Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

An Thực đưa tay xoa đầu Diệp Dao, cưng chiều nói "Em nên nghỉ ngơi thêm, đợi tôi giải quyết mọi việc, sẽ sang thăm." Diệp Dao hiện đã khỏe hơn, hắn không còn lo lắng nữa, bây giờ có thể chuyên tâm vào việc xử lý Đoàn Khiệm Luân.

Diệp Dao nghe vậy, trong lòng không ngừng hiếu kỳ, việc cần giải quyết mà hắn nói, có phải là Đoàn Khiệm Luân? "Chú, định giải quyết Đoàn Khiệm Luân thế nào?"

An Thực trầm tĩnh nói "Em không cần phải lo. Cứ dưỡng thương đi."

An Thực không muốn nói, cô cũng không muốn ép, dù sao, cô cũng hiểu rõ, những người muốn chống lại An Thực chỉ có một kết cục.

An Thực đưa tay mở cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu cất tiếng "Em không cần phải sấy lại bộ đồ ngủ đó đâu, trong tủ có rất nhiều quần áo đã chuẩn bị sẵn."

Diệp Dao nhíu mày, quần áo? "Nhưng..."

"Đừng lo, số đo của em tôi biết rất rõ, thế nào? Chỉ cần sờ là biết được ngay! "

"Chú cút mau!" Diệp Dao mặt mày đỏ chót, tức giận ném cái gối về phía cửa, đáng tiếc, hắn đã nhanh tay đóng lại. Đang tức giận đến thở hồng hộc, An Thực lại mở cửa nói một câu "Phải rồi, em cũng nên thay đổi cách xưng hô đi."

Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi, thật là đồ hạ lưu... 

....

An Thực khẽ cười, đi sang thư phòng bàn bạc vài chuyện với Lăng Nghị và Duật Nam. Bọn họ đã chở sẵn ở bên trong. Lăng Nghị nhìn sắc mặt An Thực, cất tiếng "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi thêm, có chuyện gì thì bàn sau cũng được. Tôi thấy, cậu càng lúc càng không khỏe."

Hắn bị thương chưa kịp lành, đã phải hao tổn sức lực để chăm sóc Diệp Dao suốt hai ngày, khuôn mặt cũng trở nên phờ phạc thấy rõ, nếu còn không mau tịnh dưỡng, e rằng ngày mai không đủ sức để giải quyết đống việc kia.

Phong Duật Nam tán thành "Phải, dù anh có khỏe mạnh đến đâu cũng không nên chủ quan."

"Được rồi." An Thực gật đầu, hắn còn phải phân phó vài chuyện mới có thể an tâm nghỉ ngơi. Người đi điều tra tung tích Lâm Triển vẫn chưa có tin gì, bên phía cảnh sát thì vẫn rục rịch tìm kiếm Diệp Dao.

Tình hình bên ngoài nhìn yên bình như vậy nhưng thật ra bên trong vô cùng hỗn loạn. Việc bang "Nguyệt" thanh trừng Bắc Đoàn khiến bọn họ không khỏi lo ngại. Từ sau khi bang Lâm Sát bị truy sát năm năm về trước thì không một bang nào dám gây sự với bang Nguyệt. Xem ra, lại sắp có vô số kẻ chết dưới tay An Thực.

.....

Nghe nói Diệp Dao đã tỉnh nên Tố Nghi sang biệt thự "Nguyệt" để thăm, Diệp Dao sau khi được người giúp việc trong nhà giúp mặc quần áo thì ngồi trên giường đọc sách, nhớ đến nụ hôn lúc nãy, tim lại đập thình thịch, tay khẽ chạm vào môi, Diệp Dao bất giác mỉm cười.

"Tiểu Dao."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Dao giật mình sực tỉnh. Cất tiếng "Vào đi."

Tố Nghi mở cửa bước vào nhìn thấy sắc mặt Diệp Dao đỡ hơn trước rất nhiều liền mỉm cười "Em đã khỏe hơn chưa? Nghe nói, em hôn mê gần hai ngày liền."

Diệp Dao cười nhẹ "Em ổn rồi."

"Chị có mang bánh cam thảo đến, em ăn thử đi." Tố Nghi mở hộp giấy ra, bên trong là bốn cái bánh hình tròn nhìn rất bắt mắt, đưa cho Diệp Dao.

Diệp Dao cầm lấy nếm thử, ừm...không tệ. Nhìn Diệp Dao ăn ngon miệng đến nỗi dính cả trên khóe môi, Tố Nghi bật cười đưa khăn giấy cho Diệp Dao, cô không ngờ Diệp Dao lại thích bánh ngọt như thế. "Em đã khỏe lại, chị cũng đỡ lo lắng. Nói đúng hơn, người nhẹ lòng nhất là An Thực."

Diệp Dao cầm khăn giấy lau miệng, nói "An Thực?"

"Phải, kể từ lúc em hôn mê anh ấy luôn túc trực bên cạnh, dù bản thân đang bị thương cũng không chịu nghỉ ngơi."

Cho nên, khi cô vừa tỉnh dậy, người đầu tiên thấy là hắn. Tố Nghi nói tiếp "Em rõ ràng không còn giận anh ấy nữa, vậy tại sao không chịu nói với anh ấy. Hai người cứ như vậy không thấy mệt sao?"

Diệp Dao nhíu mày "Nói? Nói gì chứ?"

"Chính là nói em cũng thích anh ấy!"

Diệp Dao bất chợt đỏ mặt, gằn giọng "Ai nói với chị là em thích hắn? Thật là..."

Cô còn chối, mặt đỏ như thế còn nói là mình không có tình ý gì với An Thực. Tố Nghi cảm thán, hai người bọn họ rốt cuộc cũng có điểm giống nhau, chính là cứng đầu! Hừm... xem ra, việc của hai người đó cô phải ra tay giải quyết. Tố Nghi khẽ thở dài "Haiz... nhưng hiện tại, An Thực anh ấy đang rất suy nhược, nằm nghỉ ở trong phòng nửa ngày rồi. Nghe quản gia nói, do vết thương hành nên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ còn nói, nếu tình trạng cứ như vậy. E rằng sẽ nguy hiểm lắm."

Diệp Dao sững người, nói mới nhớ, vết thương của hắn cũng không nhẹ, hơn nữa còn bị nhiễm trùng đến phát sốt, nếu không phải hắn phước lớn mạng lớn thì cũng đã chết từ lâu rồi. Tất cả cũng chỉ vì cứu cô.

Nhìn vẻ mặt suy tư của Diệp Dao, Tố Nghi phải nén cười, còn dám nói là không quan tâm, nhìn xem, chẳng phải cô đang rất lo cho An Thực sao? Tố Nghi giả vờ lo lắng "Haiz... bị thương như vậy nhưng anh ấy vẫn cứng đầu không chịu dưỡng bệnh khiến vết thương nặng hơn thì phải. Lúc nãy bác sĩ có khám qua, nói là...không ổn lắm."

Diệp Dao mím môi, cô muốn đi xem tình hình của hắn, nhưng mà, chân phải hiện rất khó cử động, lúc nãy khó khăn lắm mới đi vài bước tới phòng tắm... Diệp Dao ngước mặt, nói "Chị giúp em sang phòng An Thực một chút nhé."

"Hửm? Em muốn thăm anh ấy sao?"

"Em... em chỉ là thắc mắc chút thôi." Diệp Dao phủ nhận, lúc nãy cô còn mạnh miệng nói không muốn quan tâm bây giờ lại muốn gặp hắn, chẳng phải rất mâu thuẫn sao?

Tố Nghi bật cười "Được rồi." Sau đó đỡ Diệp Dao đứng dậy, dù sao cô cũng biết rõ tâm ý của Diệp Dao, chỉ là hứng thú nên trêu chọc một chút thôi.

Phòng của An Thực và Diệp Dao ở cạnh nhau nên chỉ cần vài bước là đến. Thấy Diệp Dao đứng chần chừ trước cửa, Tố Nghi liền đưa tay mở cửa, thuận tiện lên tiếng "An Thực, Tiểu Dao vào thăm anh đấy. " Rồi nhanh chóng bỏ đi. Dù An Thực không thích người khác tự tiện vào phòng hắn nhưng cô tin, Diệp Dao là một ngoại lệ.

Diệp Dao đứng ngẩn người, chưa kịp lên tiếng Tố Nghi đã xuống dưới sảnh, trước khi đi còn không quên trêu chọc cô vài câu, hết cách Diệp Dao đành chầm chậm bước vào.

An Thực đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Diệp Dao giữ im lặng, thật cẩn thận kéo ghế ngồi xuống. Bất cứ người đàn ông nào, dù bên ngoài có nghiêm khắc đến đâu thì lúc ngủ cũng dịu dàng như thế sao? Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào trán An Thực, ngẩn người một chút, đột nhiên An Thực mở mắt, nắm chặt tay cô khiến Diệp Dao giật bắn người.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, mày đẹp khẽ nhíu lại, hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thanh âm lạnh lẽo vang lên "Chẳng phải nói em nên nghỉ ngơi sao?"

Diệp Dao cố rút tay lại nhưng không được "Tôi là có ý tốt muốn đến thăm chú."

Khóe môi hắn nâng lên nụ cười nhạt, Diệp Dao không thoát tay được khó chịu nói "Mau buông ra."

"Em cũng đã chịu đến thăm tôi, xem ra đã đồng ý." An Thực gượng người ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

"Đồng ý? Chuyện gì?"

"Ở bên cạnh tôi."

"Ai... ai nói chứ. Tôi chỉ là thể hiện phép lịch sự thôi."

An Thực nhếch môi "Được thôi, tùy em."

Diệp Dao im lặng, cô có thể cảm nhận được hai bên tai ửng đỏ. Đối diện với hắn, lần nào cũng khắc khẩu như vậy! An Thực đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Diệp Dao, khiến tim cô đập thình thịch, cả người như mất hồn.

"Á..... " Một bên mặt Diệp Dao bị nhéo mạnh, cô tức giận nhìn khuôn mặt đầy thỏa mãn của An Thực, nghiến răng nghiến lợi nói "Ông chú chết tiệt, chú bị điên sao?"

An Thực mỉm cười, điềm tĩnh nói "Em sang phòng tôi, không chỉ đơn giản là thăm bệnh phải không?"

"..." Vẫn là không thể giấu được hắn... dù sao cũng không giấu được, Diệp Dao liền nói ra hết "Chú, thật sự sẽ thanh trừng hết người của Bắc Đoàn? Giết chết họ?"

An Thực mỉm cười, nụ cười không đơn thuần dịu dàng như lúc nhìn cô mà chất đầy nhàm chán "Nếu thật như vậy thì sao? Cảnh sát như em... sẽ làm gì tôi?"

"...." Hắn vẫn không thể bỏ được việc giết người không gớm tay đó? Sát hại bao nhiêu mạng người, bọn họ cũng chỉ phục tùng theo lệnh của Đoàn Khiệm Luân.

An Thực nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Diệp Dao, khóe môi nâng lên nụ cười "Chuyện này em không cần phải quan tâm. Trễ rồi, về nghỉ đi."

Diệp Dao cũng không nói gì thêm, dù sao cô cũng không phải là người có thể khuyên được việc hắn muốn làm. Lúc định đứng lên, An Thực đột nhiên kéo tay cô "Tôi có vật này muốn đưa cho em."

Sau đó lấy trong tủ một hộp hình vuông bằng gỗ đưa cho Diệp Dao "Tuy đã trễ mất vài ngày nhưng tôi vẫn muốn nói với em. Dao nhi.... sinh nhật vui vẻ."

Diệp Dao ngẩn người, mày đẹp chau lại, nhận lấy hộp gỗ, phải rồi, hai ngày trước là sinh nhật của cô. Vậy mà bản thân cũng không nhớ. Mở hộp gỗ ra, bên trong là sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình như có đính kiêm cương. Cô nghi hoặc hỏi "Là thật à?"

Khuôn mặt An Thực đen lại, nhìn hắn giống kẻ dùng hàng giả lắm sao? Diệp Dao cười tươi nói "Haha... đùa thôi. Nhưng mà, sợi dây này nhìn rất quen..."

"Là sợi dây năm năm trước em làm đứt, tôi đã cho người gia công và làm lại."

Diệp Dao bĩu môi "Xì, là đồ cũ. Đây cũng gọi là quà sao? Tặng tôi một sợi dây đã đứt? Chú keo thật đấy."

Khóe miệng An Thực co giật, đây gọi là thái độ gì vậy? Dám chê quà của hắn. Sợi dây đó người thường sao có thể mua được, giá trị của nó gấp mấy trăm lần tiền lương cảnh sát của cô nhóc đấy. An Thực cất tiếng "Hừ, em trở nên tham lam từ bao giờ vậy?"

"Ai da... làm người phải có chút tham vọng chứ."

"Được, vậy để tôi tặng em món quà có ý nghĩa hơn. Lại đây."

Diệp Dao nhíu mày nghi hoặc nhưng cũng làm theo. Cô chỉ là thuận miệng nói đùa thôi, hắn làm thật sao? Khi Diệp Dao cúi sát gần hắn, An Thực liền vươn tay giữ chặt cằm cô, nhướn người, nhanh chóng hôn lên môi cô khiến Diệp Dao không kịp phản ứng.

Rời môi Diệp Dao, An Thực nâng lên nụ cười châm chọc "Thế nào? Có phải rất tuyệt?"

"Đồ vô sỉ nhà chú!" Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi nói. Bỉ ổi, lưu manh, chết tiệt, thật sự cô không còn lời nào để mắng cái tên hạ lưu như hắn.

"Sau này, nếu em gọi tôi một tiếng "chú" thì tôi sẽ hôn em một cái. Cứ như thế cho đến khi em ngưng cách gọi đó thì thôi!" An Thực mỉm cười, nụ cười của hắn chất đầy đe dọa, dĩ nhiên cho dù cô có thay đổi cách xưng hô, nếu hắn thích thì vẫn hôn Diệp Dao như bình thường.

Diệp Dao im lặng, đây gọi là uy hiếp sao? Từ nhỏ tới bây giờ, An Thực là kẻ đầu tiên dám uy hiếp cô đấy, chết tiệt! Diệp Dao thầm chửi trong bụng. Ông trời, ông đã sinh ra con, tại sao còn sinh ra loại người như hắn ta? 

....

Dương Cảnh Kiệt tức giận đập mạnh xuống bàn "Ông còn chối? Nếu không phải ông thì là ai? Người dám sát đã nói hai tên đó nhận mình là người của ông đến đưa Diệp Dao đi!"

Sở trưởng nhíu mày, trầm giọng cất tiếng "Dương Cảnh Kiệt, cậu đừng quên mình là cấp dưới của tôi, thái độ phải lịch sự một chút. Cậu nói hai tên đó là người của tôi, ha... cậu có vấn đề không vậy?"

"Ông nói gì chứ?"

"Tôi đây không ngu ngốc đến nỗi mà làm như vậy. Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này." Nhận được tin Diệp Dao mất tích Dương Cảnh Kiệt và đội của anh lập tức xông vào phòng của sở trưởng làm ầm lên khiến ông ta rất tức giận.

Du Phong cất tiếng "Sở trưởng, chính ông nói sẽ đưa chị Diệp đi trong ngày mai, gấp gáp như vậy, ngoài ông ra, còn ai nữa chứ?"

Rầm... Sở trưởng bị chọc cho tức điên lên, ông đập mạnh xuống bàn, cao giọng quát "Các người điên sao? Bọn người các cậu nghĩ tôi là ai? Nói không chừng chính đồng bọn của cô ta đã giở trò. Nhìn xem, bây giờ cô ta đã biến mất. Còn không mau đi tìm còn ở đây mà vu khống người khác. Có tin tôi đuổi các người không?"

"Ông..."

"Cảnh Kiệt, đừng nói nữa. Ra ngoài hết đi." Lão Từ lên tiếng ngăn cản. Nếu cứ để bọn họ gây rối thì sẽ bị đuổi việc trước khi cứu được Diệp Dao.

Tâm Liên phản đối "Nhưng mà chú Từ..."

"Ra ngoài!" Lão Từ gằn giọng nghiêm nghị. Buộc bọn họ phải đi ra ngoài. Dương Cảnh Kiệt chuốc giận lên tấm bàn làm việc. Tại sao anh lại vô dụng như vậy, hết lần này đến lần khác đều không thể bảo vệ Diệp Dao.

Tâm Liên chống cằm trên bàn, chán nản nói "Vốn dĩ đợi sau khi kết thúc vụ án, mọi người sẽ cùng nhau mở tiệc chúc mừng sinh nhật chị Diệp, không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy..."

Du Phong thở dài, chuyện vui ngay trước mắt lại biến thành chuyện buồn. Diệp Dao không biết đang ở đâu, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Dương Cảnh Kiệt sẽ như thế nào đây. Hơn nữa, có khi Diệp Dao sẽ bị gán tội là gián điệp sở cảnh sát. Còn tên gián điệp thật sự, bọn họ không cách nào tìm được..

Về sở trưởng, Lão Từ cũng đã nói rõ, nếu là ông ta làm, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, hơn nữa, sở trưởng làm vậy là vì sợ đội của Cảnh Kiệt sẽ manh động làm mất đầu mối thông tin, lần này, nếu như Diệp Dao bị nghi là gián điệp, thì tên nội gian đó sẽ lộ sơ hở vì nghĩ rằng tầm ngắm đã chuyển sang Diệp Dao, như vậy mới dễ dàng bắt hắn.

Đội của Lão Từ đã đích thân cúi đầu xin lỗi với sở trưởng, ông cũng gật đầu bỏ qua, vì nghĩ đến tình đồng đội của họ. Mọi việc vẫn như kế hoạch của sở trưởng, đội của Cảnh Kiệt thì tiếp tục tìm kiếm Diệp Dao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui