện rồi!"
Ý của An Thực là nếu lúc ấy hắn không kiềm chế thì trong lúc tức giận đã khiến cô bị thương.
Diệp Dao ngồi trong phòng, hai tay siết chặt thành quyền, tim đập thình thịch, ánh mắt của hắn giống như muốn nuốt chửng cô, thật sự rất đáng sợ. Rốt cuộc thì, An Thực đang giấu cô điều gì? Là chuyện của cảnh sát, hay là trong bang phái?
.......
"Tâm tình không tốt à?" Lăng Nghị châm điếu thuốc trên tay, cất tiếng. Từ lúc bước vào, An Thực đã không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó, lâu lâu lại nhíu mày.
An Thực đưa tờ giấy trong túi áo cho anh xem, lướt nhìn từng chữ một rồi chuyền qua cho Phong Duật Nam, Lăng Nghị cất tiếng "Cậu định làm thế nào?

"Tạm thời nhốt cô ấy ở trong phòng."
"Cậu nghĩ sẽ nhốt được cô ấy?" Người ngoài như Lăng Nghị còn biết bản chất cứng đầu của Diệp Dao, nếu không có lý do rõ ràng và được cô xem là hợp lý thì dù có trói tay chân của cô lại nhốt trong phòng, Diệp Dao cũng sẽ nghĩ cách bỏ trốn.
"Hôm nay cô ấy còn dám leo tường bỏ trốn."
"Haha...Xem ra, sớm muộn gì, cậu cũng phải thả cô nhóc đó ra thôi." Lăng Nghị bật cười. Nhìn xem, chỉ mới nhốt Diệp Dao nửa ngày, cô gái đó đã tính kế bỏ trốn. Thử hỏi, nhốt thêm vài bữa nữa, cô sẽ gây ra họa gì.
Phong Duật Nam gật gù "Anh định làm thế nào?"
An Thực nhàn nhã đáp "Trước hết giải quyết Lâm Triết đã, nhưng xem ra, tên khốn đó ẩn mình rất kỹ. Không thể cứ nhốt cô ấy mãi được, vài hôm nữa, có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy về chung cư cũ, lấy thứ mà cô ấy muốn rồi quay về."
"Cậu định dùng mồi nhử sao?" Lăng Nghị cất tiếng, để bắt được Lâm Triết, dùng mồi nhử sẽ nhanh hơn. Nhưng, liệu An Thực có dám đem Diệp Dao ra làm mồi?
Vừa nghe xong, mày đẹp liền nhíu lại, An Thực gằn giọng "Tất nhiên là không, cậu điên sao?"
"Tôi cũng chỉ nói thôi."
"Cũng nên chuẩn bị đi. Hắn đã công khai lộ diện thì sớm muộn gì cũng giáp mặt thôi."
"Nếu xong chuyện này, hai người có dự định sẽ làm gì không?" Phong Duật Nam đột nhiên hỏi "Tố Nghi nói, cô ấy muốn đi du lịch, nên sau khi chuyện này kết thúc, em và cô ấy sẽ rời khỏi đây." Phong Duật Nam định chờ sau khi giải quyết xong chuyện này mới nói, nhưng suy cho cùng nên nói trước với An Thực và Lăng Nghị. Vốn dĩ, chuyện anh muốn rời khỏi bang Nguyệt sớm muộn gì cũng đến. Anh không thể để người phụ nữ của mình mỗi ngày mỗi giờ đều nơm nớp lo sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện không may. Cũng không thể mãi làm nghề này được.
An Thực trầm tư một chút, sau đó cất tiếng "Tôi cũng sẽ đưa Dao nhi đi, sau khi giải quyết ổn thỏa và tìm người khác để quản lý Nguyệt."
"Lăng Nghị, còn anh?" Phong Duật Nam đưa mắt nhìn Lăng Nghị.
Lăng Nghị nhếch môi cười, nhả làn khói trắng vào không trung "Hai người đều bỏ đi. Tôi ở lại cũng nhàm chán."

"Cậu không định đi tìm cô ấy sao?"
Câu hỏi của An Thực khiến nụ cười trên môi Lăng Nghị khựng lại, sắc mặt cũng thay đổi. Anh lắc đầu "Để làm gì?"
"Nếu còn yêu thì nên nắm bắt."
Lời nói như vậy lại phát ra từ miệng một kẻ lạnh lùng, vô tâm như An Thực thật chọc người khác bật cười. Lăng Nghị thở dài "Nắm bắt? Cậu bảo tôi lại khiến cô ấy đau khổ một lần nữa sao?"
Có lẽ, chuyện này trong bang Nguyệt rất ít người biết đến. Ngày trước Lăng Nghị đã từng yêu rất sâu đậm một người phụ nữ. Cô gái đó, đã khiến anh như trở thành một người khác. Khi đó, hai người bọn họ đều không biết rằng mối tình này là một sai lầm. Người mà Lăng Nghị yêu lại vì anh mà xem chút mất mạng, kí ức về anh cũng không còn. Những đau khổ mà Lăng Nghị từng gây ra, những hạnh phúc mà họ từng có, cô gái đó một chút cũng không nhớ.
Cũng vì không muốn cô bị tổn thương nên Lăng Nghị mới im lặng rút lui, nhường cô cho người khác. Giữa cô và Lăng Nghị là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, một bên bình lặng, một bên sóng gió. Kể từ đó, Lăng Nghị dùng những phụ nữ khác để quên cô, dùng thứ tình cảm gọi là "xác thịt" để không nhớ đến cô, người trong hắc bang, ngay cả An Thực và Phong Duật Nam cũng không hề nhắc đến cái tên đó trước mặt anh. Nhưng, quên được hay không chỉ mình Lăng Nghị hiểu rõ.
Phong Duật Nam điềm tĩnh nói "Thật ra, nếu yêu cô ấy, lựa chọn hiện tại của anh là đúng. Nhưng, nếu có thể làm lại từ đầu, anh không phải người của hắc bang, thì vẫn có thể tiếp tục. Nếu sau này cô ấy nhớ lại, có lẽ sẽ khó chấp nhận một chút, nhưng chẳng phải anh lúc đó đã trở thành một người khác, người khiến cô ấy luôn cảm thấy an tâm?" Dừng lại một chút, Phong Duật Nam nói tiếp "Giống như em, nếu lúc đó không đủ dũng khí để nắm chặt Tố Nghi, thì mọi chuyện đâu như bây giờ?"
Phải trải qua rất nhiều chuyện, Tố Nghi và Phong Duật Nam mới có thể hạnh phúc như bây giờ. Điều này, hai người bọn họ đều chứng kiến tất cả.
Lăng Nghị cười khổ "Ba người đàn ông chúng ta, đều theo đuổi người phụ nữ của riêng mình... cuối cùng lại làm họ tổn thương."
An Thực bật cười "Đúng vậy. Hai chúng tôi, hiện tại đều đang hạnh phúc, cũng bởi vì biết giữ chặt những người quan trọng nhất, chỉ còn cậu thôi đấy."
Lăng Nghị im lặng không trả lời, anh ngước mặt lên cao, trần nhà màu đen lấp lánh đèn của quán bar, tiếng nhạc xập xình ồn ào nhưng đầu óc anh thì đang lạc ở một nơi khác, không phải là anh không muốn giữ chặt lấy cô, mà là không thể. Lăng Nghị khẽ nói, trong giọng nói rất bi ai"Ba ngày nữa, cô ấy kết hôn rồi, cô ấy còn đang mang thai đứa con của anh ta, dạo trước tôi có thấy hai người đi thử áo cưới, nhìn cô ấy rất hạnh phúc. Vì vậy tôi muốn chúc phúc cho cô ấy, tôi muốn cô ấy được hạnh phúc với người hiện tại. Đối với tôi, bao nhiêu đó là đủ."
Câu nói của Lăng Nghị khiến An Thực và Phong Duật Nam ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt của bọn họ, Lăng Nghị bật cười chế giễu "Bộ mặt đó là sao? Đừng lo, mọi chuyện đối với tôi đều là quá khứ. Không sao cả. Trên đời này, làm gì có vết thương nào không lành? Bất quá thì thành sẹo, không phai được thôi, nhưng cảm giác đau đớn thì hết rồi."
Lăng Nghị nhắm hai mắt lại, nói thì nói như thế, nhưng sâu trong tim anh thật sự đau đớn vô cùng. Ngày mà anh tình cờ nhìn thấy cô trong tiệm áo cưới cùng anh ta, vẻ mặt dịu dàng, vẫn là nụ cười tươi như ngày trước, nhưng tất cả đều thuộc về người đàn ông đó, trái tim anh như chết lặng. Cô, từ lâu đã không còn thuộc về anh, hay nói đúng hơn, cô và anh vốn dĩ không dành cho nhau. Lăng Nghị nén một tiếng thở dài, dù sao cũng là chuyện của quá khứ, xem ra, anh cũng nên đi tìm tình yêu của riêng mình. Chứ cứ ngồi nhìn hai tên kia ân ân ái ái với vợ, thật không can tâm.
.....

Suy đi nghĩ lại rất nhiều, Diệp Dao quyết định kế sách mới. Gọi một người giúp việc lên, đánh vào gáy để cô ta ngất đi. Sau đó, giả vờ la lên để hai tên ngoài cửa xông vào, cô thì núp sau cánh cửa, nhân cơ hội chạy trốn. Tốt, kế hoạch không có gì khó khăn. Diệp Dao gật đầu, quyết định tiến hành. Cô bấm điện thoại nội bộ, gọi người giúp việc mang thức ăn lên. Rồi chờ sẵn ở cửa.
Có tiếng gõ cửa "Tiểu thư, tôi mang nước ép lên ạ." Cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, khi cô gái kia từ từ khép cửa lại, Diệp Dao nhanh chóng chặn lại rồi dùng tay đánh vào gáy cô ta. Nhưng không ngờ thân thủ cô ta rất nhanh nhạy, kịp thời tránh sang một bên trước sự ngỡ ngàng của Diệp Dao. Cô gái giúp việc cất tiếng "Tiểu thư, cô định làm gì vậy?"
Diệp Dao mím môi, đến lúc này, đành tiến hành kế hoạch B, đánh cô ta, giả vờ kêu lên, lợi dụng lúc đó mà bỏ chạy. Diệp Dao vung chân, nhắm thẳng vào thắt lưng cô gái kia, cũng giống như lần trước, cô gái đó đều tránh được. Diệp Dao nhíu mày, không phải chứ? Ngay cả người giúp việc cũng biết võ sao?
"Tiểu thư, xin hãy dừng lại. Tôi không muốn làm cô bị thương."
Diệp Dao không trả lời, liên tục tung ra các thế võ, khốn khiếp! An Thực, đúng là đồ khốn mà.
Hai người đàn ông đứng bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động mạnh, hình như là đang đánh nhau, lập tức mở cửa xông vào. "Tiểu thư!?"
Diệp Dao liếc mắt nhìn khe cửa, nhanh như cắt lách qua người kia, chạy thẳng ra cửa, nhưng, lập tức bị chặn lại. Diệp Dao dùng quyền đấm thẳng vào ngực hắn. Chết tiệt! Diệp Dao chửi thầm, cất tiếng "Tránh ra!"
Bọn họ đứng bao vây cô, cất tiếng "Không được!"
"Được, không tránh? Vậy tôi đánh đến khi nào các người tránh thì thôi!" Dứt lời, Diệp Dao liền ra tay, bọn họ như ba khúc gỗ đứng đúng vị trí của mình, nhưng không đánh trả, chỉ tránh các chiêu thức của cô.
Rầm...
Diệp Dao dùng sức đá văng người phía sau, sự tức giận trong cô đã vượt hạn, dây thần kinh kiềm chế đang thi nhau đứt đôi. Nếu nhìn từ góc độ này, cô không khác gì An Thực lúc nổi điên.
Diệp Dao định cầm lấy cái ghế gỗ dưới sàn lên quăng về phía cửa thì cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, còn chưa kịp định thần, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai "Dao nhi, em đang làm gì vậy?"
Cô chầm chậm đưa mắt nhìn người đang dùng một tay nhấc bổng mình, lập tức, cái ghế đang cầm trên tay liền buông ra. Trận đánh cũng dừng lại. An Thực gằn giọng "Hả? Làm gì vậy?"
"Em? Em... đang... a, em đang tập thể dục. Ngồi trong phòng lâu quá nên hơi mệt, vận động cho khỏe." Diệp Dao ấp úng trả lời. An Thực ra lệnh cho ba người kia lui ra. Đặt cô xuống đất, bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay nâng cầm cô lên, cất giọng "Tập thể dục? Vận động?"
"P... phải!" Diệp Dao gật đầu lia lịa, tim đập thình thịch, nhưng sau đó lại sức nhận ra, cô đang sợ An Thực? Tại sao cô phải sợ hắn? Diệp Dao gạc tay An Thực ra, cất tiếng "Em có làm gì cũng không liên quan đến anh!"
An Thực nhướn mày, hắn nở nụ cười kì lạ khiến người khác nhìn thôi đã thấy rợn người. Diệp Dao lùi lại mấy bước để đề phòng. Hắn tiến gần hơn, cất tiếng "Dao nhi, gan của em xem ra không nhỏ."
Diệp Dao nhíu mày, An Thực cất tiếng nói tiếp "Để anh xem, em còn bao nhiêu trò."

"Rốt cuộc anh đang giấu em điều gì? Là cảnh sát hay người trong hắc bang."
"Không phải chuyện của em." An Thực trả lời bằng giọng đều đều, hắn bước đến tủ sách chọn một quyển rồi ngồi xuống ghế sofa, "May cho em là căn phòng không bị hư hại, nếu không, anh sẽ bắt em bồi thường."
Diệp Dao hừ mũi "Anh ở đây làm gì. Đi ra ngoài."
"Nhà của..."
"Nhà của anh, anh muốn ở đâu thì ở, làm gì thì làm, đúng chứ? Vậy anh ngồi đó đi, em ra ngoài." Diệp Dao cắt lời An Thực, sau đó đi nhanh ra cửa, cô phải nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Nhưng, tất nhiên, đâu có dễ dàng như vậy, cửa bị khóa!
An Thực nhếch môi cười mỉa mai "Đi được thì cứ đi."
Diệp Dao mím môi, quay lại ngồi trên giường, cô thở một hơi dài, thật là tức chết!!!
An Thực ngồi trong phòng cô hết đọc sách thì lấy laptop ra làm việc, mãi cho đến tận chiều tối. Diệp Dao thầm nghĩ, hắn cũng thật ra rảnh rỗi hết mức "Anh không có việc gì làm sao? Ngồi đó từ trưa đến chiều như vậy?"
An Thực đáp mà không nhìn cô "Phải. Rảnh rỗi như vậy mới có thời gian canh chừng em."
"Hừ... mau ra ngoài. Em muốn đi tắm." Diệp Dao đứng trước mặt An Thực ra lệnh.
Hắn đưa mắt nhìn cô "Em tắm ở đây hay sao mà bắt anh phải ra ngoài."
"Có người ngoài này em không tắm được. Mau đi ra!"
An Thực đóng laptop lại, đứng nghiêm chỉnh đối diện với Diệp Dao, khóe môi nâng lên nụ cười ma mị, hắn nhướn mặt gần sát cô "Nếu ngại, anh với em tắm chung cũng được."
"Vô sỉ!" Diệp Dao đỏ mặt, cao giọng mắng một câu rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
An Thực đứng giữa phòng, lầm bầm "Em nghĩ, thằng đàn ông nào đứng trước người phụ nữ của mình mà không nói vài câu vô sỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận