Năm Tháng Vội Vã

Trong
lúc cuộc gặp gỡ đầy kịch tích Ngô ĐìnhĐình và Bạch Phong diễn ra, Phương Hồi
đang lặng lẽ cùng Lâm Gia Mạt trải
qua ngày sinh nhật lần thứ 19 của mình.

Một
ngày một đêm Trần Tầm không liên hệ với cô, Phương Hồi ngồi trong kí túc xá
nhìn cuốn lịch được khoanh tròn, không chịu được nỗi cô đơn bèn gọi Lâm Gia Mạt
ra.Quên cả sinh nhật của cậu, đúng là quá đáng thật”. Lâm Gia Mạt cau mày nói:
“Người nào mà quan trọng như vậy? Cả đêm không quay về?”.

“Cô
bạn chơi với anh ấy từ nhỏ, mối tình đầu”. Phương Hồi bình thản đáp.

“Chắc
không phải đâu!”. Lâm Gia Mạt đập đôi đũa xuống bàn nói: “Thế mà cậu dám để cậu
ấy đi hả? Lại còn cả đêm không về nữa? Không phải tớ nhiều lời đâu Phương Hồi
ạ, tớ cảm thấy nhiều lúc thực sự cậu không phân biệt được cái nào quan trọng,
cái nào không quan trọng! Bình thường cậu ta không gọi điện thoại, không nhắn
tin, mùng 1-10 viết thiếu hai lá thư email cho cậu, cậu cứ băn khoăn mãi. Đến
bây giờ cậu ta đi tìm người yêu cũ, ngay cả sinh nhật cậu cũng chẳng thèm đoái
hoài thì cậu lại bình thản, rốt cuộc là cậu nghĩ gì hả?”.

“Chẳng
nghĩ gì cả, có những chuyện tớ không thể ngăn được”. Phương Hồi nhấp một ngụm
trà nói: “Cô bạn đó cũng rất tội nghiệp, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Trần Tầm
không thể không quan tâm đến chuyện của cô bạn đó. Mặc dù anh ấy đã hứa với tớ
là sẽ ít liên hệ, nhưng chắc chắn anh ấy không thể làm được điều đó”.

“Cậu
không sợ giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì trong đêm à?”. Lâm Gia Mạt giận dỗi
nói.

“Nếu
xảy ra thì đằng nào cũng đã xảy ra rồi”. Phương Hồi cười thiểu não.

“Thế
cậu sẽ làm gì?”.

“Chia
tay”. Phương Hồi thở hắt ra nói: “Không còn thích nhau như trước được thì chia
tay, Gia Mạt, tớ có linh cảm rằng có thể bọn tớ sẽ chia tay nhau thật”.

“Tại
sao bọn cậu lại ra nông nỗi này...”.

“Theo
lời anh ấy là cả hai đứa đã trưởng thành”. Lâm Gia Mạt nắm chặt chiếc cốc:
“Hiện tại tớ cảm thấy hồi đầu mình vô cùng ấu trĩ, vì muốn được học cùng trường
với anh ấy mà cố gắng hết sức, tưởng rằng được ở cùng một nơi sẽ mãi mãi không
bao giờ thay đổi. Nhưng sau khi trưởng thành mọi thứ đều thay đổi, chương trình
học nhau, đi hai con đường khác nhau, gặp những người bạn khác nhau, bọn tớ
không thể tránh khỏi số phận đôi ngả đôi đường”.

“Rốt
cuộc là hai cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đã gặp ai? Cậu ấy đã gặp ai?”. Lâm
Gia Mạt chăm chú hỏi.

“Anh
ấy đã gặp một cô bạn khác, rất xinh xắn, nhưng anh ấy không kể với tớ”. Phương
Hồi cúi đầu xuống nói.

“Ai
vậy? Sao cậu lại biết?”.

“Tình
cờ gặp thôi. Tớ cũng không biết là ai, hình như đợt tập quân sự hát đối với
nhau, rất sôi nổi. Hôm đó tớ nhìn thấy bọn họ đi ăn cùng nhau, cậu có biết
không, vẻ nói chuyện say sưa của Trần Tầm rất cuốn hút, chỉ tiếc rằng tớ chỉ
phát hiện ra điều này khi anh ấy nói chuyện với người con gái khác”.

“Tớ
biết con bé đó, khoa tài chính, tên là Thẩm Hiểu Đường, xinh lắm”. Lâm Gia Mạt
nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng bọn họ đi ăn với nhau đâu có nói lên được điều gì!
Cậu đừng nghĩ quẩn!”.

“Nếu
cậu cũng được chứng kiến thì cậu sẽ biết không phải tớ nói linh tinh, tớ không
thể miêu tả được cảm giác đó”.

“Thế
thì cậu nên đi hỏi cậu ấy!”.

“Thôi
cứ đợi Trần Tầm chủ động nói với tớ, có lẽ đến ngày anh ấy chủ động nói về Thẩm
Hiểu Đường thì cũng là ngày tớ phải nói lời chia tay rồi...”. Cuối cùng, Phương
Hồi không thể bình thản nói chuyện được nữa, nước mắt lăn dài xuống má cô và
rơi xuống, để lại một vũng nước nhỏ trên tấm khăn trải bàn nilon.

“Đừng
khóc nữa! Đang sinh nhật khóc làm gì! Nào, bọn mình cạn li! Để mọi chuyện buồn biến hết!”. Lâm Gia Mạt nâng li lên
nói.

Phương
Hồi quệt nước mắt, gật đầu hỏi: “Ừ! Không nhắc đến Trần Tầm nữa, cậu thế nào? B
không phải ngày nào cũng được gặp cậu, có liên hệ gì với Tô Khải, Triệu Diệp
không?”.

Lâm
Gia Mạt cười buồn nói: “Đợt mới vào học, Tô Khải còn hay viết thư cho tớ, có
giai đoạn tớ còn tưởng có thể bọn tớ vẫn còn hi vọng, nhưng sau đó thư từ cũng
thưa dần. Gần đây anh ấy viết thư nói là đã có người yêu mới học cùng trường.
Cuối cùng anh ấy vẫn không đợi được Trịnh Tuyết, trước đó người thề thốt rằng
kể cả không có kết quả cũng sẽ đợi là anh ấy, bây giờ người than thở hồi đó quá
trẻ, quá ngốc cũng là anh ấy. Thế nên cậu xem, mọi việc đều như vậy. Đến giờ tớ
cảm thấy hồi đó mình ngờ nghệch quá, đến khi trưởng thành con người ta mới
hiểu”.

“Thế
còn Triệu Diệp thì sao?”. Phương Hồi ngước mắt lên hỏi.

“Cậu
ấy... vẫn viết thư cho tớ”. Lâm Gia Mạt dừng lại một lát rồi nói: “Có lẽ là do
vừa đến Trường Xuân nên chưa quen, đến khi có bạn mới rồi cũng sẽ nhạt đi
thôi”.

“Gia
Mạt, cậu không có tình cảm gì hay không hề thấy cảm động trước Triệu Diệp ư?”

“Tình
cảm do sự cảm động sinh ra khác với tình yêu, tớ không cam tâm, trong lúc chưa
trải qua tình yêu đã lựa chọn sự cảm động. Tớ phải yêu vì mình, không được đáp
lại cũng không sao cả, không phải mãi mãi cũng chẳng sao cả!”. Lâm Gia Mạt nhìn
ra phía xa nói: “Vì hiện tại tớ không tin cái gọi là mãi mãi nữa, lúc tốt
nghiệp bọn mình còn khóc và khắc trên cây rằng “mãi mãi không xa nhau”, nhưng
đến giờ thì sao? Kiều Nhiên sang Luân Đôn mà không một lời từ biệt, Triệu Diệp
ở Trường Xuân, tớ, cậu và Trần Tầm mặc dù vẫn gần nhau, nhưng ai đảm bảo là có
thể ở bên nhau mãi mãi? Không phải cậu cũng không tin đó sao? Không phải bọn
mình thất tín, mà là khi lớn lên rồi, tự chúng ta sẽ phản bội lại quá khứ, phản
bội lại chính mình thời đó!”.

“Phản
bội thật rồi ư?” Phương Hồi lẩm bẩm: “Nhưng tớ cứ nghĩ không nên như vậy”.

“Có
lẽ là vậy! Đợi đến khi bọn mình không còn trẻ nữa”. Lâm Gia Mạt cười nói.

“Thôi
đừng nói chuyện này nữa, tớ thấy đầu óc u minh hết cên rồi! Nghe nói cậu Tống
Ninh cùng phòng với Trần Tầm đang theo đuổi cậu hả, cậu không định tìm người
yêu hay sao?”. Phương Hồi cũng bật cười.

“Có
người theo đuổi thì giải quyết được gì!”. Lâm Gia Mạt thở dài nói: “Nhưng đêm
qua tớ đã mơ thấy Tống Ninh, quên mất là mơ gì rồi, nhưng hình như rất tuyệt,
là một giấc mơ đẹp”.

“Xem
ra đã đến lúc cậu phải tìm một anh người yêu”. Phương Hồi chỉ tay lên trán cô
nói.

“Ghét
quá!”. Lâm Gia Mạt đỏ bừng mặt nói.

***

Lúc
Trần Tầm tỉnh giấc trời đã sáng hẳn, cậu ngơ ngác ngồi dậy, một lúc lâu sau mới
hỏi Ngô Đình Đình: “Mấy giờ rồi?”.

“3
giờ 24 phút chiều ngày 10-10-2001!”. Ngô Đình Đình nhìn đồng hồ nói: “Hiện đang
ở căn nhà cấp bốn mà Đường Hải Băng thuê, người đang đứng trước mặt cậu và ngủ
với cậu một đêm là Ngô Đình Đình, cậu cần suy nghĩ xem có nên chịu trách nhiệm
trước tớ hay không”.

“Cậu
bảo hôm nay là mùng mấy?”. Trần Tầm nghe đến đó chợt bừng tỉnh.

“Mùng
10, sao vậy?”. Ngô Đình Đình cũng không đùa nữa mà trả lời cậu với vẻ thắc mắc.

“Haizz!
Sao đã mùng 10 rồi nhỉ!”. Trần Tầm ngồi bật dậy, lấy tay lau mặt rồi định đi ra
ngoài.

“Vội
gì? Phải điểm danh à? Đằng nào cũng muộn rồi, ăn cơm rồi hãy đi!”. Ngô Đình
Đình kéo cậu lại nói.

“Không
được không được! Hôm qua là sinh nhật của Phương Hồi! Tớ quên khuấy đi mất,
thôi tớ về đây!”. Trần Tầm khoác áo khoác vào nói.“Thế đi cẩn thận nhé!”. Ngô
Đình Đình nhét vào túi cậu hai cái bánh quy nói.

“Ừ, tớ về đây”.

Trần
Tầm ra đến cửa lại dừng lại và quay vào nói: “Đừng nghĩ đến Bạch Phong nữa, cố
gắng nghĩ về sau này cậu sẽ sống thế nào! Nếu cậu không nghĩ được thì gọi điện
thoại cho tớ, tớ sẽ nghĩ giúp cậu!”.

“Biết
rồi!”. Ngô Đình Đình giơ tay biểu thị Ok rồi dõi theo cậu ra đến tận cửa.

Trần
Tầm về đến kí túc xá, đám Tống Ninh cũng vừa tan học, mấy đứa gặp nhau ở cửa,
Vương Thâm Chiêu kéo cậu lại với vẻ lo lắng và hỏi: “Hai ngày nay cậu đi đâu
vậy? Không có tin tức gì cả, gọi di động cũng không được!”.

“Đại
ca đừng hỏi, thử kiểm chứng lời dự đoán của đội mình xem. Theo tôi đoán có hai
khả năng khiến ông đi đêm không về, một là ông đã chơi được 41, hai là ông đã
chơi được 42”.

“Ông...”.

Trần
Tầm vừa định mở miệng thì bị Tống Ninh ngắt lời: “Ông đừng vội khẳng định tội,
đợi Cao Thượng nói xong đã!”.

“Tôi
đoán là có ba khả năng. Một là bị kim đâm vào chân, phải vào bệnh viện kiểm tra
xem có mắc AIDS hay không. Hai là bị hoa khôi của trường X trong truyền thuyết
ngắm trúng và đưa về chốn hậu cung. Ba là bị Bin Laden chiêu mộ vào tổ chức khủng
bố”. Cao Thượng vừa lắc lư cái đầu vừa nói.

“Vớ
vẩn! Các ông nghĩ xấu tôi sau lưng như vậy hả!”. Trần Tầm cầm chiếc máy cạo râu
tự động lên nói: “Hỏi thật nhé, hai ngày vừa rồi không điểm danh chứ?”.

“Không
điểm danh? Không thiếu buổi điểm danh nào!”. Tống Ninh trợn mắt lên nói: “Giờ
kinh tế chính trị ngày đầu tiên điểm danh, giờ vi tích phân ngày thứ hai gọi
cậu trả lời câu hỏi. Tôi thấy thương ông đã đứng lên trả lời thay ông, nhưng vì
bình thường tôi học kém, trả lời hồi lâu chỉ làm trò cười cho thiên hạ, râu ông
nọ cắm cằm bà kia. Thầy giáo thất vọng quá liền nhìn vào danh sách lớp gọi ngay
tên tôi bắt bổ sung! May mà đại ca nhạy bén, đứng dậy trả lời hộ. Thế nên ông
phải nhớ là lần sau trong giờ vi tích phân, tôi là ông, đại ca là tôi, ông là đại
ca!”

“Cảm
ơn, cảm ơn nhé! Nếu cuối kì tôi qua được môn vi tích phân thì chắc chắn sẽ mời
các ông đi ăn!”. Trần Tầm cười nịnh nói: “Hai ngày qua Phương Hồi có gọi điện
cho tôi không?”.

“Không.
Haizz, rốt cuộc là ông đi đâu hả? Lẽ nào lại có 43 nữa chăng?”. Tống Ninh liếc
cậu hỏi.

“Vớ
vẩn! Quay về sẽ kể với các ông sau, tôi phải đi tìm Phương Hồi đã”.

Trần
Tầm lấy ví tiền, chìa khóa rồi ra khỏi phòng, ra đến cửa cậu lại đứng lại, lấy
từ trong ví tiền ra một tờ năm hào và ngoái đầu lại hỏi: “Cao Thượng, lần trước
ông bảo cái nhẫn gấp bằng tiền được gấp thế nào nhỉ? Gấp hộ tôi một cái với!”.

Tống
Ninh liền cười nói: “Ông cũng lãng tử gớm nhỉ!”.

Trần
Tầm hẹn gặp Phương Hồi ở dưới sân rồi đến vườn cây của trường. Nét mặt cô vẫn
bình thản, Trần Tầm liền kéo cô và nói với vẻ biết lỗi: “Anh xin lỗi, ngày hôm
qua thật sự quá kinh khủng, mọi chuyện rối beng cả lên nên... anh không gọi báo
với em. Cũng không kịp mua quà sinh nhật gì tặng em, em thích gì, bọn mình đi
mua nhé”.

“Em
không thích gì cả”. Phương Hồi cúi đầu xuống đáp.

“Không
thích gì thật hả?”.

“Không”.

“Thế
tối mình đi ăn em nhé!”.

“Em
ăn cơm với mọi người cùng

“Thế
em thích chúc mừng sinh nhật thế nào!”.

“Không
cần đâu”.

“Em
vẫn giận hả?”.

“Không?”.

“Em
đừng nghĩ linh tinh! Giữa anh và Ngô Đình Đình không có gì mà, bọn anh đã gặp
Bạch Phong, sau đó...”.

“Em
biết rồi!”. Phương Hồi ngắt lời cậu nói: “Đừng nói chuyện này nữa, anh luôn có
lí do của mình”.

“Thật
mà...”.

“Em
không muốn nghe!”. Phương Hồi nói với vẻ mất bình tĩnh: “Coi như em năn nỉ anh
đấy, anh đừng kể cho em nghe nữa được không? Em không muốn biết hai đêm vừa
qua, giữa anh và Ngô Đình Đình đã xảy ra chuyện gì, em không muốn biết!”.

“Phương
Hồi, em đừng nói thế, anh...”. Trần Tầm kéo cô nói.

“Buông
ra!”. Phương Hồi rụt tay mình về vội.

“Em
làm gì vậy?”. Trần Tầm cũng buông tay ra thật: “Gì thì cũng phải nghe anh nói
hết đã chứ! Anh cùng Ngô Đình Đình đợi Bạch Phong một ngày một đêm, không được
chợp mắt lúc nào. Bọn họ vừa khóc vừa gây gổ, anh sợ xảy ra chuyện lên phải ra
sức ngăn cản bọn họ. Quay về đến phòng của Đường Hải Băng, anh mệt đến mức
không còn cởi được áo nữa, ngủ cũng không ngủ ngon, lại còn phải theo dõi Ngô
Đình Đình, sợ cậu ấy nghĩ quẩn mà làm chuyện gì đó dại dột, buổi chiều nếu
không làm giường kêu sau khi tỉnh dậy thì anh chưa tỉnh được. Việc đầu tiên mà
anh nghĩ sau khi mở mắt ra là sinh nhật của em, anh...”.

Trần
Tầm đang nói thì dừng lại, cậu nhìn thấy sắc mặt Phương Hồi tái đi, người cô
run lên, ngón tay run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run rẩy, miệng mấp máy: “Anh...
anh nói gì cơ? Anh ngủ cùng với Đình Đình hả? Hai người ở với nhau rồi hả?”.

“Không
phải... Phương Hồi, em nghe anh nói đã, không phải như những gì em nghĩ đâu,
không phải đâu!”. Trần Tầm đã ý thức ra được rằng mình đã lỡ lời, cậu vội vàng
kéo tay Phương Hồi, mặt mày đỏ rực giải thích.

“Anh
buông em ra, buông em ra!”. Phương Hồi khóc và kêu lên.

“Anh
không buông! Em phải nghe anh nói cho ra lẽ đã, em không thể được về trong tình
trạng như thế này!”. Trần Tầm ôm chặt cô nói.

“Trần
Tầm, anh buông tôi ra! Anh đừng chạm vào tôi! Anh đừng ép tôi! Anh hãy để cho
tôi yên một lát, tôi xin anh đấy, tôi thực sự không muốn nghe chuyện của anh và
cậu ta, cũng không muốn nói chuyện với người vừa từ giường của người khác về!
Kinh tởm! Tôi cảm thấy kinh tởm!”. Phương Hồi ra sức giãy giụa nói.

Trần
Tầm liền buông tay ra ngay, cậu thẫn thờ nhìn Phương Hồi nói: “Em nói... em nói
gì cơ? Em nói anh kinh tởm? Anh yêu em bao năm qua rồi cuối cùng nói anh kinh
tởm? M.kiếp, anh đối xử với em như vậy là kinh tởm ư?”

Phương
Hồi nhìn xoáy vào Trần Tầm một lúc rồi ôm đầu chạy ra khỏi vườn cây, Trần Tầm
rưng rưng nước mắt nhìn cô dần dần biết mất. Chiếc nhẫn được gấp bằng tờ năm
hào đã bị vò nát, Trần Tầm lấy đà ném luôn nó vào giữa vườn cây rồi quay đầu đi
về hướng khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui